Có lẽ vì sự xuất hiện của Triệu Loan, không chỉ bên trong tân phòng lặng như tờ, mà cả khu sân ngoài cũng im phăng phắc không có một tiếng động.
Ở nơi Thẩm Chiêu không nhìn thấy, đám hạ nhân vốn lười nhác đang tụ tập uống rượu đánh bài ngoài sân lúc này đều quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt căng thẳng, như bị một tầng khí áp vô hình đè nặng, đến thở mạnh cũng không dám.
Một nữ tử mặc bộ y phục màu xám tro, khoác đao đứng dựa vào vách tường, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua đám hạ nhân vừa rồi còn cười cợt ồn ào, trong lòng thầm nghĩ:
Chủ tử nhà ta vào cũng đã được nửa nén nhang rồi, sao còn chưa ra? Chẳng lẽ bị tân thị quân này quyến rũ rồi à?
Tuy rằng Triệu Loan cũng hơi bất ngờ khi tân thị quân mới vào cửa lại có dung mạo không tầm thường, nhưng nàng thật sự chưa bị quyến rũ.
Hôm nay nàng vừa tắm rửa xong, tuy chưa thay hôn phục nhưng cũng khoác lên người bộ trường bào tay dài, hiếm thấy khi nào nàng ăn mặc kín đáo như vậy.
Thế nhưng lúc này, bộ y phục lại trở nên có phần bất tiện, bởi vì vị tân thị quân này dường như… đầu óc có chút vấn đề. Hắn cứ siết chặt tay áo nàng không buông, gương mặt trắng bệch khiến nàng thoáng chần chừ, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Dù Kinh Vương điện hạ vốn nổi danh thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đối với những kẻ bệnh tật yếu ớt lại không nỡ xuống tay.
Ánh mắt nàng lướt đến vết thương trên trán của hắn, băng gạc vẫn thấm máu, gương mặt thì tái nhợt, yếu ớt đến đáng thương. Nhìn qua có vẻ như hắn không tự nguyện bước vào vương phủ.
Triệu Loan không nói gì thêm, chỉ là sắc mặt lại càng trầm xuống.
Nàng mở miệng, giọng nói mang theo khí thế tự nhiên của người ở địa vị cao lâu năm:
“Nếu ngươi không muốn ở lại, bây giờ có thể thu dọn đồ đạc trở về nhà, bổn vương sẽ không truy cứu. Còn nếu có điều gì khó nói, cũng có thể nói với ta, ta sẽ làm chủ cho ngươi.”
Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe đến thế, Thẩm Chiêu nghe mà lòng mềm nhũn. Hắn không kìm được siết chặt lấy tay áo nàng hơn, cúi đầu thấp hơn nữa để giấu đi đôi mắt cay xè và sự kích động đang dâng trào.
Là nàng thật rồi! Bạch nguyệt quang kiêm luôn nốt chu sa của hắn, cứ thế đứng ngay trước mắt hắn… còn sống, bằng xương bằng thịt!
Trước khi chết hắn từng lướt qua diễn đàn, thấy có một bài viết với tiêu đề: "Nếu ‘đẩy’ của bạn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, bạn sẽ phản ứng thế nào?"
* ‘đẩy’ (tiếng Trung: “推”, pinyin: tuī) = ship trong tiếng Anh = ghép cặp.
Lúc ấy Thẩm Chiêu còn phì mũi cười khẩy, người trong sách thì mãi là người trong sách, làm gì có chuyện sống lại? Huống chi vợ hắn còn là một nhân vật vừa kinh diễm vừa lạnh lùng như thế, nên mãi mãi chỉ tồn tại trên trang giấy, sống trong tim fan thôi!
Thẩm Chiêu chưa bao giờ dám tưởng tượng vợ mình ngoài đời là dáng vẻ gì. Nhưng giờ phút này, hắn chắc chắn không nghi ngờ gì nữa, nữ nhân trước mặt hắn chính là nàng!
Nàng chỉ đơn giản đứng đó thôi cũng đủ khiến hắn không thể rời mắt. Gương mặt thanh tú bị khí thế lạnh lẽo vây quanh, đôi mắt phượng trong vắt đầy lạnh nhạt, tựa như mọi cảm xúc đều bị đè nén dưới đôi mi đen dài kia.
Cách đây không lâu hắn còn đang than khóc cho kết cục bi thảm của nàng dưới ngòi bút tác giả, giờ đây nàng thật sự xuất hiện, sống động ngay trước mắt hắn!
Một khắc đại bi đại hỷ giao hòa, yết hầu hắn nghẹn ứ như bị nhét đầy bông, mãi vẫn không thốt nên lời. Chỉ biết nhìn nàng, mắt ánh nước, giọng run run, giọng thấp đến mức gần như không thành tiếng:
“Lão… bà…”
Triệu Loan nghe xong lập tức sa sầm mặt mày, ánh mắt lạnh đi rõ rệt. Nàng hơi dùng lực, rút tay áo mình khỏi tay hắn, ánh mắt từ trên cao quét xuống nhìn hắn, không nói lời nào mà xoay người rời đi.
Tên này… rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc?
Vừa bước ra khỏi phòng, nàng liếc nhìn đám hạ nhân đang quỳ rạp dưới sân. Đối với lão quản gia già đang giữ chức trông coi hậu viện, nàng thản nhiên ra lệnh:
“Dạy hắn học quy củ đi.”
Nam quản gia trong lòng thầm đoán, xem ra tân thị quân này cũng không được điện hạ coi trọng rồi.
Bề ngoài thì cúi đầu cung kính vâng dạ nhưng trong lòng thì đã sớm có tính toán riêng.
Triệu Loan nhấc chân bước về phía cổng viện không chút lưu luyến. Gió đêm thổi tung tay áo nàng giữa không trung, Lý Minh Ngọc theo sau lại nhìn thấy rõ ràng những nếp nhăn trên tay áo rộng kia, đó là dấu vết bị người ta siết chặt để lại.
–––
Nhược Vũ mang theo nỗi bất an thấp thỏm đẩy cửa bước vào phòng, cứ nghĩ sẽ thấy Thẩm Chiêu đau khổ suy sụp, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Thẩm Chiêu ngồi tựa vào mép giường, sắc hồng của căn phòng khiến gương mặt tái nhợt vì mất máu của hắn càng thêm trắng bệch như ma. Hai gò má tái xanh lạ thường lại ửng đỏ kỳ dị, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên thứ ánh sáng bất thường, giống như vừa nuốt phải một viên linh đan đại bổ.
Nhược Vũ cẩn trọng gọi khẽ:
“Công tử?”
Hắn ta không rõ sau khi Kinh Vương rời đi Thẩm Chiêu đã trải qua chuyện gì. Nhưng cái danh “thị quân” này hắn ta không dám gọi nữa, chỉ sợ kích thích đến công tử rồi lại phải chứng kiến cảnh đập đầu chảy máu như lúc trước.
“Đã thành thân rồi…” Thẩm Chiêu thu lại ánh mắt, hai tay đưa ra sau lưng siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ như đang đè nén điều gì đó. Giọng hắn nhàn nhạt:
“Vậy thì đừng gọi là công tử nữa, gọi thị quân đi cũng được.”
Trong nguyên tác, tác giả không viết nhiều về hậu viện của Triệu Loan, chỉ lướt qua vài câu rằng nàng có chính quân và sườn quân, mà những người ấy đều không có tình cảm gì với nàng. Cho nên, Thẩm Chiêu chỉ mất một phút là chấp nhận được chuyện mình bỗng trở thành “lão công tiểu tứ” của người ta. Huống chi, tiếp theo chính là chuỗi ngày trạch đấu trong hậu viện, nghĩ thôi đã thấy thú vị, 1v2 thì sao nào, hắn đâu có sợ.
Nhưng trước mắt còn chuyện quan trọng hơn, đó là thân phận của “nguyên thân”.
Nghĩ đến đây, Thẩm Chiêu chau mày, đưa tay ôm trán rên lên một tiếng, sắc mặt chợt tái nhợt như rút hết huyết sắc, Nhược Vũ giật mình hoảng sợ:
“Thị quân! Thị quân người sao vậy? Nô tài lập tức đi gọi đại phu!”
Thẩm Chiêu vội đưa tay giữ hắn ta lại, giọng run rẩy:
“Khoan đã.” Nếu gặp phải đại phu giỏi, phát hiện hắn không bị mất trí nhớ thật thì sao?
Nhược Vũ lập tức đứng khựng lại, ánh mắt lo lắng đầy đau xót, dáng vẻ như đang đợi Thẩm Chiêu nói tiếp.
Kiếp trước Thẩm Chiêu từng diễn đủ kiểu nhân vật mất trí nhớ nên hắn diễn vô cùng thuần thục. Tay khẽ siết lại, giọng yếu ớt:
“Ta… hình như không nhớ được gì cả…”
Vừa nói hắn vừa đưa tay ôm đầu, dáng vẻ sắp sụp đổ:
“Ta… ta là ai?”
Nhược Vũ kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch. Ban đầu hoảng loạn nói năng lộn xộn, sau đó mới dần trấn tĩnh lại. Hắn ta từng gặp người bị mất trí nhớ do va chạm vùng đầu nên cũng không quá bất ngờ.
“Hẳn là do va đập mạnh vào đầu, tụ máu nên thị quân mới quên một số chuyện.” Nhược Vũ bắt đầu trấn an Thẩm Chiêu rồi kể cho hắn nghe vài điều mà hắn ta với tư cách người hầu biết được.
“Bây giờ… cả năm tháng ta cũng không nhớ nổi.” Thẩm Chiêu ra vẻ hoang mang.
“Hôm nay là ngày mùng năm tháng ba, năm thứ mười tám niên hiệu Văn Hưng, là ngày đại hôn của công tử mà.”
Văn Hưng năm mười tám… Cách cái ngày vợ hắn bị “viết chết” chỉ còn hai năm.
Thẩm Chiêu ngoài mặt vẫn giữ vẻ mờ mịt như thể không hiểu lời Nhược Vũ, nhưng trong lòng đã ngấm ngầm nắm bắt được một phần sự thật.
Người tên Nhược Vũ này… không phải người thân cận của hắn.
Theo lời kể, thân phận của Thẩm Chiêu ở thế giới này là đại công tử của phủ Hầu gia. Tính cách kiêu căng ngang ngược, suốt ngày làm loạn khiến Hầu phủ “gà bay chó sủa”. Nhưng vì được mẹ yêu chiều, lại thêm chủ quân khoan dung nên xưa giờ chưa từng bị trách mắng gì nặng nề.
Thẩm Chiêu phải gả cho Kinh Vương là vì chuyện thất tình.
Hắn lớn lên cùng tiểu thanh mai, là tiểu thư nhà họ Cát. Nhưng đến khi nàng thành thân, tân lang lại không phải hắn.
Một tấm chân tình bị từ chối, Thẩm Chiêu từ đó cũng không còn bận tâm đến chuyện chung thân đại sự. Chủ quân của Hầu phủ định giúp hắn chọn một nhà tử tế, ai ngờ lại vướng vào một biến cố bất ngờ.
Trong một buổi yến tiệc tại cung đình, ánh mắt Kinh Vương lướt qua Thẩm Chiêu một lần, tình cờ lại bị Thánh thượng nhìn thấy. Vị bệ hạ vốn luôn yêu thương Kinh Vương, thế là trực tiếp ban chỉ, gả Thẩm Chiêu cho Kinh Vương.
Mà ai ai cũng biết, Kinh Vương là người thô bạo, kỳ quái. Trong dân gian còn đồn rằng, nàng trên giường thường dùng đủ loại thủ đoạn để hành hạ nhược nam, Kinh Vương phủ không ít lần có người thấy thi thể nam tử yếu đuối bị tra tấn đến chết được lặng lẽ đưa ra ngoài.
Bởi vậy, Thẩm Chiêu cực kỳ không tình nguyện. Nhưng thánh chỉ đã ban xuống, hắn cũng chẳng còn đường lui.
Thẩm Chiêu chỉ cảm thấy thật sự hoang đường, đường đường là đại công tử của Hầu phủ, cho dù có rơi rớt cũng phải là một sườn quân oai phong. Sao lại thành thị quân thế này? Chỉ nghe danh xưng đã thấy chẳng khác nào tiểu thiếp, chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình? Hoặc là… mẹ hắn mặc kệ hắn rồi?
Thẩm Chiêu ngơ ngác lẩm bẩm:
“Ta là… tiểu thị? Thị quân thấp kém kia thật sao?”
Chứ nếu không thì ít nhất cũng phải vớt được danh phận sườn quân chứ?
Nhược Vũ trầm mặc trong chớp mắt mới đáp khẽ:
“Không phải.”
Trong lòng Thẩm Chiêu đã hiểu rõ tám chín phần. Hắn quay sang nhìn vị gã sai vặt “của hồi môn” nửa thực nửa hư kia, kẻ được cha kế gán cho hắn, cười yếu ớt:
“Được rồi, ta mệt rồi. Ngươi lui xuống trước đi.”
Nhược Vũ vẫn lo lắng:
“Người bị thương, thật sự không cần gọi đại phu sao?”
Đêm động phòng tân hôn mà gọi đại phu chẳng khác nào tuyên bố Kinh Vương dùng cực hình với thị quân, chuyện này mà lộ ra ngoài thì mất mặt đến mức nào chứ? Thẩm Chiêu lập tức lắc đầu, kiên quyết nói:
“Không cần, sáng mai bôi thuốc là được.”
Nghe vậy, Nhược Vũ cũng đành lui xuống. Nhưng dáng vẻ thì chẳng giống người đi nghỉ mà là có chuyện gì đó phải làm.
Thẩm Chiêu khẽ cong môi cười gượng, sai người vào hầu hạ rửa mặt, sau đó một mình nằm xuống chiếc giường tân hôn.
Hắn từng đóng rất nhiều vai trong phim cổ trang, cho nên các loại tình huống tương tự cũng không phải chưa từng gặp, nhưng lần này là thật.
Sống hơn hai mươi năm, đột nhiên rơi vào một thế giới như thế này, trong lòng hắn không thể không rung động. Đã thế, trong đầu còn lờ mờ xuất hiện một phần ký ức không thuộc về mình. Thẩm Chiêu không kháng cự, mặc cho tâm trí chìm vào dòng ký ức xa lạ ấy...
–––
Cùng lúc đó, tại thư phòng ở chủ viện Kinh Vương phủ.
Lý Minh Ngọc nghe xong ám vệ báo cáo liền phất tay cho người lui ra, sau đó gõ cửa thư phòng.
Triệu Loan đang ngồi ngay ngắn trước bàn, không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt: “Nói.”
Lý Minh Ngọc tuy không rõ vì sao chủ tử mình lại quan tâm đến một thị quân mới cưới, nhưng vẫn nghiêm túc bẩm báo:
“Gã sai vặt theo hồi môn của Thẩm thị quân đã rời phủ ngay trong đêm, quay về Cung Thuận Hầu phủ… Có phải là đi cáo trạng không ạ?”
Dù gì thì chủ tử cũng không ở lại viện thị quân đêm nay. Mà vị đại công tử * Thuận Hầu phủ kia chắc là không chịu nổi sự ghẻ lạnh như thế.
Nhưng mà, chủ tử của nàng xưa nay cũng chưa từng ở lại hậu viện ai qua đêm bao giờ.
Thực ra, từ khi Thẩm đại công tử bị ban hôn cho chủ tử, Triệu Loan đã cho người điều tra sơ lược. Kết quả cho thấy, người này phần lớn thời gian sống trong cảnh tranh đấu nơi hậu viện, có thể xem là vật hy sinh điển hình. Chỉ không rõ vì sao chủ tử lại đặc biệt chú ý đến hắn.
Dù sao hậu viện vương phủ vốn đã có đủ loại người, thêm một người hay bớt một người cũng chẳng khác gì. Với Triệu Loan, đó đều là người dưng.
Nghe xong, ánh mắt Triệu Loan trầm hẳn xuống:
“Canh chừng hắn cho kỹ.”
Rõ ràng chữ “hắn” ở đây không chỉ nói đến tên gã sai vặt.
Lý Minh Ngọc lập tức nhận lệnh, cúi người lui ra.
Triệu Loan buông công văn trong tay xuống, giơ tay day nhẹ ấn đường, sau đó khẽ sờ đến bên cổ mình. Làn da dưới đầu ngón tay mịn màng ấm áp, bên gáy còn có thể cảm nhận mạch máu đang nhảy lên từng nhịp, tràn đầy sức sống.
Còn sống... thật tốt, Triệu Loan nghĩ thầm, rồi khẽ cong môi, cười như không cười.
Nỗi đau bị ngũ mã phanh thây ở kiếp trước như còn gần ngay trước mắt. Nàng chưa từng ngờ rằng, bản thân mình sẽ phải chết dưới hình phạt tàn khốc đến vậy, một cái chết oan uổng đến tận cùng.
Không rõ vì sao mình có thể sống lại, nhưng đã có cơ hội, nàng nhất định phải khống chế mọi biến số trong tay.
Kiếp trước vào thời điểm này, nàng không cưới bất kỳ ai trong phủ Cung Thuận hầu.
Cái người gọi là “Cung Thuận Hầu” ấy, đúng như cái tên, suốt kiếp chỉ biết cúi đầu phục tùng, chẳng khác nào một ngọn cỏ đầu tường. Vậy mà kiếp này lại phái đến cho nàng một đứa con của chính phu? Không biết là vị hoàng muội nào đứng sau ra tay, đúng là không tiếc vốn liếng.
Còn về phần lời đồn đoán mà Lý Minh Ngọc suy luận, rằng Thẩm Chiêu là vật hi sinh trong cuộc chiến hậu viện, Triệu Loan không biểu lộ gì cả. Nàng cũng chẳng ngờ rằng không bao lâu nữa, bản thân lại vì người này mà bắt đầu hàng loạt kế hoạch nhắm vào phủ Cung Thuận Hầu.
Chỉ vì… người trong lòng nàng từng phải chịu hết thảy ấm ức nơi đó.
Đã sống lại được một tháng, mọi sự việc gần như đều đi theo quỹ đạo đời trước. Chỉ có duy nhất Thẩm Chiêu là khác biệt…
Ở yến tiệc trong cung lần trước, nàng vốn không để ý tới người này. Vậy mà bây giờ lại trở thành thị quân bên người nàng? Dù vị hoàng muội nào đó khéo léo đặt lời trước mặt Thánh thượng, nàng cũng mặc định coi là do Tam hoàng muội giở trò.
Triệu Loan trầm mặc nhìn xuống, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Nhớ đến đủ chuyện đã qua ở kiếp trước, nàng chỉ cảm thấy nực cười. Nhận kẻ địch làm cha, hy sinh bản thân để dâng lên kẻ khác, cả đời cam chịu, bị lừa đến tận lúc chết… Nàng đúng là đã sống uổng phí một kiếp người.
Nhưng nay ông trời rủ lòng thương cho nàng cơ hội sống lại. Nàng nhất định sẽ không phụ thiên mệnh, từng món nợ kiếp trước, nàng sẽ tính sổ từng cái một.