“Được rồi, cắt! Thẩm Chiêu có thể tan làm.”
Chỉ một câu của đạo diễn, phim trường vốn đang tĩnh lặng bỗng sôi động hẳn lên. Chuyên viên hóa trang, tạo mẫu tóc cùng trợ lý các diễn viên lập tức ùa đến, vây quanh diễn viên phụ Thẩm Chiêu.
Nam chính Dương Phàm mỉm cười gật đầu với Thẩm Chiêu, ngữ khí mang theo chút bất đắc dĩ:
“Cậu cứ đi trước đi, tôi còn hai cảnh nữa, đêm nay lại phải cày xuyên đêm đây.”
Không rõ là cố ý hay vô tình, mỗi lần nhìn Thẩm Chiêu, Dương Phàm luôn chọn góc độ được cho là đẹp trai nhất của mình, thậm chí giọng nói cũng cố tình hạ thấp, pha chút từ tính như đang tán tỉnh, khiến cho không khí giữa hai người trở nên ái muội khó phân.
Thẩm Chiêu với kiểu "gồng" như vậy của Dương Phàm cũng chẳng buồn phản ứng. Anh chỉ mỉm cười đáp lại:
“Vất vả rồi.”
Rồi xoay người bước về phía trợ lý của mình.
Trên người anh là bộ trường bào trắng ngà, eo thắt dây lưng ôm sát, vừa xoay người, tay áo rộng khẽ bay tạo thành một làn sóng vải như mờ ảo trong không khí.
Tóc dài xõa nửa, búi nhẹ một phần, cài một cây trâm bạch ngọc đơn giản. Giữa ánh đèn hắt bóng, dáng đi nhàn tản ấy chẳng khác nào tiên nhân bước xuống trần thế.
Dương Phàm nheo mắt nhìn theo bóng lưng Thẩm Chiêu, vô thức thẳng lưng, gạt tay trợ lý đang đưa đồ ăn vặt tới, quát nhẹ:
“Ăn cái gì mà ăn, phải giảm cân!”
Nam phụ đã gầy đến mức như bước ra từ sách vẽ, hắn là nam chính sao có thể để mình kém cạnh?
Từ khi bộ phim cổ trang này khởi quay đến nay, ngoại trừ nữ chính đỉnh lưu, người thu hút sự chú ý nhất chính là cặp đôi nam chính – nam phụ, bởi cả hai đều sở hữu nhan sắc vượt chuẩn.
Khán giả nữ chiếm phần lớn, các tài khoản marketing cũng nhân cơ hội đó để đẩy nhiệt độ, liên tục đặt hai người lên bàn cân, so kè đủ kiểu. Ngay từ lúc tổ kịch tung video hậu trường đầu tiên, mạng xã hội đã bùng nổ với vô số bình luận.
Trong phim là tình địch, ngoài đời cũng bị kéo vào thế đối đầu, ai mà không mê mấy màn đấu sắc “hừng hực cạnh tranh” như thế?
Nhưng cũng từ ngày khai máy đến nay, chỉ có hôm nay là lần đầu tiên xảy ra một lần tranh sáng tranh tối rõ rệt như vậy.
Video được tung ra hôm nay là do phía Dương Phàm chủ động phát tán. Trong video hắn xuất hiện với hình tượng nam chính tuấn tú xuất trần, còn Thẩm Chiêu lại bị quay ở một góc không đẹp, thậm chí mặt còn mờ mờ, đứng bên cạnh như làm nền cho Dương Phàm, rõ ràng cố tình bị "dìm".
Thế nhưng, bất chấp mọi cố gắng, cư dân mạng vẫn thi nhau bình luận:
(Cổ cao cũng có thể đẹp đến vậy, thử hỏi lúc ngẩng đầu lên sẽ thế nào? Thẩm Chiêu đích thực là trời sinh hợp cổ trang!)
(Nam chính cũng đẹp, nhưng body của Chiêu Chiêu thật sự quá hút mắt, dìm thế nào cũng vẫn nổi.)
(Đây là định nghĩa của “kinh diễm trong thoáng chốc”.)
Dương Phàm vốn định tung video để chiếm thế thượng phong, ai ngờ phản tác dụng, cả đội PR đâm đầu vào tường.
Trong lòng Dương Phàm nghẹn một bụng tức, không khỏi nghĩ:
“Đã giỏi đến vậy sao không giành luôn vai chính đi? Mỗi ngày diễn cái vai nam phụ si tình, rồi lại dùng kiểu đè nổi để tạo nhiệt, có gì hay ho?”
Dù vậy, từ biểu hiện của Thẩm Chiêu trong cảnh quay hôm nay, tâm trạng hắn hình như không được tốt lắm. Không biết có phải đã nhìn thấy video kia rồi không?
Thẩm Chiêu nhận lấy bình giữ nhiệt từ tay trợ lý uống một ngụm rồi bước lên xe. Thợ tạo mẫu tóc cũng nhanh chóng theo lên, giúp anh tháo khăn trùm đầu.
Kiểu tóc của Thẩm Chiêu khá đơn giản, không hề theo trào lưu mái rủ hay tạo hình phức tạp. Chỉ là một kiểu buộc nửa giản đơn nhất, càng tôn lên đường nét khuôn mặt hoàn hảo. Nếu đầu không đẹp, kiểu tóc này rất dễ “dìm hàng”.
Nhân vật anh đóng là một công tử phong nhã, khí chất đoan chính, từng cử động đều phải mang vẻ tao nhã vừa phải.
Thợ làm tóc thuần thục tháo khăn, vừa làm vừa lén liếc mặt nghiêng của anh, không nhịn được cảm thán:
“Không lạ khi anh Thẩm lại có nhiều fan vì nhan sắc đến vậy…”
Dù là lời khen quá trực tiếp, nhưng Thẩm Chiêu dù đang không vui vẫn lịch sự mỉm cười:
“Là vậy đấy, ai mà chẳng thích một gương mặt như thế này?”
Âm giọng trong trẻo dễ nghe ấy như có móc câu xuyên thẳng vào tai nhà tạo mẫu tóc, khiến tim cô ta đập thình thịch liên hồi.
Thẩm Chiêu rất nổi tiếng, nhưng lại hiếm khi được giao vai chính. Đặc biệt là hai năm gần đây, anh hầu như chỉ toàn nhận các vai nam phụ linh tinh. Nhà tạo mẫu tóc trong lòng tiếc nuối không thôi, một người đẹp như vậy sao tài nguyên lại kém đến thế?
Thẩm Chiêu thực sự rất đẹp. Dùng lời của chị em chuyên trang điểm thì: “Đây là gương mặt trang điểm dễ nhất mà chị từng gặp!”
Ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt hút hồn với đuôi mắt hơi nhếch lên, khi mỉm cười nhìn người lại mang theo vẻ quyến rũ thuần túy, nhưng sống mũi cao đã trung hòa nét diễm lệ ấy tạo nên vẻ đẹp vừa Tây phương vừa tuấn tú. Đôi môi mỏng tự nhiên hồng hào, đường viền hàm sắc nét, chiếc cổ thon dài càng làm nổi bật khí chất.
Nhà tạo mẫu tóc không kiềm được lại liếc nhìn cổ Thẩm Chiêu thêm mấy lần, càng nhìn càng thấy anh đúng là “con cưng của trời”. Người yêu thể hình thường sẽ có cổ thô mặt lớn, nhưng Thẩm Chiêu thì không như thế. Anh sở hữu vóc dáng gần như lý tưởng theo sách vở, cơ bụng sáu múi rõ ràng như thanh socola, vòng eo vừa nhỏ vừa săn chắc.
Trước khi rời phim trường, nhà tạo mẫu còn liếc nhìn đôi giày đế mỏng chỉ cao chừng một centimet mà Thẩm Chiêu đang mang, trong lòng càng thêm xót xa, người ta phối diễn với nam chính phải đi giày độn gót, mà anh thì phải đi giày đế siêu mỏng, không biết lòng bàn chân có bị cấn đến tê dại hay không nữa…
Thẩm Chiêu hoàn toàn không hay biết tâm tư rối bời của nhà tạo mẫu tóc. Chờ anh thay xong trang phục diễn, trở về khách sạn và tẩy sạch lớp hóa trang, cuối cùng cũng buông tiếng thở dài, gương mặt đầy vẻ u sầu.
Trợ lý liếc qua đã đoán được anh đang nghĩ gì, liền thân thiết hỏi:
“Chiêu Chiêu, lại có chuyện gì với bà xã của anh nữa vậy?”
Thẩm Chiêu lại thở dài một tiếng, không chút hình tượng mà nằm bẹp xuống chiếc ghế sofa bọc da, trong giọng nói tràn ngập đau khổ:
“Nàng bị nhốt tù rồi!”
Trợ lý nheo mắt lại, vội vàng hỏi:
“Sao lại thế được? Không phải nàng sắp lên làm hoàng đế sao?!”
“Làm sao tôi biết cái tên tác giả khốn kiếp đó nghĩ cái gì!” Thẩm Chiêu nghiến răng nghiến lợi.
Dạo gần đây, Thẩm Chiêu đang mê mẩn một bộ tiểu thuyết đang ra chương dở. Đây là một bộ sảng văn nữ tôn, nữ chính Triệu Loan chém tướng phá quan, một đường đánh đến ngôi vị hoàng đế. Gần như là bộ truyện nữ chủ hoàn mỹ nhất mà anh từng đọc. Nhưng chương mới cập nhật hôm nay thì lại đảo ngược hoàn toàn.
Chỉ sau một đêm, Triệu Loan bị quần thần phản bội, bị đẩy vào ngục giam, cuối cùng còn bị tuyên án ngũ mã phanh thây, sắp sửa ngọc nát hương tan.
Thẩm Chiêu đau lòng không thôi. Cũng may anh giữ được đạo đức nghề nghiệp, không để cảm xúc ảnh hưởng đến cảnh quay, nếu không hôm nay chắc chắn NG liên tục.
Trợ lý nhìn dáng vẻ khổ sở của anh, trong lòng cũng thấy bất an. Nếu Thẩm Chiêu vì chuyện này mà ốm bệnh thì tiền lương tích điểm của hắn cũng tiêu tan theo.
Vì thế hắn đề nghị:
“Anh à, nếu anh khó chịu quá thì cứ lên mạng mắng tác giả đi, dù sao cũng phải xả ra chút.”
Thẩm Chiêu khựng lại, cảm thấy cũng có lý. Anh cầm điện thoại lên, mở ngay trang Weibo của tác giả:
“Tôi phải xem xem trong đầu cái tên ngu xuẩn này chứa cái gì mà nỡ lòng nào đối xử với bà xã tôi như vậy…”
Tiểu trợ lý ngoài miệng thì vội vàng phụ họa:
“Đúng rồi, đúng rồi!”
Nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng âm ỉ.
Thẩm Chiêu những năm trước thật ra rất có tiềm năng nổi tiếng, thế nhưng mấy năm gần đây sự nghiệp lại không mấy suôn sẻ, chỉ có thể đóng mấy vai nam phụ trong các bộ phim thần tượng. Như thể có một bàn tay vô hình luôn cản trở anh với những tài nguyên tốt.
Nhưng bản thân Thẩm Chiêu lại thích ứng rất tốt. Anh giống như chẳng để tâm quá nhiều đến điều gì, mỗi ngày đều bình thản hoàn thành vai diễn, cũng rất hiếm khi có thứ gì khiến anh đặc biệt để tâm.
Nhân vật trong sách lần này là một trong số ít ngoại lệ khiến anh thật lòng yêu thích. Nếu kết cục thật sự tàn nhẫn như thế, anh chắc chắn sẽ đau lòng chết mất.
Trợ lý còn đang mải nghĩ ngợi, Thẩm Chiêu đã đau đớn nhắm chặt mắt lại, buông tiếng r*n rỉ:
“Sao lại có thể như thế chứ…”
Trợ lý nheo mắt, dè dặt hỏi: “Sao vậy anh?”
Thẩm Chiêu quay đầu nhìn cậu ta, gương mặt mang theo vẻ ấm ức thấy rõ, trong mắt còn ánh lên lệ quang lấp lánh:
“Hóa ra bà xã tôi là vai ác, ngay từ đầu tác giả đã định vị cô ấy như vậy rồi. Vì giai đoạn đầu được miêu tả khá nhiều nên phần lớn độc giả đều tưởng cô ấy là nữ chính, coi cô ấy như kiểu nữ chủ trong truyện sảng văn. Nhưng thật ra cô ấy chỉ là bàn đạp cho nữ chính thật sự mà thôi…”
“Nếu đã là vai ác rồi thì theo logic truyện, vai ác thất bại là chuyện tất yếu. Vậy Triệu Loan bây giờ phải làm sao đây? Cô ấy... còn có thể sống không…”
Ý nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu anh mãi, kéo dài đến tận hôm sau đi làm vẫn chưa dứt.
Lúc Thẩm Chiêu đang ngồi trước bàn hóa trang, chuyên viên trang điểm liếc thấy quầng thâm dưới mắt anh, lập tức phấn khởi hẳn lên, cuối cùng cũng có chỗ để trổ tài rồi!
“Không ngủ ngon à?”
Thẩm Chiêu vừa bóc trứng gà vừa đáp chậm nửa nhịp:
“Ờ, chắc vậy… phiền chị giúp tôi che quầng thâm mắt một chút.”
“Tôi có giá trị cũng chỉ nhờ mấy lúc như này thôi đó.”
Thẩm Chiêu kéo nhẹ khóe môi, rốt cuộc vẫn không thể cười nổi.
Bởi vì rất có thể… hôm nay vợ anh sẽ bị ngũ mã phanh thây.
Tối qua sau khi trấn tĩnh lại, anh đã dùng tài khoản thân phận VIP nhắn tin cho tác giả, năn nỉ tìm cách để vợ anh được sống. Hồi đáp nhận về chỉ có một câu lạnh lùng:
“Vai ác thì nhất định phải chết.”
Không biết tên tác giả ngu ngốc kia nổi điên gì, nhất quyết phải viết cho bằng được cái chết của cô ấy, đến cả đút tiền cũng không xong.
Từ giờ trở đi, cuốn sách này anh sẽ không đọc nữa. Đối với cái gọi là “nữ chính chân chính” anh hoàn toàn không có hứng thú, thậm chí còn cảm thấy phản cảm cực độ, hận không thể xuyên vào truyện mà cho nhân vật đó một nhát chém.
Lần đầu tiên trong đời anh lại thích một người trong sách đến vậy, thế mà chỉ có thể chờ đợi một cái kết bi thương dành cho cô ấy. Làm sao anh ngủ yên cho nổi?
Bạch nguyệt quang là cô ấy, nốt chu sa… xem chừng cũng là cô ấy luôn rồi.
Hóa trang và tạo hình mất khoảng hơn hai tiếng. Lúc Thẩm Chiêu rời khỏi khách sạn, bên ngoài đã có một nhóm fan chờ sẵn, đều tới xem anh trong tạo hình nhân vật.
Giữa tiếng hét chói tai và những lời tỏ tình không ngừng, Thẩm Chiêu lên xe.
Đối với thứ tình cảm ngây ngô này anh thật lòng cảm ơn. Anh nghĩ, nếu Triệu Loan có thể bước ra khỏi cuốn sách, đứng trước mặt anh… có lẽ anh cũng sẽ kích động, thậm chí là phát cuồng như thế.
Chỉ tiếc rằng… anh chẳng còn tâm trí đâu mà tưởng tượng cô ấy trông như thế nào, bởi vì không có “nếu như”, Triệu Loan sẽ chết.
Đó là kết cục mà tác giả đã sắp đặt sẵn, không ai có thể thay đổi được.
Hôm nay trời sương mù dày đặc, cảnh quay Thẩm Chiêu phải diễn là màn “anh hùng cứu mỹ nhân”, tất nhiên… kết quả lại không như mong muốn.
Khi nhân vật nam phụ do anh thủ vai nghe tin nữ chính bị phục kích, lập tức cưỡi ngựa mang theo người đi cứu.
Ngựa phi vun vút giữa rừng, gió lạnh táp vào mặt, lá cây đập vào da, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định, anh phải đi cứu người con gái mình yêu.
Nhưng cuối cùng anh vẫn đến trễ. Trước mắt anh, nam nữ chính đã ôm nhau thắm thiết.
Thẩm Chiêu thật sự không còn lời nào để phàn nàn. Có lẽ đây chính là số phận của “nam phụ si tình”.
Anh vỗ nhẹ con ngựa mình cưỡi, từ chối người trợ lý định đỡ, tự mình leo lên ngựa một cách thành thục.
Có điều, con ngựa dường như hơi kích động, cứ liên tục xoay vòng tại chỗ như muốn hất anh xuống. Anh chỉ còn cách giữ chặt dây cương, vừa trấn an vừa khống chế.
May mắn là rất nhanh sau đó con ngựa đã ổn định trở lại.
Đạo diễn thấy vậy ra hiệu bắt đầu quay chính thức.
Đây là một cảnh quay dài, Thẩm Chiêu phải dẫn người lao băng băng qua rừng rậm. Máy bay không người lái ghi hình từ trên cao, cảnh này cực kỳ yêu cầu kỹ thuật diễn lẫn cưỡi ngựa. May mắn thay, anh vốn nổi tiếng với kỹ năng cưỡi ngựa nên đạo diễn rất yên tâm, trợ lý cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng vó ngựa rền vang bên tai, lòng Thẩm Chiêu chợt bất an. Dưới thân… hình như con ngựa có vấn đề.
Anh vội kéo dây cương định cho ngựa dừng lại.
Nhưng chưa kịp làm gì, sợi dây cương vốn chắc khỏe kia lại đứt phựt!
Thẩm Chiêu sững người, phía trước chính là vách đá! Trong khi con ngựa lại chạy ngày một nhanh hơn.
Lưng ngựa xóc nảy dữ dội khiến anh suýt bị văng xuống, chỉ còn cách cố giữ lấy yên ngựa, gắng gượng ổn định cơ thể.
Giữa lúc hỗn loạn ấy, ngoài tiếng vó ngựa điên cuồng anh còn nghe thấy tiếng la hét dồn dập phía sau.
Nhưng anh chưa kịp quay đầu lại thì trước mắt đã tối sầm và rơi vào bóng tối vĩnh hằng.