Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Ở Mauritshuis


The Hague vào một buổi chiều tháng năm se lạnh, mang theo cái ẩm ướt đặc trưng của biển Bắc. Ánh nắng vàng nhạt cố gắng xuyên qua những đám mây xám, rải rác trên những con kênh yên ả và những mái nhà cổ kính. Franz  không mấy quan tâm đến khung cảnh nên thơ ấy. Đối với anh, vẻ đẹp thật sự nằm ở sự trật tự, tinh tế và không chút tì vết.


Bước chân Franz lướt nhẹ trên sàn gỗ bóng loáng của bảo tàng Mauritshuis, tiếng giày da vang vọng một cách có kiểm soát trong không gian tĩnh lặng. Anh đang ở sảnh chính, nơi bức chân dung "Thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai" của Vermeer ngự trị, thu hút hàng trăm ánh nhìn ngưỡng mộ mỗi ngày. 

Franz đã nhìn bức tranh này vô số lần, anh thuộc lòng từng nét cọ, từng sắc độ ánh sáng. Nhưng hôm nay, có một điều gì đó khác lạ.


Đó là sự hiện diện. Một sự hiện diện hoàn toàn không ăn nhập với trật tự hoàn hảo mà Franz luôn kiếm tìm.


Một cô gái đang đứng trước bức họa, mái tóc đen nhánh buông xõa đến eo, nổi bật trên nền chiếc áo khoác màu be đơn giản. Cô không đứng yên. Cô nhón chân, nghiêng đầu, rồi lại lùi ra xa, đôi mắt chăm chú đến mức Franz có thể cảm nhận được sự mãnh liệt trong ánh nhìn của cô, ngay cả khi anh chỉ thấy được gáy. Điều khiến Franz nhíu mày không phải là sự say mê của cô, mà là sự lộn xộn cô mang lại. Chiếc khăn choàng trên tay cô tuột khỏi vành ghế, rơi hờ hững xuống sàn, và chiếc túi xách lớn của cô thì gần như chắn lối đi. Franz, với sự sạch sẽ đến mức ám ảnh, cảm thấy khó chịu tột độ. Anh thầm nghĩ, lẽ ra cô nên gọn gàng hơn.


Franz hắng giọng nhẹ, một âm thanh đủ để thu hút sự chú ý mà không quá thô lỗ. Nhưng cô gái không hề nhúc nhích. Cô vẫn dán mắt vào bức tranh, dường như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Anh cau mày. Lần này, anh bước gần hơn một chút.


Đúng lúc đó, một nhóm du khách ồn ào đi ngang qua, tạo ra một làn sóng đẩy nhẹ. Cô gái khẽ mất thăng bằng, và để lấy lại thế đứng, cô vươn tay ra sau, vô tình chạm phải cánh tay của Franz.


Một tia điện nhỏ xẹt qua. Franz gần như rụt tay lại ngay lập tức. Cảm giác da thịt chạm vào nhau, đặc biệt là da thịt phụ nữ, luôn khiến anh khó chịu. Anh lùi lại một bước, định lên tiếng nhắc nhở, nhưng trước khi anh kịp mở miệng, cô gái đã quay lại.


Đó là một khuôn mặt trái xoan thanh tú, với đôi mắt to tròn, sáng ngời và một bờ môi hồng nhạt. Gò má cô ửng hồng khi cô nhận ra sự hiện diện của anh.


"Ồ! Xin lỗi anh!" Cô gái nói, giọng nói mang theo chút ngạc nhiên và một âm điệu lạ lẫm, không giống tiếng Hà Lan chuẩn mực mà Franz vẫn thường nghe. Cô cúi đầu nhẹ, một cử chỉ có chút trang trọng. "Tôi không để ý."


Franz nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Chúng không hề tỏ ra ngượng ngùng hay e dè, mà rất thẳng thắn, thậm chí có chút kiên định. Anh chưa từng thấy một người phụ nữ nào có ánh mắt như vậy. Điều đó làm anh hơi mất cảnh giác.


"Không sao." Anh lạnh lùng đáp, giọng nói như được gọt dũa kỹ càng, không chút cảm xúc. Anh liếc nhìn chiếc khăn choàng vẫn nằm lăn lóc dưới đất và chiếc túi xách cồng kềnh. "Cô nên cẩn thận hơn một chút."


Cô gái nhìn theo ánh mắt anh, rồi bật cười khúc khích. Đó là một tiếng cười nhỏ, trong trẻo, không hề vô duyên mà lại có chút tinh nghịch. Cô cúi xuống nhặt chiếc khăn, gọn gàng gấp lại rồi nhét vào túi.


"Anh nói đúng," cô nói, ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn lấp lánh sự tinh quái. "Tôi quả là một người hơi lộn xộn. Hạ Du Miên." Cô đưa tay ra, một cử chỉ khá bất ngờ đối với Franz, người luôn giữ khoảng cách với mọi người.


Franz nhìn bàn tay thon dài của cô. Anh lưỡng lự. Bắt tay một người phụ nữ? Điều đó đi ngược lại mọi nguyên tắc của anh. Nhưng ánh mắt kiên định của cô gái  ấy dường như không cho phép anh từ chối một cách thô lỗ. Sau một thoáng chần chừ, anh đưa tay ra, chạm nhẹ vào bàn tay mềm mại của cô. Đó chỉ là một cái chạm thoáng qua, nhưng đủ để Franz cảm nhận được hơi ấm và một sự mềm mại lạ lùng.


"Franz ." Anh lạnh lùng giới thiệu, sau đó rút tay lại ngay lập tức, như thể vừa chạm vào một thứ gì đó nóng bỏng.


Hạ Du Miên gật đầu, đôi mắt vẫn giữ nụ cười. "Rất vui được gặp anh, ngài Franz." Cô nhấn mạnh từ "ngài", khiến Franz có cảm giác như cô đang trêu chọc anh. Anh khẽ nhíu mày.


Trước khi Franz kịp phản ứng, Hạ Du Miên đã quay trở lại với bức họa, nhưng lần này cô đứng gọn gàng hơn, và chiếc khăn choàng của cô đã nằm yên vị trong túi. Cô không còn nhìn anh, nhưng Franz vẫn cảm thấy ánh mắt của cô như một luồng khí lạ lẫm, vẫn lởn vởn quanh anh.


Anh tự hỏi, liệu sự "lộn xộn" mà cô gái này mang đến có phải là một điều gì đó tệ hại như anh vẫn nghĩ? Hay nó chỉ đơn giản là một màu sắc khác, phá vỡ bức tranh hoàn hảo mà anh đã vẽ ra cho cuộc đời mình? Anh không biết. Điều anh biết là, Hạ Du Miên đã gieo vào tâm trí anh một hạt giống tò mò, một cảm giác lạ lẫm mà anh chưa từng trải qua.


Franz không thể rời đi ngay lập tức. Anh đứng đó, vẫn giữ khoảng cách, nhưng đôi mắt anh không còn chỉ chú tâm vào bức tranh "Thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai" nữa. Một phần tâm trí anh đã vô thức chuyển sang bóng lưng của Hạ Du Miên. Bảo tàng Mauritshuis, vốn là nơi anh tìm kiếm sự yên tĩnh và trật tự, giờ đây lại mang đến một sự xáo động nho nhỏ, dịu dàng, nhưng lại khó lòng xua đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play