Sáng sớm, tiếng gà gáy vang dội xé tan sự yên tĩnh của khu Thanh Viên Lộ – khu ổ chuột nằm nép mình trong nội thành.

“Ò ó o o o o ——!!”

Đó là tiếng con gà trống nhà ông Triệu bên cạnh nuôi. Nhưng tiếng gáy hôm nay nghe có vẻ yếu ớt, chẳng còn vang vọng như mọi khi.

Nhiễm Thanh ngồi bất động trên giường suốt đêm, thần kinh căng như dây đàn. Cậu lắng tai nghe tiếng gà gáy, rồi nhìn bầu trời bên ngoài khung cửa sổ đang dần chuyển sang ánh xanh nhạt của bình minh. Cuối cùng, cơ thể cậu cũng được thả lỏng phần nào.

“…Trời sáng rồi.”

Nhiễm Thanh tự lẩm bẩm, áp sát mặt vào khung cửa sổ.

Khi màn đêm dần rút đi, từng ngôi nhà thấp cao chen chúc, cũ kỹ tồi tàn trong khu ổ chuột dần hiện ra dưới chân núi. Mặc dù mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhưng trong những con hẻm chật hẹp bẩn thỉu, bóng người đã bắt đầu lác đác xuất hiện cùng đủ thứ âm thanh náo động.

Tiếng khạc nhổ vang vọng khắp nơi. Ông già Triệu ngồi xổm trước cửa, vừa súc miệng vừa nhổ nước bọt xuống nền xi măng, nơi bốc mùi hôi từ hệ thống thoát nước cũ nát. Người già luôn dậy sớm, không có gì lạ.

Một bà lão cõng đứa bé trai – đứa bé đã khóc suốt đêm qua – vừa đi ngang qua cửa nhà ông Triệu, vừa lầm bầm oán trách ông chồng già của mình. Ông Triệu tò mò hỏi:

“Ôi chà, bà ba đó hả? Hôm nay dậy sớm thế? Dẫn thằng nhóc đi đâu vậy?”

Bà lão vội vàng nặn ra nụ cười, trả lời:

“Đưa thằng nhỏ đi mua chút đồ ăn sáng thôi…”

Hàng xóm nơi quê nhà thường khách sáo pha lẫn chút xa cách, chẳng ai nói thật lòng.

Từ cửa sổ tầng hai căn nhà phía sau, Nhiễm Thanh yên lặng quan sát tất cả. Dưới ánh sáng ban mai, cái bóng dáng mặc áo liệm rợn người kia đã biến mất. Không ai biết lão ta đi đâu. Trước sân nhà ông Trần giờ chỉ còn lại mấy hạt gạo vương vãi do đàn gà mổ suốt đêm qua.

Thằng bé khóc cả đêm cũng đã thiếp đi trong vòng tay bà. Có vẻ như cùng với sự rời đi của lão già kia, cơn đau ở mắt cá chân của nó cũng biến mất. Đêm qua, cả nó và Nhiễm Thanh đều đã trải qua một đêm dài khủng khiếp.

Cả đêm, Nhiễm Thanh không dám nhắm mắt. Cậu chăm chăm nhìn cửa sổ, nhìn cánh cửa, nhìn trần nhà — chỉ sợ từ khe cửa hay góc khuất nào đó, sẽ có thứ gì khủng khiếp trồi ra.

Khoảng 3 – 4 giờ sáng, tinh thần căng thẳng tột độ khiến cậu gần như sụp đổ. Buồn ngủ đến không chịu nổi, nhưng lại không dám ngủ.

Dù còn trẻ, nhưng cậu đã quen sống trong kỷ luật, thời gian ngủ hàng ngày vốn đã rất ít. Nhưng mỗi lần sắp ngủ, giọng nói của cha lại văng vẳng bên tai, khuôn mặt méo mó đau đớn của mẹ khi chết cũng hiện lên rõ mồn một.

Cậu giật mình tỉnh dậy, vội mở mắt, sợ hãi tột độ. Sợ thứ mặc đồng phục trường Tam Trung kia sẽ chui vào phòng mình.

Cứ như vậy, gắng gượng trong trạng thái lờ đờ cho đến khi bình minh ló dạng.

May mà đang là mùa hè, đêm ngắn. Khoảng 5 giờ sáng, trời bắt đầu sáng dần, tiếng khóc dưới lầu cũng ngừng lại.

Lúc đó, Nhiễm Thanh biết nguy hiểm tối qua tạm thời đã qua.

Dù vậy, cậu vẫn không dám rời phòng. Chỉ đến khi nghe thấy tiếng người qua lại bên ngoài, tiếng ông bà dẫn cháu ra khỏi nhà, cậu mới len lén đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Thanh Viên Lộ vào buổi sáng bị đủ thứ âm thanh lấp đầy: tiếng chậu sắt va chạm, tiếng mèo hoang gào đòi phối giống, tiếng nước chảy từ ống nước, và tiếng ông bà già ho khù khụ...

Phòng bên cạnh cũng bắt đầu vang lên tiếng động — các bạn học sinh thức dậy, đi lấy nước rửa mặt, chuẩn bị đi học.

Suốt đêm không ngủ, Nhiễm Thanh mệt rã rời, chỉ muốn nằm xuống là ngủ ngay lập tức.

Từ nhỏ đến giờ, cậu luôn là học sinh gương mẫu, chưa từng nghỉ học. Nếu nhờ Đinh Dũng xin nghỉ giùm, chắc chắn cô Cận sẽ cho phép. Nhưng cậu không dám ở lại phòng một mình.

Âm thanh ồn ào bên ngoài khiến cậu cảm thấy an tâm. Giờ phút này, cậu chỉ muốn đến nơi đông người. Dù là ngủ, cũng chỉ có thể ngủ yên trong trường học.

Thế là, mang theo đôi mắt thâm quầng, Nhiễm Thanh ra khỏi phòng, xuống tầng hai xếp hàng lấy nước.

Đinh Dũng đang ngồi đánh răng ở đó, thấy vậy thì giật mình:

“Ủa? Nhiễm Thanh, mắt cậu sao mà thâm dữ vậy? Thức cả đêm à?”

Ngô Việt – bạn cùng phòng với Đinh Dũng – nói:

“Tối qua dưới lầu thằng nhóc đó khóc cả đêm, mình cũng bị đánh thức mấy lần. Chắc Nhiễm Thanh cũng vậy.”

Mọi người bắt đầu bàn tán về chuyện thằng nhóc khóc cả đêm – tiếng khóc thật sự quá chói tai.

Nhiễm Thanh không tham gia, chỉ lặng lẽ rửa mặt, đánh răng, rồi quay về thu dọn đồ.

Nước lạnh táp lên mặt khiến làn da và lỗ chân lông cậu như tỉnh táo hơn phần nào. Nhưng khi bước ra đường đến trường, đầu óc vẫn như phủ sương mù, bước chân cũng nhẹ bẫng như đang bay.

Cứ thế gượng gạo đến lớp. Khi tiết học đầu tiên còn chưa bắt đầu, cậu đã gục xuống bàn ngủ.

Một giấc ngủ sâu đến mê man. Vừa nằm xuống, ý thức đã vụt tắt.

Lạ ở chỗ, chỉ thức một đêm, sao lại mệt đến mức này?

Nhiễm Thanh từng thức đêm nhiều lần, nhưng chưa lần nào cảm thấy kiệt quệ đến vậy. Như thể toàn bộ sức lực bị rút sạch, đầu óc nặng trĩu như sắp nổ tung.

Trong cơn mê man, cậu không biết đã ngủ bao lâu, chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng đọc bài đồng thanh vang vọng khắp lớp.

Là giờ đọc sáng.

Theo phản xạ của học sinh ngoan, Nhiễm Thanh cố ngóc đầu dậy đọc theo, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo cậu trở về bóng tối.

Không biết đã ngủ thêm bao lâu, đến khi ý thức dần tỉnh lại, xung quanh cậu im phăng phắc, không một tiếng động.

Sự yên tĩnh bất thường khiến Nhiễm Thanh giật mình — có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao không ai lên tiếng?

Một cảm giác hoảng loạn trào lên. Cậu ngẩng đầu nhìn, thấy thầy dạy vật lý đang viết bảng phía trước, bảng đen đầy ắp phấn trắng.

Xung quanh, cả lớp đều đang chăm chú chép bài. Ngoài tiếng bút lướt trên giấy sột soạt, không còn tiếng gì khác.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc ấy, nghe âm thanh êm tai kia, cảm giác lo lắng trong lòng cậu dần tan biến. Cậu thở phào nhẹ nhõm.

—— May quá, mọi người chỉ đang chép bài thôi, không phải biến mất.

Bỗng người bạn cùng bàn khẽ thúc nhẹ khuỷu tay vào cậu, nhỏ giọng hỏi:

“Tối qua đi trộm chó hả? Ngủ liền ba tiết học. Tiết đầu tiên cô Cận gọi cậu, cậu không hề phản ứng luôn đó.”

Cậu ta nhìn Nhiễm Thanh với ánh mắt tò mò — đây là lần đầu tiên thấy cậu ngủ gật trên lớp.

Nhiễm Thanh bối rối, vội nhìn đồng hồ treo tường trong lớp.

Kim đồng hồ chỉ 11 giờ 15 phút – sắp trưa rồi.

Cậu vậy mà ngủ suốt ba tiết học.

Định trả lời, nhưng tay cậu đột nhiên tê rần như điện giật. Nằm sấp quá lâu khiến máu không lưu thông. Hai tay như bị châm điện, đau đến nhe răng trợn mắt, hít sâu mấy hơi liền.

“…Tối qua khó ngủ, ngủ không ngon lắm.” – Nhiễm Thanh vừa xoa tay, vừa đáp khẽ.

Rồi cậu lấy bút ra, bắt đầu chép bài.

Người bạn kia không nói gì thêm, lớp học lại trở nên yên tĩnh.

Cứ như vậy, buổi sáng mơ màng lặng lẽ trôi qua.

Trưa đến, ánh nắng chiếu xuống người. Nhiễm Thanh mặc đồng phục cùng bạn bè đi ăn ở quán cơm nhỏ gần cổng trường, rồi về lớp ngủ trưa, chờ đến buổi chiều.

Thời gian trôi chậm rãi. Cuộc sống của Nhiễm Thanh dường như đã quay trở lại quỹ đạo.

Trong trường học, những điều kinh hoàng xảy ra đêm qua như bị ngăn cách hoàn toàn. Không khí lạnh lẽo và ác ý đã biến mất.

Tại dãy lớp học cũ kỹ này, cậu sống cuộc sống yên bình, quy củ và lặp lại – đến mức mọi thứ đã trở nên quen thuộc, không còn gì khiến cậu xao động.

Nhưng khi mặt trời bắt đầu ngả về tây, Nhiễm Thanh lại cảm thấy bất an kỳ lạ.

Một nỗi lo vô hình, bất an, sợ hãi… càng lúc càng lớn dần trong lòng khi thời gian tan học đến gần.

Tối qua, cha đã nói sẽ đến đón cậu sau giờ học.

Cổng trường…

Nhiễm Thanh nuốt nước bọt, bất giác liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Lần cuối cùng gặp cha, là khi nào nhỉ?

Đã quá lâu rồi… đến nỗi cậu chẳng còn nhớ nổi khuôn mặt ông, lát nữa gặp mặt, liệu cậu có nhận ra ông ấy không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play