"Sườn quân dắt theo các vị thị quân?"

Thẩm Chiêu đang cảm thấy câu này có chút không ổn thì nghe chủ quân Lam Phong cung kính hướng về phía chủ vị nơi Triệu Loan ngồi, nói:

“Bọn họ cũng đã lâu không được gặp điện hạ, có lẽ là nhớ điện hạ quá nên mới mong được yết kiến. Không biết điện hạ có muốn gặp mặt không?”

Triệu Loan: “……”

Lúc ấy nàng thật sự không nên nghe theo chủ ý của Lý Minh Ngọc, đem đám người này tập trung lại trong hậu viện để giám sát. Đáng lẽ nên đến đâu diệt đến đó mới phải.

Không hiểu sao, nàng theo bản năng liếc nhìn về phía người đang ngồi ở cuối bàn – Thẩm Chiêu. Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy ánh đuôi mắt đào hoa kia đã phai nhạt không ít, như thể sắp vì tâm tình của chủ nhân mà tàn lụi theo.

Triệu Loan thu lại ánh nhìn nhưng cũng không có ý định rời đi, chỉ nhàn nhạt nói:

“Nếu bọn họ đã có lòng thành như vậy thì để họ vào đi.”

Quản gia vội vàng đáp: “Dạ vâng.”

Lúc này, trong lòng Thẩm Chiêu vẫn còn hỗn loạn như chiến trường. Hắn đang lặp lại những dòng miêu tả về hậu viện Kinh Vương phủ trong nguyên tác:

“Triệu Loan tính tình lạnh nhạt, không vướng bận chuyện tình cảm. Ngoại trừ trong những dịp lễ nghi vẫn giữ thể diện cho chính quân Trần thị, thì đám sườn quân và thị quân còn lại đều không được nàng để tâm…”

Thì ra là… thị quân thôi à…

Thẩm Chiêu không rõ vì sao lại thở phào nhẹ nhõm, thì ra hắn đã hiểu lầm, không phải nàng có tình riêng, mà là do cẩu tác giả kia cố ép nàng cưới nhiều người như vậy. Nàng đâu có đường lui, sao có thể trách nàng được?

Nàng thật vô tội biết bao.

Nghĩ tới đây, cục nghẹn trong lòng hắn cũng tan biến.

Ánh đào hoa trong đôi mắt của Thẩm thị quân lại dần ánh lên vẻ yêu kiều, hắn liếc về phía cửa, nơi đám thị quân đang lần lượt bước vào, rồi chậm rãi đứng dậy.

Những người này, ngoài sườn quân ra thì đều đồng cấp với hắn, đều phải hành lễ với Kinh Vương và chủ quân. Hắn đương nhiên không thể ngồi im đón khách, rốt cuộc thì cấp bậc nghiêm ngặt, đắc tội ai cũng không hay. Mới xuyên qua, còn chưa hiểu rõ ai nắm quyền, chi bằng cứ khiêm tốn một chút, 1vN vẫn là có phần quá sức.

Sườn quân dẫn đầu, phía sau là từng vị thị quân nối tiếp nhau bước vào. Thẩm Chiêu nhìn kỹ một lượt, khóe môi vốn đang thả lỏng bất giác kéo căng ra, thoáng cái hơi sững sờ, không một ai là xấu.

Hắn thầm đếm:

1, 2, 3, …13, 14?

Vậy… hắn là số mười sáu? Hắn là thị quân thứ mười sáu thật à?

Chuyện này đến bao giờ mới kết thúc đây?

Một đôi mắt đào hoa vốn mang vẻ lười biếng của Thẩm Chiêu giờ tràn đầy kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua một cái chớp mắt hắn đã thu hết cảm xúc, thầm nghiến răng, âm thầm liếc Triệu Loan một cái, trong lòng không nhịn được rủa thầm: Cẩu tra nữ!

Tuy rằng biết là tác giả sắp đặt, nhưng hắn là nam chính được fan sủng ái, ăn chút dấm cũng là chuyện bình thường thôi mà.

Dù động tác của Thẩm Chiêu rất kín đáo nhưng vẫn bị ánh mắt sắc bén của Triệu Loan bắt trọn. Ánh nhìn kia chứa chút khó chịu khiến Kinh Vương điện hạ nheo mắt lại, người này xem ra cần phải dạy lại lễ nghi phép tắc.

Sườn quân Liễu Hòa Thư vừa bước vào đã hành lễ với Triệu Loan. Sau lưng hắn là mười ba vị thị quân dáng vẻ khác nhau theo sát. Triệu Loan vẫn giữ sắc mặt thản nhiên, gật đầu cho mọi người đứng lên, sau đó họ lại lần lượt hành lễ với chính quân Lam Phong.

Lam Phong mỉm cười cho phép mọi người đứng dậy, đồng thời gọi hạ nhân dọn thêm ghế vào. Ánh mắt hắn đảo một vòng nhóm thị quân trước mặt, đủ kiểu tướng mạo từ tuấn lãng đến nhã nhặn khiến hắn chỉ muốn nhức đầu. Lam Phong vốn không thích mấy dịp tụ tập kiểu này, cảm thấy nơi yên tĩnh như Cẩm Tú Đường chẳng hợp để náo nhiệt.

Thẩm Chiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, định lặng lẽ ngồi lại chỗ cũ thì bị Liễu Hòa Thư liếc sang, nở nụ cười nhạt:
“Vị này là đệ đệ mới vào phủ sao?”

Liễu Hòa Thư dung mạo không thuộc dạng nghiêng nước nghiêng thành, nhưng dáng người cao gầy, phong thái dịu dàng, được ví như “nhược phong đỡ liễu”. Chỉ là đứng trước Thẩm Chiêu mang tiếng “bệnh nặng” lại có vẻ hơi… khỏe mạnh quá mức.

* "Nhược phong đỡ liễu" là hình ảnh ví von gió nhẹ lay cành liễu, gió yếu đến mức không đủ sức làm liễu lay mạnh mà chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy. Cách ví von này thường được dùng để miêu tả động tác uyển chuyển, mềm mại, yếu ớt mà đáng yêu (ví dụ dáng đi, cúi đầu, vung tay). Gợi cảm giác yếu đuối, nhu nhược, khiến người khác muốn che chở.

Thẩm Chiêu đoán đây hẳn là sườn quân từng được nhắc sơ lược trong nguyên tác. Hắn khẽ mỉm cười, định lễ phép cúi đầu thì bất giác ho khan mấy tiếng, cố ý làm ra vẻ yếu ớt rồi hành lễ:
“Thị quân Thẩm thị ra mắt sườn quân.”

Chiếc băng gạc trắng quấn trên trán không làm lu mờ vẻ đẹp của hắn, trái lại còn giống như một món trang sức bạch ngọc, khiến khuôn mặt vốn đã rực rỡ càng thêm nét thanh khiết phiêu dật.

Liễu Hòa Thư lúc này mới tỏ vẻ kinh ngạc, như thể vừa nhận ra Thẩm Chiêu đang bệnh, vội xua tay cười nói:
“Ngồi đi.”

Thẩm Chiêu lên tiếng đáp lời, nhưng không quay lại chỗ cũ mà chủ động đổi sang ghế cuối cùng bên cạnh một thị quân có vẻ hiền lành chất phác.

Người kia sửng sốt:
“Đệ đệ, ngươi làm gì vậy?”

Thẩm Chiêu lại ho khẽ một tiếng, vẻ mặt mang chút u uất mỏng manh:
“Ta mới vào phủ, ngồi ở đây mới đúng.”

Lúc nãy còn chưa đủ người thì không nói, giờ thị quân đến đông đủ, Thẩm Chiêu lập tức bật chế độ trạch đấu khởi động, nhập vai tiểu bạch thỏ chịu thiệt đủ đầy, ai nhìn cũng thấy thương.

Có người chú ý đến hành động này của hắn, lại nhìn gương mặt xanh xao yếu ớt kia, trong lòng lập tức dấy lên thương cảm. Công tử Hầu phủ gả vào Vương phủ làm thị quân, chắc chắn ẩn tình sâu xa, ai cũng thầm nghĩ hắn không hề giống lời đồn là kiêu ngạo thô lỗ, trái lại ngoan ngoãn lễ phép khiến người khác càng thêm tiếc nuối.

Thẩm Chiêu chẳng buồn đoán xem các “tình địch” nghĩ gì. Việc quan trọng nhất lúc này là gây ấn tượng tốt với Triệu Loan, hy vọng nàng sớm quên cái dáng vẻ mất hết hình tượng và lễ nghĩa của hắn tối qua.

Đáng tiếc, quên là điều không thể.

Chính vì còn nhớ rõ quá mức, Triệu Loan lại càng cảm thấy vị Thẩm gia công tử này… có gì đó không bình thường.

Có lẽ vì hành động vừa rồi của Thẩm Chiêu không khiến Kinh Vương và chủ quân quá phản cảm nên các thị quân trong phòng cũng dần “thả lỏng”, không còn giữ thái độ dè chừng như trước. Có người to gan mở lời:

“Điện hạ đã lâu chưa ghé hậu trạch, chúng thần đều rất nhớ người.”

Lời vừa dứt, cả gian phòng lập tức rơi vào im lặng.

Ngay cả Liễu Hòa Thư vừa rồi còn cười nói nhẹ nhàng cũng chợt siết tay, khẽ buông tách trà xuống. Không khí như thể bị thứ gì đè nén, đến thở mạnh cũng chẳng ai dám.

Lam Phong khẽ liếc nhìn sắc mặt vô cảm của Triệu Loan, lại liếc sang Thẩm Chiêu đang ngồi ở ngoài cùng. Hắn chỉ cảm thấy... ngày sau hậu viện này chắc chắn sẽ không thiếu chuyện hay để xem.

Thẩm Chiêu cũng lập tức cụp mắt, che đi biểu cảm, tỏ vẻ không dám lộ liễu.

Triệu Loan chậm rãi đưa mắt quét qua từng khuôn mặt trong phòng. Những người này phần lớn đều là do các thế lực bên ngoài mượn đủ loại lý do đưa vào phủ. Bề ngoài không hề sơ hở, nhưng ai cũng mang trong lòng mưu tính, chỉ chờ một cơ hội để lấy được “tin tình báo” khiến nàng thân bại danh liệt.

Bao năm qua nàng vẫn lần lượt tiếp nhận những “người được tiến cử” này là vì có lý do riêng. Vốn tưởng chúng đã an phận, ai ngờ hôm nay lại dám lên tiếng, e là được tân thị quân tiếp thêm can đảm.

“Vậy sao?” Triệu Loan nhàn nhạt đáp một câu rồi bất chợt đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng. Không ai biết nàng đang nghĩ gì.

Nàng đi rồi áp lực trong phòng cũng tan biến. Có người còn vỗ ngực, thở phào một hơi dài.

Lam Phong nhìn rõ toàn cảnh, trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Ai cũng nói điện hạ tàn nhẫn vô đạo, nhưng rõ ràng nàng biết những người kia hơn nửa đều là mật thám từ khắp nơi trà trộn vào. Dẫu vậy, chừng nào bọn họ chưa làm ra chuyện gì ngu xuẩn, nàng vẫn mặc kệ bọn họ sống trong phủ như thường.

Liễu Hòa Thư lúc này đã khôi phục dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt lướt qua Thẩm Chiêu đang ngồi ở hàng cuối rồi lạnh nhạt nói với Lam Phong:

“Chủ quân đúng là quá hiền lành, đối với một vài kẻ chẳng hiểu quy củ như vậy cũng nên nghiêm khắc hơn một chút mới phải.”

Lam Phong liếc hắn một cái, đáp thẳng không khách khí:
“Xem ra ngươi cũng có dáng làm sườn quân đấy.”

Hắn không muốn phí lời với mấy người này nữa, vốn dĩ chủ tử đến là có việc muốn bàn giao riêng, bèn xua tay:
“Được rồi, ta cũng mệt rồi, các người lui hết đi.”

Nghe đến hai chữ “lui ra”, sắc mặt Liễu Hòa Thư lập tức vặn vẹo, nhưng vẫn phải miễn cưỡng hành lễ, rồi không cam lòng mà dẫn người rời đi.

Bọn họ hơn mười người, thêm cả tùy tùng, gã sai vặt đi theo, khí thế thật sự không nhỏ.

Thẩm Chiêu ngồi gần cửa nhất, hắn đứng dậy chậm rãi, động tác ôn hòa, cử chỉ dè dặt, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn biết điều khiến người ta bất giác buông lỏng cảnh giác, chỉ cho rằng đây là một người đáng thương bị ép gả, chẳng qua thân bất do kỷ mà thôi.

Khi đi ngang qua vị thị quân hiền lành đã đổi chỗ cho mình lúc trước, Thẩm Chiêu khẽ vươn tay vỗ nhẹ lên vai y. Cả người thị quân lập tức cứng lại trong một thoáng, rồi lại như không có gì xảy ra.

Thẩm Chiêu dịu dàng cười, giọng nhẹ đến mức như gió thoảng:
“Ta cảm thấy trong người không khỏe, có thể phiền ca ca đưa ta về một đoạn được không?”

Thị quân kia quay đầu lại, liếc nhìn sau lưng Thẩm Chiêu, quả nhiên không thấy gã sai vặt nào đi theo, trong mắt y thoáng hiện lên tia nghi hoặc.

Thẩm Chiêu trông thấy nhưng không giải thích, chỉ dùng gương mặt tái nhợt nhìn y, vẻ yếu ớt tựa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Thị quân kia hơi do dự rồi gật đầu:
“Được, để ta đưa ngươi.”

Y lẳng lặng dìu Thẩm Chiêu ra ngoài, gã sai vặt bên cạnh cũng im lặng theo sau, giữ khoảng cách vừa phải khoảng chừng một mét.

Thẩm Chiêu liếc nhìn người hầu kia, mặt mũi rất phổ thông, nhưng khí chất lại khá tương đồng với chủ tử của y.

“Chưa rõ quý danh ca ca. Ca tới phủ bao lâu rồi?” Thẩm Chiêu khẽ hỏi, nửa người tựa hẳn vào tay đối phương chẳng hề khách khí.

“Ta gọi là Lưu Phúc, chữ ‘Phúc’ trong phúc khí.” Lưu Phúc nói xong thì cũng thu ánh mắt từ một hướng nào đó về, giọng điệu không còn lạ lẫm như ban đầu, “Vào phủ được hai năm rồi.”

Đúng lúc ấy, một cơn gió xuân thổi qua mang theo hương hoa dìu dịu. Lưu Phúc giơ tay vén cành liễu vừa sát vào mặt Thẩm Chiêu, ôn tồn nhắc:
“Cẩn thận, coi chừng quệt trúng.”

Tuy không rõ vì sao thái độ của vị Lưu thị quân này bỗng dưng trở nên ôn hòa, nhưng Thẩm Chiêu vẫn tiếp tục nhập vai một tiểu bạch thỏ vừa mới vào phủ, cái gì cũng ngơ ngác chưa rõ, ngoan ngoãn đáng thương.

Hắn hỏi rất nhiều chuyện, chủ yếu đều xoay quanh hậu trạch, về chủ quân, sườn quân, những thị quân khác, cả những kẻ được coi là tình địch. Còn về Triệu Loan, hắn muốn tự mình tìm hiểu. Dù sao thì trăm nghe không bằng một thấy, hình tượng trong tiểu thuyết dù có tinh tế đến mấy cũng chẳng thể sánh với chính mắt chứng kiến.

Những gì Thẩm Chiêu hỏi đều là chuyện không có gì quá khó để nói, lại là điều phần lớn người trong hậu viện đều biết, Lưu Phúc liền kể lại những điều y biết.

Tỷ như chủ quân Trần thị xuất thân hèn kém, là người duy nhất được điện hạ gạt bỏ dị nghị để đưa vào phủ; lại như sườn quân Liễu Hòa Thư là thứ đệ của chính phu đại hoàng nữ Thục Vương, vì ái mộ Triệu Loan mà được Thục Vương đứng sau thúc đẩy, sắp xếp đưa vào. 

Còn đa phần các thị quân khác đều là do các thế lực bên ngoài cài vào. Có một người tên Diệp Văn Phong, là thị quân được ban từ trong cung bởi Chu quý quân cha của Triệu Loan.

Thẩm Chiêu híp mắt, nhớ lại những người mình gặp lúc trước, từng khuôn mặt, từng ánh mắt mang theo cao ngạo không che giấu.

Sau khi Lưu Phúc đưa Thẩm Chiêu trở về viện liền cáo từ quay về, Thẩm Chiêu cũng không giữ lại mời trà, hắn còn việc khác phải làm.

Hắn muốn xem thử, vị cha kế kia đã chuẩn bị cho mình bao nhiêu "của hồi môn" để bước vào vũng nước đục này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play