Tấm biển đề bốn chữ “Vô Danh Tiểu Trúc” chẳng mấy chốc đã được treo lên trước cổng sân. Nhìn nét chữ nguệch ngoạc kia, vừa thấy đã biết không phải bút tích của bậc thư pháp đàng hoàng. Triệu Loan nhìn chằm chằm một lát rồi hờ hững cụp mắt xuống.
Không ai nhận ra, nàng khẽ nhếch môi cười nhạt, sau đó cất bước tiến vào viện.
Chu Nguyệt do dự trong chốc lát, nhưng lòng hiếu kỳ khiến nàng ta không sợ chết mà lặng lẽ theo sau.
Hai người bước chân nhẹ như mèo, gần như không phát ra tiếng động. Vì vậy, chủ tớ hai người đang ngồi dưới tàng cây phía xa, quay lưng về phía cửa và mải mê đọc sách cũng hoàn toàn không phát hiện có người đến.
Thẩm Chiêu lúc này đang chăm chú nhìn dòng chữ trong sách “Chưa gả thì theo mẹ, đã gả thì theo thê, thê mất thì theo con”. Nhất thời hắn không nói nên lời, đành đặt sách xuống mặt bàn, ngả đầu lên ghế tre, lặng lẽ tiêu hóa cái gọi là "xã hội nữ tôn – nam ti" kỳ quặc này.
Một lọn tóc đen theo động tác của hắn mà khẽ bay lên, hòa trong ánh hoàng hôn, nhẹ nhàng lượn giữa không trung mang theo vài phần mềm mại lưu luyến.
Nhược Vũ vốn đang đứng bên hờ hững, nhưng khoảnh khắc thấy bóng người ở cửa qua khóe mắt, tim hắn lập tức thót lên.
Hắn ta cố làm ra vẻ không phát hiện gì, tiếp tục cười cười nói với Thẩm Chiêu:
“Công công trong cung đúng là nghiêm khắc cổ hủ, công tử chịu khổ rồi. Nhưng mà điện hạ cũng thật nhẫn tâm, dù không hài lòng với công tử thì cũng đâu cần mới vào phủ đã sai người trong cung đến dạy dỗ, đúng là không coi Hầu phủ chúng ta ra gì.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT