Thẩm Chiêu đêm ấy ngủ không yên. Trong giấc mộng, hắn như trải qua trọn vẹn cuộc đời của một nam tử đáng thương sống dưới thời nữ tôn.

Nguyên chủ là trưởng tử của phủ Cung Thuận Hầu, xét theo lý thì lẽ ra phải được sống trong nhung lụa, chẳng dính dáng gì đến khổ cực. Thế nhưng vận mệnh éo le khi mẫu thân hắn là một người đàn bà lẳng lơ, sủng thiếp diệt phu.

Cha mẹ nguyên chủ lấy nhau do gia đình sắp đặt, ban đầu cũng từng có quãng thời gian mặn nồng, chẳng bao lâu sau sinh được nguyên chủ. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi cha hắn còn đang mơ về tương lai hạnh phúc thì Cung Thuận Hầu đã lén lút ngoại tình.

Người tình của Cung Thuận Hầu chính là bạn thân của cha nguyên chủ thời còn chưa cưới. Tuy chẳng đẹp bằng cha hắn, cũng không có vẻ cao ngạo, tự phụ, nhưng lại biết giả vờ nhu mì dịu dàng, khéo léo lấy lòng người, ngoài mặt yêu đương thắm thiết với Hầu gia, bên trong thì ngấm ngầm bôi nhọ cha nguyên chủ. Cuối cùng, y thành công giành được trái tim Hầu gia, khiến cha nguyên chủ bị lạnh nhạt, ruồng bỏ.

Nghĩa là gì? Nghĩa là tiểu tam ấy còn mang thai!

Y không chỉ mang thai mà còn nghênh ngang đến trước mặt cha nguyên chủ khoe khoang. Khi ấy cha nguyên chủ tức giận đến mức sinh non ngay tại chỗ. May mà ông kịp thời tỉnh ngộ, dù chỉ còn thoi thóp vẫn cắn răng sinh con, từ cõi chết giành giật mạng sống trở về.

Nhưng lý do ông không chết ngay khi ấy lại không hẳn vì yêu thương nhi tử. Là bởi ông cũng như cha mình năm xưa, cho rằng nhi tử thì vô dụng, chẳng để làm gì. Ông không cam tâm để vị trí chủ quân rơi vào tay kẻ khác, lại càng không để một đứa con thị quân sinh ra chiếm lấy ngôi vị con trưởng. Còn nguyên chủ? Một đứa con trai mà thôi, ông chẳng thèm bận tâm, càng không đoái hoài gì đến tình cha con.

Tất cả tâm tư ông đều dồn vào việc níu kéo Hầu gia, mong giành lại trái tim người phụ nữ đã phản bội mình. Còn Hầu gia, dưới cái cớ “không để con nối dõi lưu lạc bên ngoài” đã tự tay đón tiểu tam vào phủ, cho làm quý hầu.

Hai bên vì thế mà như nước với lửa. Nhưng được Hầu gia thiên vị, cộng thêm lão thái quân một mực bênh vực tiểu tam, nên cuối cùng cha nguyên chủ bị gạt ra ngoài, héo mòn rồi chết, khi đó nguyên chủ chỉ vừa tròn mười tuổi.

Tiểu tam vậy mà được thượng vị, trở thành chủ quân mới của phủ Cung Thuận Hầu, còn nguyên chủ bắt đầu cuộc sống thấp hèn, phải cúi đầu sống tạm bợ dưới quyền người đó.

Thẩm Chiêu khẽ thở dài: “Thật là… xuất sắc quá mà.”

Hắn không đánh giá quá sâu vào mối quan hệ rối ren này, nhưng cũng hiểu được, khác biệt lớn nhất giữa thế giới này và xã hội cổ đại là ở giới tính đảo ngược, nơi đây nam nhân cùng trẻ con đều thuộc nhóm yếu thế.

Ký ức ấy như là ký ức của bản thân hắn, Thẩm Chiêu chẳng thể tránh việc mang theo chút chán ghét đối với cả phủ Cung Thuận Hầu.

–––

Thẩm Chiêu không thấy Nhược Vũ trong phòng, cũng chẳng rõ người kia đã về hay chưa. Nhưng điều đó cũng không cản trở hắn gọi người hầu đến giúp rửa mặt. Vào vai quá nhanh, từng cử chỉ của hắn đều mang phong thái công tử quý tộc.

Gã sai vặt vừa bước vào liền trộm ngắm vị thị quân thứ mười sáu mới vào phủ, thấy chỗ nào cũng đẹp mắt, chỉ là sắc mặt hơi nhợt nhạt, trán còn dán băng, phá mất vài phần mỹ quan.

Thẩm Chiêu liếc nhìn hắn một cái, hỏi:

“Ngươi tên gì?”

Giọng nói kia cũng dễ nghe quá đỗi, gã sai vặt đỏ mặt đáp:

“Nô tài tên là Thanh Ngư.”

Quả nhiên lời đồn không đúng, Thẩm đại công tử này hoàn toàn không giống người bệnh tật yếu đuối hay mặt xấu như Vô Diệm gì cả!

Thẩm Chiêu khẽ gật đầu:

“Tên nghe cũng tạm, ngươi vào phủ bao lâu rồi?”

Thanh Ngư thấy cơ hội như vừa mở ra trước mắt, vội vàng tỉnh táo lại, đáp:

“Nô tài vốn là người trong phủ, trước kia chuyên chăm sóc vườn hoa ở tiền viện, hôm qua mới được điều đến hầu thị quân.”

Thẩm Chiêu lại liếc nhìn hắn ta, khẽ “ừ” một tiếng, không nói thêm.

Thanh Ngư ngập ngừng, rồi vẫn quyết định lấy hòm thuốc, giúp Thẩm Chiêu thay thuốc. Hắn không nói gì, nhưng cũng không bảo người kia lui ra.

Không bao lâu sau, một gã sai vặt đến báo, nói bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời thị quân chuyển sang nhà ăn, thực ra cũng chỉ là căn phòng phía đông sân mà thôi.

Thẩm Chiêu lười biếng xua tay:
“Ăn luôn ở phòng ngoài này đi.”

Đợi đến khi Thẩm Chiêu ngồi vào bàn bắt đầu ăn sáng, Nhược Vũ mới chậm rãi bước vào. Vừa vào cửa đã thấy Thanh Ngư đang đứng sau hầu hạ Thẩm Chiêu, hắn ta lập tức nhíu mày, tiến lên đẩy người kia ra ngoài:
“Ở đây có ta là được rồi, ngươi lui xuống đi.”

Nhược Vũ là gã sai vặt hồi môn của Thẩm Chiêu, còn là người của Cung Thuận Hầu phủ nên Thanh Ngư nào dám chống đối, đành lặng lẽ lui ra.

Nếu Thẩm Chiêu không kế thừa ký ức của nguyên thân, có lẽ sẽ không nhận ra Nhược Vũ này thực chất là con riêng của cha kế, dựa vào thế lực phía sau mà thường ngấm ngầm bắt nạt nguyên chủ, chỉ là nguyên chủ xưa nay không nhận ra.

Nhưng giờ Thẩm Chiêu đang “mất trí nhớ”. Hắn mở to đôi mắt trong veo ngây thơ, mang theo chút tủi thân, giọng nói mềm nhũn:
“Sao giờ ngươi mới tới? Ta một mình không biết gì cả, sợ muốn chết…”

Tối qua, Nhược Vũ phải về phủ Cung Thuận Hầu suốt đêm để bẩm báo chuyện Thẩm Chiêu mất trí nhớ nên sáng nay dậy trễ là chuyện thường tình.

Hắn ta cố nén tiếng thở dài, dịu giọng dỗ dành như nói với đứa trẻ ngốc:
“Nô tài đi thu xếp lại đồ hồi môn cho người nên trễ mất chút thời gian, mong thị quân thứ lỗi.”
Vừa nói hắn ta vừa gắp một cái sủi cảo tôm trong suốt đặt vào đĩa trước mặt Thẩm Chiêu:
“Món này là món thị quân thích ăn nhất.”

Thẩm Chiêu liếc nhìn sủi cảo rồi tiếp tục ăn cháo. Nếu không có ký ức của nguyên chủ chắc hắn đã bị lời của tên này lừa rồi.

Nguyên thân dị ứng với hải sản, đặc biệt là tôm. Mà Nhược Vũ lại đưa món này cho hắn, không biết là thật tin hắn mất trí nhớ hay đang thử phản ứng của hắn, cũng có thể là được chủ quân cố ý sai khiến. Nhưng mà nghĩ cũng tiếc thật, món ngon như vậy mà hắn lại không thể ăn!

Thấy Thẩm Chiêu vẫn chưa động đũa, Nhược Vũ định mở miệng nói gì đó thì một quản sự lớn tuổi trong viện đã bước vào. Một nam nhân chừng năm mươi, thần sắc điềm đạm khó dò, khom người hành lễ:
“Thị quân, đến giờ vấn an chủ quân rồi ạ.”

Nghe đến “chủ quân”, Thẩm Chiêu lập tức đặt thìa xuống, xúc miệng, rồi từ tốn dùng khăn lau khóe miệng.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn dâng lên một luồng chiến ý khó gọi tên, càng lúc càng nóng rực như lửa thiêu, khiến cả người run rẩy. Không nghi ngờ gì nữa, chủ quân vương phủ này chính là tình địch lớn nhất đời hắn!

Giờ phút này hắn không thấy đau đầu nữa, cũng chẳng thấy cơ thể yếu ớt giả tạo kia đâu. Chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy khí thế sẵn sàng bước vào trạch đấu, buổi diễn đầu tiên bắt đầu!

Trước khi rời đi, hắn soi gương thêm một vòng, vừa lòng gật đầu. Nếu đã là bệnh nhân, vậy thì phong thái mỏng manh như liễu trước gió sẽ càng thêm phần đáng thương.

Nghĩ vậy, hắn lấy cọ chấm chút phấn hồng nhạt, khẽ vẽ một đóa hoa đào ở đuôi mắt trái, sau đó quay sang hỏi Nhược Vũ:
“Đẹp không?”

Nhược Vũ bị chấn động trong thoáng chốc, buột miệng:
“Tất nhiên là tuyệt sắc.”

Hắn ta không rõ vì sao Thẩm Chiêu sau khi “mất trí nhớ” lại thay đổi hoàn toàn như vậy. Trước đây âm u ai oán bao nhiêu, giờ đây lại ánh lên vẻ đào hoa rực rỡ bấy nhiêu. Dù giữa trán còn quấn băng gạc cũng không cản được sức quyến rũ này.

Thẩm Chiêu khẽ phất tay với Lưu công công, bình thản nói:
“Dẫn đường đi.”

–––

Tại diễn võ trường, theo tiếng binh khí rơi nặng nề xuống đất, không khí lập tức trầm lặng.

Lý Minh Ngọc xoa xoa bả vai đau nhức, bĩu môi nhìn Triệu Loan đang mặc võ phục:
“Tỷ tỷ không có ở đây, chủ tử chỉ biết trút giận lên ta.”

“Ngươi còn kém xa tỷ tỷ ngươi.” Triệu Loan đảo mắt liếc nhìn đám thị vệ đang đứng thẳng bên cạnh, thấy các nàng không ai dám đối mặt với mình, dứt khoát không luyện nữa, phất tay bảo bọn họ tự luyện. Rồi quay sang nói với Lý Minh Ngọc:
“Gọi Lam Phong đến đây một chuyến.”

“Ui, nhưng mà không khéo rồi.” Lý Minh Ngọc nhanh chân đuổi theo:
“Hôm nay tân thị quân phải dâng trà cho chủ quân, Lam Phong ca ca đang diễn vai chính.”

Tân thị quân…

Trong đầu Triệu Loan hiện lên hình ảnh đôi mắt đào hoa trong suốt kia. Nàng dừng chân, đổi hướng:
“Vậy đi xem một chút.”

Khoảnh khắc nhìn thấy chủ quân, Thẩm Chiêu chỉ muốn ngửa mặt than trời, bao nhiêu chuẩn bị trước đó đều thành công cốc!

Rất đơn giản, vì chủ quân này… quá Phật hệ! Không bắt hắn hành lễ quy củ, cũng không yêu cầu hầu hạ hai bên. Sau khi nhận trà từ hắn lập tức cho phép hắn ngồi xuống, còn liên tục nhìn về phía ánh nắng ngoài cửa, biểu cảm như thể đang nghĩ: Sao còn chưa xong để tiễn người đi?

Tuy trong lòng còn nghi ngờ, nhưng Thẩm Chiêu vừa mới bước vào cuộc chơi trạch đấu, tay vẫn còn nhiều chiêu thức lẫn khí lực. Việc rời đi lúc này là không thể, ít nhất chưa phải lúc.

Còn mười lăm phút nữa, Lam Phong thầm tính, chỉ cần mười lăm phút nữa thôi là có thể tiễn vị tân thị quân này ra ngoài. Nhưng cứ để vậy mà ngồi không cũng không ổn, hắn đành mở lời, coi như quan tâm một chút đến vị trưởng tử * Thuận Hầu phủ này:

“Thẩm thị quân, trán ngươi bị thương sao? Có mời đại phu khám chưa?”

Thẩm Chiêu mỉm cười yếu ớt, ánh mắt đào hoa hơi cong lên, đến cả đuôi mắt cũng như nhuộm ánh đỏ, lộ ra vài phần phong tình dịu dàng:

“Thân mới vào phủ, đâu dám làm phiền phủ y? Chỉ sai người mang thuốc đến bôi thôi.”

Giọng hắn mềm mỏng, thái độ lại hết sức khiêm nhường, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Lam Phong vô thức ngồi thẳng người, những lời kia nghe thế nào cũng có ẩn ý khó nói. Hắn vừa định đáp rằng phủ y là để phục vụ các chủ tử hậu viện thì bên ngoài đã vang lên động tĩnh. Từng tiếng “thình thịch” đều đều quen thuộc vang lên, là âm thanh quỳ thỉnh an dành cho chủ nhân vương phủ.

Lam Phong lập tức đứng bật dậy, quả nhiên Triệu Loan đã đến.

Thẩm Chiêu phản ứng cực nhanh, ngay khi trông thấy vạt áo đen thẫm xuất hiện nơi cửa hắn đã đứng dậy theo Lam Phong. Nghĩ một chút, hắn không quỳ mà chỉ nhún người hành lễ, giọng nhẹ nhàng vang lên:

“Điện hạ vạn an.”

Lam Phong không rõ có phải ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy khí thế quanh người vị thị quân thứ mười sáu này bỗng thay đổi. Trong không khí dường như lơ lửng một lớp sương phấn nhẹ, mơ hồ mà cuốn hút.

Hắn vội lùi xuống nhường chỗ ngồi chính cho Triệu Loan, hành lễ xong thì lui về ngồi ở vị trí bên dưới.

Triệu Loan vừa bước vào, không khí trong phòng như trầm xuống hẳn. Một tầng áp lực vô hình lan tỏa, khiến những người hầu đứng xung quanh đều theo bản năng cúi đầu thật thấp như muốn làm mình biến mất.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt Triệu Loan mới lướt về phía Thẩm Chiêu. So với đêm qua trong tân phòng, hôm nay tân thị quân có vẻ đã khá hơn nhiều. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa được kẻ nhẹ bên đuôi, tươi tắn nổi bật, làm người ta không thể không chú ý. Hắn cụp mắt, từng cử chỉ đều ôn hòa trầm tĩnh, không còn dáng vẻ hoảng hốt lúng túng như tối qua.

“Đứng lên đi.” Triệu Loan nhàn nhạt nói.

Lam Phong không dám ngẩng đầu, chỉ yên lặng quan sát, rõ ràng chủ tử đến không phải tìm hắn. Trong lòng hắn ngầm đánh giá Thẩm Chiêu, nghĩ xem người này rốt cuộc có điểm gì đặc biệt. Lẽ nào là thám tử do vị hoàng nữ nào đó nhét vào vương phủ?

Cũng quá lãng phí đi, đây dù gì cũng là trưởng tử con chính phu của một phủ Hầu.

Đúng lúc này Thẩm Chiêu ngẩng đầu liếc Lam Phong một cái. Đôi mắt ấy sáng rực đẹp đẽ khiến Lam Phong ngay lập tức hiểu ra, gương mặt, chính là gương mặt này.

Đáng tiếc thay… Lam Phong âm thầm lắc đầu, chủ tử của hắn không mê sắc đẹp.

Thẩm Chiêu lúc này cũng vô cùng căng thẳng. Đêm qua đến quá đột ngột, sau khi bình tĩnh lại, hắn cảm thấy mình không để lại ấn tượng tốt với Triệu Loan, nghĩ lại chỉ thấy hối hận không thôi. Giờ dù tình hình vẫn chưa sẵn sàng, nhưng hắn phải thể hiện tốt một chút, ít nhất cũng gỡ gạc chút hình tượng.

Triệu Loan vừa ngồi xuống đã cảm thấy bản thân có chút lãng phí thời gian. Dù không rõ lai lịch Thẩm Chiêu, nhưng hậu viện này người tâm tư hiểm độc không thiếu, chỉ cần sai người âm thầm giám sát, có điều gì khác lạ thì giết là xong, việc nàng tự mình đến đây quả thật là dư thừa.

Nàng buông chén trà trong tay, chuẩn bị mở miệng cho Thẩm Chiêu lui ra, bởi nàng còn có chuyện cần nói với Thanh Ngư.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng bước chân và giọng nói ríu rít. Một phụ nhân quản sự bước vào quỳ xuống bẩm:

“Vương gia, sườn quân dẫn theo các vị thị quân hiện đang đợi ở trong viện, nói là đến thỉnh an người và chủ quân.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play