Tuy nói là ngồi tính sơ lại của hồi môn, nhưng Thẩm Chiêu vẫn phải nghỉ ngơi một lúc lâu.

Hắn không rõ Kinh Vương phủ rộng bao nhiêu, nhưng chỉ tính từ sân của hắn đến chỗ ở của chủ quân thôi cũng đã cách nhau ít nhất ba dặm đường.

Nếu là kiếp trước, đừng nói ba dặm, ba mươi dặm hắn cũng đi được không chớp mắt. Khi ấy hắn có tận sáu múi cơ bụng, sức bền không phải bàn. Nhưng bây giờ... chủ yếu là do thân thể nguyên chủ quá yếu.

Không rõ có phải nam tử ở thế giới này ai cũng thể chất như vậy không, nhìn Lưu Phúc thân hình nhẹ nhàng như chim yến.

Tối qua lúc tắm Thẩm Chiêu cũng tranh thủ cúi đầu quan sát sơ qua cơ thể này một chút. Ngoại trừ có phần mềm mại hơn mức bình thường, cấu tạo sinh lý của nam tử ở thế giới này so với kiếp trước của hắn cũng chỉ hơi khác biệt, miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được.

Nhược Vũ ân cần túc trực bên cạnh.

Lúc đi thỉnh an Lam Phong, Thẩm Chiêu không để Nhược Vũ đi theo mà lại gọi Thanh Ngư dẫn đường. Dù Thanh Ngư nhanh chóng quay về nhưng việc này vẫn khiến trong lòng Nhược Vũ dấy lên một tia bất an.

Quả nhiên, trong Vương phủ này không có ai là người đơn giản, hễ có cơ hội là muốn leo lên đầu người khác.

Nghĩ vậy, Nhược Vũ liền đẩy một đĩa hạt dẻ tô mới ra lò về phía Thẩm Chiêu, dịu dàng nói:

“Thị quân từ trước tới giờ thích nhất là hạt dẻ tô, thị quân nếm thử xem, đầu bếp Vương phủ có bằng được người trong Hầu phủ không?”

“Vương phủ đương nhiên hơn Hầu phủ gấp trăm lần, về sau ăn nói cho cẩn thận, đừng để ta bị mang tiếng.” Thẩm Chiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta một cái rồi mới cầm một miếng hạt dẻ tô lên nếm thử.

Loại bánh này không phải nguyên chủ thích ăn mà là Nhược Vũ. Hắn ta thường lấy cớ dâng món mình thích lên cho nguyên chủ, mà nguyên chủ ăn không nổi thì lại nhường cho hắn.

Lần này Nhược Vũ cũng chờ Thẩm Chiêu ăn vài miếng rồi đẩy phần còn lại cho mình, ai ngờ Thẩm Chiêu lại tự mình ăn hết.

Càng là bánh tinh xảo thì khẩu phần càng nhỏ. Một đĩa hạt dẻ tô chỉ có năm miếng, mỗi miếng vừa cho vào miệng đã tan ra, ngọt mà không ngấy. Đó là hương vị mà những tiệm bánh nổi tiếng ở hiện đại cũng chưa chắc làm ra được. Ánh mắt Thẩm Chiêu sáng lên, không do dự mà ăn sạch cả năm miếng.

Ở thế giới nữ tôn, khẩu phần nam tử vốn dĩ không lớn. Thẩm thị quân khẽ che miệng ợ nhẹ, khuôn mặt cũng vì được ăn món ngon mà rạng rỡ hẳn lên, đôi mắt đào hoa ánh lên rực rỡ.

Hắn mỉm cười nhìn khuôn mặt đang cứng đờ của Nhược Vũ, vừa lòng gật đầu:

“Đúng là ta thích, sau này có thể chuẩn bị nhiều hơn một chút.”

Nhược Vũ cố nén bất mãn trong lòng, gượng gạo kéo khóe môi cười: “Nô tài nhớ rồi.”

Cái đầu này chắc hỏng thật rồi. Mất trí nhớ rồi ngay cả khẩu vị cũng đổi luôn à? Hắn ta đã chuẩn bị tâm lý rằng Thẩm Chiêu sẽ để lại phần bánh cho mình, không ngờ người này lại ăn sạch.

Cúi đầu nhìn đĩa bánh trắng tinh giờ chỉ còn lại vài vụn bánh, sắc mặt Nhược Vũ thoáng biến sắc.

Chủ quân Hầu phủ nói không sai, hắn ta chỉ có thể dựa vào chủ quân Hầu phủ mới có thể có được thứ mình muốn. Đại công tử này thì không trông mong gì được, cho dù mất trí nhớ, bản chất trong xương cốt vẫn là ích kỷ và tàn nhẫn. Huống chi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ khôi phục ký ức.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Nhược Vũ như thông suốt điều gì đó, nụ cười trên môi càng trở nên gượng gạo.

Thẩm Chiêu lặng lẽ quan sát hắn ta, trong lòng cũng hiểu ra tại sao nhân vật pháo hôi trong kịch bản lại chết sớm như vậy. Loại người như vậy, ác độc viết rõ trên mặt, còn tưởng mình giấu giếm giỏi.

Thẩm thị quân day day trán, giọng nhạt nhẽo:

“Trước tiên thay thuốc cho ta, sau đó đưa ta đi xem của hồi môn.”

Nhược Vũ hơi khựng lại, có vẻ bất ngờ, nhưng vào thời điểm này không tiện làm trái ý Thẩm Chiêu, đành lặng lẽ đi lấy hòm thuốc.

Miệng vết thương đã đóng vảy. Theo kinh nghiệm y học từ kiếp trước của Thẩm Chiêu, chỉ cần nửa tháng ăn uống thanh đạm thì không có gì đáng lo.

Sân của nằm khá xa bên ngoài nhưng điều kiện cũng không tệ, có điều nơi này vẫn chưa được đặt tên.

Thẩm Chiêu kiểm kê của hồi môn ít ỏi đến đáng thương của mình, tiện tay cầm lấy cây bút lông sói trong số đó, bảo Nhược Vũ mài mực rồi viết trên tờ giấy Tuyên Thành thượng hạng bốn chữ lớn: "Vô Danh Tiểu Trúc".

Thẩm thị quân khẽ phất tay ra hiệu cho Nhược Vũ đi tìm người làm bảng hiệu:
"Về sau tiểu viện của chúng ta cứ gọi là Vô Danh Tiểu Trúc vậy."

Nhược Vũ cũng nhận ra mấy chữ lớn kia, ngoài miệng thì khen ngợi bút tích của Thẩm Chiêu nhưng trong lòng lại khinh thường.

Người ta vẫn nói đại công tử học vấn thấp, quả đúng như lời đồn. Bút tích này hoàn toàn thua xa nhị công tử, nhưng cũng đúng thôi, nhị công tử xưa nay nổi tiếng tài văn xuất chúng, cả kinh thành này có mấy ai sánh bằng?

Nguyên thân chữ đã xấu, nét chữ của Thẩm Chiêu lại tương tự nên hắn cũng chẳng ngại ngần. Dù sao nguyên thân trước giờ cũng chẳng đọc được mấy cuốn sách đứng đắn.

Sau khi Nhược Vũ rời đi, Thẩm Chiêu không ngồi yên mà tiếp tục kiểm kê của hồi môn trong nhà kho. Càng xem càng thấy thảm, nếu tính theo quy chuẩn cổ đại, chưa tới nổi 48 món, so với của hồi môn của một công tử con chính phu trong hầu phủ còn chưa được một phần tư, có vẻ cha kế của hắn đã tham ô không ít rồi.

Ngoài một ít châu báu trang sức chỉ còn lại vài quyển sách, ít giấy bút mực, vàng bạc thì nghèo nàn không nỡ nhìn.

Chủ quân Hầu phủ này cũng thật có ý tứ, nguyên chủ không thích đọc sách, chẳng ham bút mực, vậy mà của hồi môn lại toàn những thứ đó. Ngược lại, đồ xa xỉ mà nguyên chủ thích thì chẳng có lấy một món giá trị. Hai người bọn họ thật đúng là cha từ con hiếu!

Liếc mắt thêm vài lần Thẩm Chiêu cũng mất hứng, thứ trong này ít đến nỗi so với đạo cụ đoàn phim còn kém xa.

Khi hắn vừa bước ra khỏi nhà kho liền thấy nam quản sự của viện đang đứng ngoài cửa đợi sẵn.

Thẩm Chiêu liếc mắt nghi hoặc.

Nam quản sự họ Trương, gọi là Trương ông. Ông đứng cách Thẩm Chiêu chừng một mét, thái độ cung kính nhưng không xu nịnh:
"Thị quân, Ngô công công trong cung đang chờ người."

Thẩm Chiêu thật sự nghi hoặc, lần nữa liếc ông, ánh mắt chân thành khó hiểu:
"Một công công trong cung tìm ta – một thị quân?"

Trương ông khẽ nhấc mí mắt, liếc nhìn Thẩm Chiêu một cái rồi thản nhiên đáp:
“Đến để dạy thị quân quy củ.”

Thẩm Chiêu mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo:
“Là ai sai tới?”

Trong phủ này, ngoài Triệu Loan ra cũng chỉ có chủ quân mới có quyền làm vậy. Còn lại... chỉ có người kia – Diệp thị quân, người mà hắn không hề có chút liên hệ nào.

Trương ông là một tiểu quản sự vô danh trong trúc viện của Thẩm Chiêu. Vì vậy ông cũng sẵn lòng nịnh bợ một chút, cười nói:
“Đương nhiên là điện hạ cố ý cất nhắc người.”

Thẩm Chiêu khẽ nhắm mắt lại, trong lòng thầm thở dài, rốt cuộc vẫn không để lại được ấn tượng tốt với người cần để lại. Giờ có hối hận cũng đã muộn!

Ngô công công đang đợi Thẩm Chiêu ở tiền sảnh, Thẩm Chiêu cũng không để ông ta phải chờ lâu, nhanh chóng dẫn theo Trương ông đi tới.

Khi vừa đến cửa, Thẩm Chiêu liền nhẹ bước chân, bởi vì bên trong truyền ra tiếng đối thoại.

Giọng Nhược Vũ mang chút cung kính:
"Đây là trà Tuyết Đỉnh năm nay mới hái, xin công công nếm thử."

Một giọng nói mảnh nhỏ vang lên, lạnh lùng mà kiêu căng:
"Gã sai vặt này cũng biết điều, chỉ tiếc là đi theo một chủ tử không biết quy củ."

Nhược Vũ đáp:
"Được học hỏi quy củ từ công công là phúc khí của thị quân nhà ta, mong công công không tiếc chỉ dạy."

Thẩm Chiêu khẽ nhếch môi cười, rõ ràng là vị Ngô công công này đến để làm khó hắn đây mà.

Hắn bước vài bước vào cửa, nhìn thẳng vào vị công công đang ngồi ở chủ vị. Bên trái bên phải công công còn có hai tiểu thái giám đứng hầu, ai nấy đều bày vẻ ngạo mạn, không giấu ý xấu.

Thẩm Chiêu chững chạc hành lễ:
"Tham kiến công công."

Ngô công công nhíu mày, đặt chén trà xuống bàn một cái "cạch", ánh mắt sắc bén đảo từ trên xuống dưới, lạnh lùng hỏi:
"Vị này chính là thị quân mới được điện hạ thu nhận?"

Khóe môi Thẩm Chiêu mang theo ý cười:
"Mẫu thân ta là Cung Thuận Hầu, khi còn bé từng theo cha vào cung dự yến hội vài lần, không biết công công vẫn khỏe chứ?"

Ngô công công thoáng ngẩn ra, hơi do dự:
"Ngươi từng gặp ta?"

Yến hội trong cung thì nhiều, quý nhân gặp cũng đếm không xuể. Còn về người này… ông ta thật sự chẳng có chút ấn tượng nào.

Trong ký ức của nguyên chủ, trước năm mười tuổi quả thực từng được vào cung. Dù gì thì khi ấy phụ thân hắn là chủ quân của Hầu phủ, tổ phụ lại từng đảm nhiệm chức Thái phó. Cho dù phụ thân không mấy thương yêu hắn cũng thường đưa hắn theo vào cung chơi.

Phụ thân hắn ngày trước có một vị bằng hữu thân thiết, chính là quen biết trong yến tiệc mà nên. Đáng tiếc, người bẻ cong mối tình thâm kia lại chính là vị bằng hữu thân nhất ấy, người mà nay trở thành cha kế của Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu đã quen với tình thế trong cung, khẽ bước tới rót thêm trà cho Ngô công công, mỉm cười nói:
“Công công gặp qua vô số quý nhân, tất nhiên không nhớ được một tiểu nhân vật như ta. Nhưng ta thì vẫn nhớ rõ công công, năm xưa người theo hầu quý quân làm việc, phong thái vô cùng rực rỡ.”

Ngô công công tuy nhất thời chưa nhớ ra được Thẩm Chiêu là ai, nhưng đúng là năm đó từng theo hầu quý quân làm chút chuyện. Khi ấy ông chỉ là một tiểu thái giám, tuy chức vị không lớn nhưng lời nịnh nọt vừa khéo kia cũng đủ khiến ông vui lòng nhận lấy.

Nhìn vẻ ngoài Thẩm thị quân có phần yếu ớt, Ngô công công hiểu rõ hậu viện nhiều mưu kế, nam tử nơi đây ai nấy đều có thủ đoạn riêng. Ông chỉ cho rằng mình xui xẻo gặp phải kẻ không dễ đối phó.

Nhưng dù là vậy, Thẩm thị quân vẫn duy trì bộ dạng nhã nhặn, điềm đạm, hoàn toàn trái ngược với những lời đồn truyền trong cung.

Thấy sắc mặt Ngô công công dịu lại, Thẩm Chiêu lại càng không bỏ lỡ cơ hội. Hắn thò tay vào ngực áo lấy ra một chiếc khóa vàng tinh xảo, là vật hắn tiện tay lấy từ một đôi hồi môn trước đó, cười tươi đưa tới tay Ngô công công:
“Công công lần đầu tới hàn xá, chịu thiệt rồi.”

Tiền ai mà chẳng thích?

Một phen lời hay ý đẹp, cộng thêm vàng thật giao tận tay, gương mặt Ngô công công không giấu được nụ cười rạng rỡ.

Ông nhìn Thẩm Chiêu bằng ánh mắt thoáng lộ vẻ thương xót, thầm nghĩ vị công tử cao ngạo Hầu phủ này e là bị kẻ khác chèn ép trong phủ nên mới bị người mật báo vào cung.

Chỉ là một thị quân nhỏ nhoi, vậy nên Chu quý quân mới tùy tiện phái một nội giám không được trọng dụng như ông tới dạy dỗ.

Ngô công công mỉm cười nói:
“Thị quân nói vậy là khách sáo rồi, nô tài chẳng qua chỉ phụng mệnh làm việc thôi.”

Dứt lời, ông lấy ra hai quyển sách đưa cho Thẩm Chiêu:
“Hôm nay cứ học thuộc trước hai quyển này, sau khi nhớ rõ rồi chúng ta sẽ học tiếp phần khác.”

Thẩm Chiêu lễ phép nhận lấy, nhìn qua tiêu đề sách, khóe miệng hắn khẽ co rút “Nam Đức” và “Nam Huấn”.  Ở thế giới nữ tôn này đúng là có lắm chuyện thú vị thật.

–––

Triệu Loan trở về phủ đúng lúc thấy xe ngựa trong cung vừa rời đi, nàng nheo mắt lại, hỏi quản gia vừa tiến lên nghênh đón:
“Người trong cung tới?”

Quản gia tên là Chu Nguyệt, bước theo phía sau Triệu Loan cúi đầu bẩm:
“Người từ viện của Thẩm thị quân đến tìm nô tài nói là tới dạy quy củ cho Thẩm thị quân. Trùng hợp khi ấy Diệp thị quân cũng vừa tới đòi tiền chi tiêu tháng. Sau khi biết được chuyện liền đích thân đưa vị Ngô công công kia vào.”

Triệu Loan từng gặp qua Ngô công công trong cung, biết rõ ông ta là kẻ chuyên xử phạt tiểu thái giám bằng đòn roi. Nhớ lại vẻ mặt tái nhợt, yếu ớt của vị tân thị quân sáng nay, nàng bất giác nhíu mày, đổi luôn hướng bước chân.

Chu Nguyệt đi phía sau đoán được Triệu Loan sắp đi đâu, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh hãi, lập tức càng thêm cung kính mà theo sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play