Trong căn nhà cấp bốn chật hẹp, ánh đèn vàng mờ nhạt soi không rõ góc tường, tiếng trẻ con nức nở vang vọng khắp phòng, bao quanh là người lớn đang tranh cãi ầm ĩ.

Hai ông bà già lớn tiếng chửi bới, còn vợ chồng con cái thì bất lực khuyên can.


Tiếng khóc trẻ con, tiếng mắng của người già, tiếng dỗ dành mệt mỏi của người trung niên… Cả căn phòng ồn ào náo nhiệt, chẳng ai để ý tới Nhiễm Thanh đang ngồi trong một góc tối.

Ngay lúc đó, từ đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói nghiêm trọng của người cha truyền tới khiến Nhiễm Thanh thoáng sững sờ.


Cha cậu… dường như không ngạc nhiên chút nào khi nghe chuyện cậu trông thấy thi thể của mẹ. Ngược lại, còn có vẻ rất khẩn trương!

Trong lòng Nhiễm Thanh trào dâng một nỗi bàng hoàng, giống như quay về khoảnh khắc đứng bên giường bà nội lúc hấp hối. Khi ấy, đôi mắt mờ đục của bà, trong hơi thở yếu ớt, đã thì thầm dặn dò:

"Nếu gặp phải những thứ không nên thấy, thật sự không còn cách nào… thì đi tìm ba con."


"Ông ấy dù sao cũng là ba con, con đừng hận ông ấy."

Có lẽ, bà đã sớm dự đoán được tình cảnh hôm nay.
Việc mẹ mất tích sau khi chết... có lẽ không phải ngẫu nhiên?

Nhiễm Thanh siết chặt điện thoại, tim đập thình thịch, giọng nói trở nên khô khốc.
Ở đầu dây bên kia, giọng người đàn ông trầm ổn, chậm rãi cất lên:

"Có thể nói rõ tình hình hiện tại được không? Con nhìn thấy mẹ như thế nào?"

Cha cậu biết rõ đôi mắt đặc biệt của cậu – có thể nhìn thấy người đã khuất.
Điều này khiến Nhiễm Thanh cảm thấy chấn động vô cùng.

Cậu lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn gia đình ông Trần đang cãi nhau, thấy không ai để ý, mới nắm chặt điện thoại, hạ giọng kể lại mọi chuyện xảy ra trong đêm nay.


Từ ông lão quái dị xuất hiện trước cửa, nữ sinh mặc đồng phục xuyên qua người cậu, căn phòng cho thuê đầy rêu mốc… cho đến thi thể mẹ treo lơ lửng trên đầu.

Giọng Nhiễm Thanh tuy nhỏ nhưng kể rất nhanh.


Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, hỗn loạn và kỳ quái khiến cậu bấn loạn, nhưng nhờ khả năng viết lách từ nhỏ, cậu vẫn có thể sắp xếp rõ ràng mọi chi tiết, dù chỉ là vô thức thuật lại.

Ở đầu dây bên kia, người đàn ông nghe xong thì giọng càng thêm căng thẳng, thậm chí hơi nóng nảy:

"Con đừng cúp máy vội. Lập tức về phòng mình, đóng kín cửa sổ. Dù nghe thấy gì cũng không được mở cửa, tuyệt đối không được bước ra ngoài."

Kèm theo giọng nói dồn dập, là tiếng sột soạt mặc quần áo.
Ông vừa nói vừa thay đồ rất nhanh.

Trong điện thoại vang lên giọng đồng nghiệp ông mệt mỏi hỏi:

"Nửa đêm rồi còn thay đồ đi đâu vậy? Trời còn chưa sáng."

Cha cậu đáp:

"Nhà có chuyện, tôi phải về gấp."

Ứng phó xong, ông quay lại nói nhỏ vào điện thoại:

"Nếu lại thấy thi thể mẹ con… tuyệt đối đừng chạm vào! Càng không được lại gần!"


"Tránh càng xa càng tốt, nhớ kỹ, nhất định phải tránh!"


"Những thứ đó sau khi chết… đã không còn là người thân của chúng ta nữa. Đụng vào hoặc lại gần đều rất nguy hiểm."
"Ba đang ra ga, đón chuyến tàu sớm nhất về Nguyệt Chiếu, trưa mai chắc sẽ tới nơi, chiều ba tới trường đón con."
"Còn tối nay, thứ kia đã xuất hiện một lần thì chắc không quay lại nữa."
"Nhưng con nhất định không được ra ngoài, đừng chạy lung tung, chuẩn bị sẵn gương, đêm nay không được ngủ!"
“Mở hết đèn trong phòng. Nếu có đèn pin thì để bên người phòng khi mất điện.”

"Còn ông già dưới lầu ấy, đừng quản. Nếu nó không nhắm vào con, con đừng chọc vào là được!"

Ông nói liên tục, không cho Nhiễm Thanh chen vào một lời.
Đến khi cậu định lên tiếng hỏi thì ông lại nóng nảy cắt ngang:

"Ba vừa nói những gì, con nghe rõ chưa? Lặp lại một lần cho ba!"

Sự nghiêm khắc này khiến Nhiễm Thanh hoàn toàn bất ngờ.


Trong ký ức, cha cậu là người trầm lặng, ít nói, chẳng bao giờ nổi nóng, luôn lặng lẽ làm việc, không tranh cãi, cũng chẳng nổi xung đột.
Một người đàn ông tẻ nhạt như hũ nút, luôn khiến cậu thấy xa cách và yếu đuối.

Đây là lần đầu tiên Nhiễm Thanh thấy ông nghiêm khắc đến vậy.
Cậu căng thẳng nuốt nước bọt, theo bản năng lặp lại từng câu từng chữ ông vừa nói.

Nghe xong, ông đáp gọn:

"Tốt! Nhớ kỹ là được! Cúp máy ngay, về phòng nhanh đi!"


"Căn phòng dưới lầu, đừng ở lại lâu!"


"Khoá kín cửa sổ, không được ngủ! Ngày mai chiều ba tới đón con!"

Nói xong, ông lập tức cúp máy, không để Nhiễm Thanh hỏi thêm điều gì.

Chỉ còn lại tiếng "tút… tút…" đơn điệu vang lên.

Nhiễm Thanh lặng thinh cầm điện thoại, hồi lâu sau mới vươn tay định gọi lại.
Trong lòng cậu ngổn ngang, rối bời.

Cậu thật sự muốn biết rốt cuộc mẹ xảy ra chuyện gì, vì sao cậu có thể thấy mẹ, vì sao mẹ lại treo lơ lửng trên trần nhà ngay trên đầu cậu.

Nhưng ngay khi tay chạm vào máy, gương mặt lạnh lùng xa cách của cha hiện lên trong đầu khiến Nhiễm Thanh khựng lại, hoàn toàn mất đi động lực.

Cậu đứng lặng, rồi buông tay.
Không gọi lại nữa.

Nhiễm Thanh lặng lẽ đi tìm vợ ông Trần để trả tiền điện thoại.

"Gọi đường dài ba đồng rưỡi, nội địa nửa đồng, tổng cộng bốn đồng."

Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn thời gian cuộc gọi rồi hỏi:

"Nửa đêm rồi còn gọi đường dài? Có chuyện gì sao?"

Nhiễm Thanh cười gượng, không biết trả lời thế nào, chỉ ậm ừ cho qua.
Giao xong bốn đồng tiền điện thoại – một khoản không nhỏ – cậu lặng lẽ rời khỏi.

Vừa ra khỏi sân xi măng, liền bắt gặp lão già quái dị mặc áo tang đang lạnh lùng đứng đó, chân phải thiếu mất phần cổ chân.

Ngay lúc cậu bước ra, đôi mắt trống rỗng mờ đục của lão dán chặt vào người cậu, thứ hơi lạnh chết chóc vô hình lập tức bủa vây phía sau lưng Nhiễm Thanh.

Nhưng cậu lại làm như không thấy, chỉ cắm đầu bước lên lầu.

Tầm mắt lạnh băng ấy vẫn dán sát sau lưng, khiến da gà nổi khắp người, cả mặt cậu xanh xám, tay chân bắt đầu cứng đờ.

Lão đang nhìn cậu.
Và vẫn luôn nhìn chằm chằm!

Chẳng lẽ… lão đã phát hiện ra điều gì?

Tim Nhiễm Thanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ý thức được rằng mình có thể đã bị phát hiện, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt trào đến.
Cậu muốn quay người chạy trốn, nhưng chút lý trí còn sót lại khiến cậu cố gắng ép bản thân giữ bình tĩnh, tuyệt đối không manh động.

Nếu lúc này cậu làm gì khác thường… thì chính là tự rước họa vào thân!

Cuối cùng, với thân thể cứng đờ, Nhiễm Thanh cũng lê được lên lầu hai.
Ngay khi bước vào hành lang tối om, ánh nhìn lạnh lẽo kia bị tường ngăn lại, lập tức biến mất.

Khoảnh khắc ấy, Nhiễm Thanh như sống lại từ cõi chết, cả người gần như ngã quỵ.
Lão già kia… còn đáng sợ hơn tưởng tượng.

Hành lang lầu hai, nơi từng khiến người ta ghê tởm, giờ đây thậm chí mùi nước tiểu lảng vảng trong không khí cũng khiến cậu thấy yên tâm hơn.

Nhiễm Thanh nhanh chóng chạy về cuối hành lang, đẩy cánh cửa gỗ ọp ẹp, chui vào trong phòng và lập tức khoá lại.

Nhìn căn phòng trọ quen thuộc, ánh đèn, giường nệm, bàn ghế… Cảnh vật quen thuộc khiến cậu cảm thấy như được che chở.
Cậu thở phào, nằm vật ra giường, ôm ngực, thở dốc từng hơi nặng nề.

Trực tiếp đối mặt với thứ quỷ dị như thế, còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng.

Thứ đó… là quỷ sao?

Chỉ vừa nghĩ tới chữ đó, sau lưng đã lạnh toát.


Nhiễm Thanh vội vàng lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.
Những gì xảy ra đêm nay đã đủ kinh hoàng, không thể để bản thân dọa chính mình thêm nữa.

Hít thở vài hơi sâu, cậu gắng đứng dậy, làm theo lời cha dặn.

Mở hết tất cả đèn trong phòng, kể cả đèn bàn. Ánh sáng lập tức tràn ngập khắp căn phòng trọ nhỏ.
Cậu để sẵn đèn pin và gương bên cạnh, chỉ cần với tay là lấy được. Cửa sổ cũng được khoá chặt.

Chuẩn bị xong, Nhiễm Thanh không lên tiếng nữa, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh giường, nhìn chằm chằm bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Chờ đợi.

Chỉ cần qua được đêm nay… ngày mai là ổn.

Ngày mai, cậu sẽ gặp lại cha mình.
Từ sau khi ông tái hôn, đã bao lâu rồi cậu không gặp lại ông?

Lần cuối gặp nhau, hình như cậu vẫn còn trong giai đoạn vỡ giọng, giọng nói nghẹn nghẹn như con vịt bị bóp cổ…

Dưới ánh đèn nhợt nhạt, Nhiễm Thanh ngơ ngẩn chìm vào suy nghĩ.
Đêm nay, sẽ rất dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play