Chương 6: Bữa Tiệc Của Gia Tộc Van der Berg


Dự án môn Quản lý Chiến lược kết thúc mỹ mãn, mang về cho Franz và Hạ Du Miên điểm số xuất sắc. Thành công của dự án không chỉ đến từ sự thông minh của Franz hay sự sáng tạo của Hạ Du Miên, mà còn từ sự kết hợp ăn ý đến bất ngờ giữa hai con người tưởng chừng như đối lập. Franz nhận ra, anh không còn ghét bỏ sự "lộn xộn" của cô, thậm chí còn tìm thấy một nét duyên ngầm trong đó.


Một tuần sau, Franz nhận được một bức thư mời từ gia đình. Đó là thiệp mời dự bữa tiệc thường niên của gia tộc Van der Berg, một sự kiện lớn quy tụ những nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh và xã hội Hà Lan. Mục đích chính là để giới thiệu Franz như người kế nghiệp tương lai của tập đoàn. Đây là một bữa tiệc quan trọng, và anh được phép dẫn theo một người bạn.


Franz đã nghĩ đến việc không dẫn ai cả. Anh ghét những bữa tiệc xã giao ồn ào và những lời chào hỏi khách sáo. Nhưng rồi, hình ảnh Hạ Du Miên hiện lên trong tâm trí anh. Anh nghĩ về những cuộc trò chuyện thoải mái của họ, về cách cô phá vỡ sự cứng nhắc của anh bằng những câu hỏi thông minh và nụ cười rạng rỡ. Một ý nghĩ táo bạo lóe lên: liệu cô có muốn đến không?


Tối đó, Franz gửi một tin nhắn cho Hạ Du Miên: "Cô có rảnh vào tối thứ Bảy tuần tới không? Gia đình tôi có một bữa tiệc, cô có muốn đi cùng không?"


Franz đã chuẩn bị tinh thần cho một lời từ chối. Anh không chắc Hạ Du Miên, một người Trung Quốc và là một họa sĩ, có hứng thú với một bữa tiệc đậm chất thương trường như vậy không. 

Nhưng vài phút sau, điện thoại của anh rung lên.
"Chà, ngạc nhiên đấy Franz! Tôi nghĩ anh không thích những sự kiện như vậy. Tôi sẽ rất vinh dự được đi cùng anh. Cảm ơn vì đã mời!"


Franz khẽ nhếch môi. Sự thẳng thắn và nhiệt tình của cô luôn khiến anh bất ngờ.


Tối thứ Bảy, Franz lái xe đến đón Hạ Du Miên. Anh mặc một bộ suit đen được cắt may tỉ mỉ, trông càng thêm lạnh lùng và lịch lãm. Khi Hạ Du Miên bước ra, Franz gần như đứng hình.


Cô mặc một chiếc đầm dài màu xanh lam sẫm, thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, tôn lên vóc dáng thon thả của cô. Mái tóc đen được búi cao sang trọng, để lộ chiếc cổ thanh tú. Cô trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt to tròn lấp lánh dưới ánh đèn đường. Cô không quá lộng lẫy, nhưng lại có một vẻ đẹp thanh lịch và cuốn hút đến lạ thường. Franz chưa bao giờ thấy cô ăn mặc như vậy.


"Trông cô rất đẹp," Franz buột miệng nói, một lời khen chân thành thoát ra mà không cần suy nghĩ.


Hạ Du Miên khẽ cười, gò má ửng hồng. "Cảm ơn Franz. Anh cũng rất bảnh bao."


Trên đường đến biệt thự Van der Berg, cả hai nói chuyện phiếm. Hạ Du Miên hỏi về những điều cô nên chú ý trong bữa tiệc, và Franz giải thích ngắn gọn về các quy tắc xã giao. Anh nhận thấy cô không hề tỏ ra lo lắng hay e ngại. Ngược lại, cô có vẻ rất bình tĩnh và tự tin.


Khi xe dừng trước cổng biệt thự tráng lệ, Franz nhìn Hạ Du Miên. "Cô ổn chứ?" anh hỏi, có một chút lo lắng hiếm hoi trong giọng nói.


"Rất ổn," cô đáp, nụ cười vẫn rạng rỡ. "Tôi rất tò mò về văn hóa tiệc tùng của Hà Lan."


Bước vào sảnh tiệc, tiếng nhạc cổ điển du dương vang lên, hòa cùng tiếng cười nói và ly chén va chạm. Hàng trăm vị khách trong trang phục lộng lẫy đang trò chuyện. Franz, với Hạ Du Miên bên cạnh, lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý. 

Nhiều ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Hạ Du Miên.
Cha của Franz, ông Hendrik van der Berg, một người đàn ông uy nghiêm và lịch thiệp, tiến đến chào đón họ. Ông nhìn Hạ Du Miên với ánh mắt đánh giá nhưng cũng đầy thiện cảm.


"Franz, đây là...?" Ông Hendrik hỏi, ánh mắt dừng lại ở Hạ Du Miên.


"Thưa cha, đây là Hạ Du Miên, bạn học của con," Franz giới thiệu một cách rõ ràng. "Cô ấy rất giỏi."


Ông Hendrik khẽ mỉm cười. "Chào cháu. Rất vui được gặp cháu."


"Cháu chào bác Hendrik. Cảm ơn bác đã mời cháu đến một bữa tiệc ấm cúng và sang trọng như thế này ạ," Hạ Du Miên đáp lại một cách lễ phép và tự tin, hoàn toàn không có vẻ gì là lúng túng. Cô cúi đầu nhẹ, một cử chỉ mang đậm nét văn hóa Á Đông, nhưng lại rất phù hợp trong không gian trang trọng này.


Cuộc trò chuyện ngắn gọn giữa họ diễn ra suôn sẻ. Franz bất ngờ khi Hạ Du Miên lại có thể giao tiếp tự nhiên và linh hoạt đến vậy trong một môi trường xa lạ. Cô không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh và tinh tế.


Trong suốt bữa tiệc, Franz hầu như không rời mắt khỏi Hạ Du Miên. Cô di chuyển giữa đám đông một cách duyên dáng, trò chuyện với những vị khách khác, đôi khi còn nở nụ cười tươi tắn với những lời chào hỏi. Franz để ý thấy nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và tò mò đổ dồn về phía cô. Anh cảm thấy một cảm giác lạ lùng, vừa có chút tự hào, lại vừa có chút... khó chịu khi thấy nhiều người đàn ông nhìn cô.


Có lúc, một đối tác kinh doanh lớn của tập đoàn, ông De Witt, tiến đến bắt chuyện với Hạ Du Miên. Ông ta là một người đàn ông khá lớn tuổi, nổi tiếng là khó tính và ít khi khen ngợi ai. Nhưng khi trò chuyện với Hạ Du Miên, ông ta lại liên tục gật gù và nở nụ cười.


"Cô Hạ Du Miên có một cái nhìn rất độc đáo về thị trường nghệ thuật châu Á," ông De Witt nói với Franz, giọng điệu đầy ngạc nhiên. "Chúng ta nên mời cô ấy đến một buổi hội thảo chuyên đề của hiệp hội trong tương lai."


Franz gật đầu, một nụ cười khó nhận ra thoáng qua trên môi. Anh cảm thấy lồng ngực mình căng lên một cách kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên có người công nhận tài năng của Hạ Du Miên một cách công khai, và anh, một cách vô thức, cảm thấy tự hào về điều đó.


Khi bữa tiệc dần kết thúc, Franz và Hạ Du Miên đứng ở ban công, ngắm nhìn khu vườn được chiếu sáng lộng lẫy. Gió đêm se lạnh thổi qua, mang theo mùi hương của hoa hồng.


"Bữa tiệc rất thú vị," Hạ Du Miên nói, giọng cô có chút mệt mỏi nhưng vẫn đầy vẻ hài lòng. "Cảm ơn vì đã cho tôi trải nghiệm này."


Franz quay sang nhìn cô. Dưới ánh trăng, vẻ đẹp của cô càng trở nên mong manh và cuốn hút. "Cô không thấy phiền khi ở một nơi ồn ào thế này sao?" anh hỏi, biết rõ cô thích sự yên tĩnh.


"Ban đầu thì có chút," cô thừa nhận. "Nhưng được trò chuyện với nhiều người thú vị, và được nhìn thấy một phần thế giới của anh, thì cũng rất đáng." 

Cô nhìn anh, ánh mắt cô sâu thẳm và dịu dàng. 

"Anh đã cho tôi thấy một khía cạnh khác của anh, Franz. Không chỉ là một người khó tính, mà còn là một người rất chu đáo và tử tế."


Franz cảm thấy tim mình đập loạn. Anh chưa từng nghe ai nhận xét về mình như vậy. Lời nói của Hạ Du Miên, ấm áp và chân thành, như một tia nắng xua tan đi lớp băng giá đã bao bọc trái tim anh bấy lâu. Anh muốn nói điều gì đó, muốn chạm vào bàn tay cô, nhưng anh vẫn còn e dè.


Anh chỉ khẽ hắng giọng. "Về thôi," anh nói, giọng trầm ấm hơn.


Hạ Du Miên gật đầu. Khi họ bước đi, Franz khẽ đưa tay ra, nhưng rồi lại rụt về. Anh vẫn còn đang đấu tranh với chính mình, với những định kiến và thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức. Nhưng anh biết, từ khoảnh khắc này, thế giới của anh đã không còn có thể quay lại như trước. Hạ Du Miên đã thực sự bước vào, và cô đang từ từ thay đổi mọi thứ, từng chút một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play