Chương 5: Những Cuộc Trò Chuyện Ngoài Sách Vở


Dự án Quản lý Chiến lược của Franz và Hạ Du Miên tiến triển rất thuận lợi. Bằng cách kết hợp tư duy logic, số liệu khô khan của Franz với những góc nhìn sâu sắc về văn hóa và con người của Hạ Du Miên, bản kế hoạch của họ trở nên toàn diện và có chiều sâu hơn hẳn những gì Franz dự đoán. Anh bắt đầu nhận ra, làm việc với Hạ Du Miên không chỉ hiệu quả mà còn... thú vị một cách bất ngờ.


Một buổi chiều thứ Năm se lạnh, sau khi hoàn thành phần phân tích thị trường, cả hai ngồi lại quán cà phê nhỏ gần trường. Mùi cà phê thơm lừng quyện với hương bánh Stroopwafel ngọt ngào lan tỏa trong không gian. Franz, như thường lệ, gọi một ly cà phê đen không đường. Hạ Du Miên chọn một tách trà thảo mộc.


"Franz này," Hạ Du Miên mở lời, ánh mắt cô lấp lánh sự tò mò. "Có điều này tôi thắc mắc từ lâu. Anh có thể kể cho tôi nghe về văn hóa Hà Lan được không? Tất cả những gì anh biết."


Franz ngạc nhiên. Anh không ngờ cô lại hỏi một câu hỏi như vậy. Anh đã quen với việc mọi người chỉ quan tâm đến công việc hoặc học tập. "Văn hóa Hà Lan?" Anh nhắc lại, cố gắng sắp xếp suy nghĩ. "Cô muốn biết về điều gì cụ thể?"


"Mọi thứ luôn," cô mỉm cười. "Từ cách người Hà Lan sống, suy nghĩ, đến những điều nhỏ nhặt nhất. Ví dụ như, tại sao ở đây xe đạp lại nhiều đến vậy? Hay người Hà Lan có vẻ rất thẳng thắn, đúng không?"


Franz, người vốn khó cởi mở, lại thấy mình bắt đầu nói. Anh kể về sự ưu việt của xe đạp trong giao thông đô thị, về lối sống thực tế, tiết kiệm của người Hà Lan. "Người Hà Lan chúng tôi trọng sự bình đẳng và minh bạch," anh giải thích. "Chúng tôi không thích vòng vo. Thẳng thắn là cách để giải quyết vấn đề nhanh nhất."


"Tôi cũng nhận ra điều đó," Hạ Du Miên gật gù. "Lần đầu đến đây, tôi khá bất ngờ vì sự trực tiếp của mọi người. Nhưng giờ thì tôi thấy điều đó rất hiệu quả."


Cô hỏi tiếp về những lễ hội truyền thống, về ẩm thực, về sự yêu thích hoa tulip và cối xay gió. Franz nhận ra, đây là lần đầu tiên anh chia sẻ nhiều đến vậy về đất nước mình với một người ngoài, đặc biệt là một người phụ nữ. Anh cảm thấy lạ lùng, nhưng không hề khó chịu. Giọng nói của Hạ Du Miên, cách cô lắng nghe chăm chú và những câu hỏi thông minh của cô khiến anh cảm thấy thoải mái khi chia sẻ.


"Vậy còn về tính cách của người Hà Lan thì sao?" Hạ Du Miên hỏi, đôi mắt lấp lánh như muốn khám phá điều gì đó sâu xa hơn. "Có phải ai cũng lạnh lùng và khó tính như anh không?"


Franz khựng lại. Anh nhìn cô, và lần đầu tiên, một nụ cười nhếch mép rất nhẹ xuất hiện trên môi anh. "Không phải ai cũng vậy," anh nói, giọng điệu có chút trêu chọc. "Nhưng tôi thừa nhận, chúng tôi có xu hướng thực tế và ít biểu lộ cảm xúc hơn."


"Tôi hiểu rồi." Hạ Du Miên gật đầu, đôi mắt vẫn giữ nụ cười. "Nhưng tôi nghĩ, đôi khi, sự lạnh lùng đó chỉ là một lớp vỏ bọc. Bên trong có thể ấm áp hơn nhiều." Cô nhìn thẳng vào mắt anh, như thể đang nói về chính anh.


Franz cảm thấy tim mình hẫng một nhịp. Cô gái này, chỉ qua vài lần gặp gỡ, dường như đã nhìn thấu một phần con người anh mà ngay cả những người thân cận nhất cũng khó lòng nhận ra. Anh, một người đàn ông được biết đến với sự khó gần và ghét phụ nữ, giờ đây lại đang ngồi đây, chia sẻ về văn hóa đất nước mình, và thậm chí còn bị một cô gái "vạch trần" tính cách.


"Vậy còn văn hóa Trung Quốc thì sao?" Franz hỏi lại, muốn chuyển hướng câu chuyện, nhưng cũng thật sự tò mò.


Hạ Du Miên vui vẻ bắt đầu kể. Cô nói về những lễ nghi truyền thống, về sự quan trọng của gia đình, về nghệ thuật thư pháp và hội họa, về sự đa dạng của ẩm thực. Franz lắng nghe, anh hình dung ra một thế giới hoàn toàn khác biệt, đầy màu sắc và phức tạp hơn nhiều so với thế giới ngăn nắp của anh. Cô kể về những nét văn hóa giao tiếp tinh tế, những ý nghĩa ẩn sâu trong từng cử chỉ. Franz nhận ra, sự lý trí và kiên cường của cô gái này không chỉ đến từ bản thân, mà còn từ một nền văn hóa lâu đời, giàu chiều sâu.


"Chúng tôi cũng rất chú trọng đến sự cân bằng," Hạ Du Miên kết thúc, ánh mắt trầm tư. "Giữa cá nhân và tập thể, giữa quá khứ và hiện tại."


Franz im lặng một lúc, suy nghĩ về những gì cô đã nói. Hai nền văn hóa, hai con người, khác biệt đến vậy mà lại có thể ngồi đây, chia sẻ một cách tự nhiên. Khoảng cách giữa họ, không chỉ về địa lý mà còn về tính cách, dường như đang dần được lấp đầy bởi những cuộc trò chuyện như thế này.
Khi họ chuẩn bị ra về, Franz đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa phùn bắt đầu rơi, khiến đường phố The Hague trở nên lãng mạn hơn. Anh quay sang Hạ Du Miên, và lần đầu tiên, anh cảm thấy một sự thoải mái hoàn toàn khi ở cạnh cô.


"Cảm ơn vì đã chia sẻ," Franz nói, giọng nói của anh đã mềm mỏng hơn rất nhiều. "Hôm nay tôi đã học được nhiều điều."


Hạ Du Miên mỉm cười, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn vàng của quán cà phê. "Tôi cũng vậy, Franz. Tôi nghĩ chúng ta đã có một buổi 'trao đổi văn hóa' rất thú vị."


Franz không đáp, nhưng anh biết, Hạ Du Miên không chỉ đang "trao đổi văn hóa" với anh. Cô đang từ từ mở ra những cánh cửa trong tâm hồn anh, nơi vốn dĩ anh luôn đóng chặt. Và anh, một cách đáng ngạc nhiên, lại không hề muốn đóng chúng lại nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play