Chương 4: Dự Án Chung và Những Ranh Giới Bị Xóa Mờ


Dự án môn Quản lý Chiến lược bắt đầu. Franz, với bản tính ưa sắp xếp, ngay lập tức phác thảo một kế hoạch chi tiết. Anh gửi email cho Du Miên, đính kèm bảng phân công công việc, thời gian biểu dự kiến và yêu cầu cô xác nhận. Anh mong đợi một email trả lời với những câu hỏi cụ thể, nhưng thứ anh nhận được là một tin nhắn ngắn gọn qua điện thoại: "Đã nhận được. Sẽ đến thư viện đúng giờ." Franz khẽ cau mày. Rõ ràng, cô gái này không giống bất kỳ ai anh từng làm việc cùng.


Buổi làm việc đầu tiên diễn ra tại thư viện trường. Franz đã đến trước mười lăm phút, chuẩn bị sẵn sàng tất cả tài liệu cần thiết. Đúng giờ hẹn, Hạ Du Miên xuất hiện, trên tay vẫn là chiếc ba lô quen thuộc và cuốn sổ phác thảo. Cô đặt ba lô xuống ghế, mỉm cười nhẹ.


"Chào Franz," cô nói, giọng điệu tự nhiên như thể họ đã là bạn bè lâu năm. Franz hơi giật mình khi nghe cô gọi tên mình. Anh đã quen với việc mọi người giữ khoảng cách và gọi anh bằng họ, hoặc ít nhất là "ngài Franz".


"Chào Du Miên," anh đáp lại, giọng có chút gượng gạo.


Franz ngay lập tức đi vào vấn đề chính. "Chúng ta sẽ tập trung vào phân tích SWOT cho công ty này. Tôi đã chuẩn bị một số dữ liệu sơ bộ." Anh mở máy tính xách tay, trình bày biểu đồ và số liệu một cách mạch lạc.


Hạ Du Miên lắng nghe chăm chú. Cô không ngắt lời anh, chỉ thỉnh thoảng gật đầu. Khi Franz kết thúc, cô mới lên tiếng: "Anh làm rất tốt. Dữ liệu rõ ràng và logic. Tuy nhiên, tôi nghĩ chúng ta nên xem xét thêm yếu tố văn hóa tiêu dùng ở thị trường châu Á. Đôi khi, một chiến lược thành công ở phương Tây lại không phù hợp với tư duy của người Á Đông."


Franz bất ngờ. Anh chưa từng nghĩ đến khía cạnh đó. Anh luôn chú trọng vào số liệu khô khan và các mô hình lý thuyết. "Cô có ý gì?" anh hỏi, giọng điệu không còn lạnh lùng như trước.


"Ví dụ, trong ngành thời trang cao cấp," Hạ Du Miên bắt đầu giải thích, giọng cô trầm bổng nhưng đầy tự tin, "người tiêu dùng châu Á có xu hướng quan tâm nhiều hơn đến câu chuyện thương hiệu và ý nghĩa đằng sau sản phẩm, chứ không chỉ là chất lượng hay thiết kế. Nếu chúng ta chỉ tập trung vào quảng bá tính năng sản phẩm mà bỏ qua yếu tố cảm xúc, có thể chúng ta sẽ mất đi một thị phần lớn."


Franz nhìn cô chăm chú. Ánh mắt cô sáng bừng khi nói về những điều cô đam mê. Anh nhận ra, tư duy của cô rất khác anh, nhưng lại bổ trợ một cách hoàn hảo. Anh là người của số liệu, của logic, của sự chính xác. Còn cô, cô lại nhìn thấy những khía cạnh ẩn giấu, những yếu tố con người và văn hóa mà anh thường bỏ qua.


"Ý kiến hay," Franz thừa nhận, điều này hiếm khi xảy ra. Anh thường hiếm khi khen ngợi bất kỳ ai, đặc biệt là phụ nữ.


Cứ thế, những buổi làm việc chung của họ diễn ra. Franz ngạc nhiên khi Hạ Du Miên không hề "lộn xộn" trong công việc. Cô rất đúng giờ, luôn chuẩn bị bài vở kỹ lưỡng và đóng góp những ý tưởng độc đáo, đôi khi táo bạo nhưng luôn có cơ sở. Cô không ngại tranh luận với anh, đưa ra những quan điểm khác biệt nhưng luôn giữ thái độ tôn trọng. Anh bắt đầu nhận ra, sự "lộn xộn" của cô chỉ là vẻ bề ngoài. Bên trong, Hạ Du Miên là một cô gái rất có lý trí và kiên cường.


Một buổi chiều, khi họ đang làm việc, Franz thấy Hạ Du Miên đang vẽ nguệch ngoạc vào cuốn sổ phác thảo của mình trong lúc nghỉ giải lao. Tò mò, anh khẽ liếc nhìn. Đó là một bức phác họa nhanh về anh, với những đường nét đơn giản nhưng lại lột tả được thần thái lạnh lùng, hơi khó tính của anh một cách sống động.


Franz khẽ hắng giọng. Hạ Du Miên ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn vào cuốn sổ, cô khẽ cười.


"Anh trông nghiêm túc lắm khi làm việc," cô nói, "nên tôi muốn thử phác họa xem sao."


Franz cảm thấy một cảm giác lạ lùng. Anh chưa từng được ai vẽ. Và hơn thế, bức vẽ này, dù chỉ là nét phác thảo, lại khiến anh thấy hình ảnh mình một cách chân thực nhất.


"Cô vẽ đẹp đấy," Franz nói, một lời khen chân thành. Anh không ngờ lời khen này lại dễ dàng thoát ra từ miệng mình đến vậy.


Hạ Du Miên cười tươi. "Cảm ơn Franz. Anh có muốn tôi vẽ anh một bức chân dung đàng hoàng không? Như một phần thưởng vì anh đã kiên nhẫn làm việc với một người 'lộn xộn' như tôi."


Franz nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại cảm thấy thoải mái khi ở gần một người phụ nữ đến vậy. Ranh giới mà anh đã dựng lên giữa mình và thế giới phụ nữ dường như đang dần bị Hạ Du Miên xóa mờ, từng chút một. Anh không còn cảm thấy khó chịu khi cô gọi tên anh, hay khi cô ngồi đối diện anh. Thay vào đó, anh bắt đầu cảm thấy... một sự chấp nhận. Thậm chí là một sự mong chờ.


"Chúng ta cứ hoàn thành dự án này đã," Franz nói, giọng trầm ấm hơn bình thường một chút. "Nếu kết quả tốt, thì tôi sẽ xem xét."


Hạ Du Miên bật cười thành tiếng. "Được thôi. Tôi tin là chúng ta sẽ làm tốt."


Tiếng cười của cô vang vọng trong không gian thư viện, phá vỡ sự tĩnh lặng. Franz không khó chịu. Anh cảm thấy như có một tia nắng ấm áp vừa lọt vào thế giới ngăn nắp của mình, mang theo một chút hơi thở của sự tự do và bất ngờ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play