Trong khoảnh khắc rơi vào bóng tối vô tận, chỉ vài giây ngắn ngủi thôi, điều Thẩm Chiêu tiếc nuối không phải là nửa cuộc đời ngắn ngủi của mình mà là…
Anh còn chưa kịp cảm hóa tác giả, chưa thể nghịch thiên sửa mệnh cho bà xã của mình.
Cho đến giây phút cuối cùng, anh vẫn không muốn tin rằng người vợ ấy của mình thật sự bị sắp đặt kết cục bi thảm, chết đi như một vai ác không ai thương tiếc.
Triệu Loan à, Triệu Loan... Không ngờ, cuối cùng chúng ta lại cùng nhau bỏ mạng.
Thẩm Chiêu choàng tỉnh khỏi cơn mê, cảm giác đầu óc hỗn loạn, thái dương đau nhói như bị kim đâm.
Anh nhíu mày, cố gắng giữ thăng bằng trong tiếng ù tai dội từng đợt. Đến khi hơi quen với cảnh vật xung quanh anh mới nhận ra, nơi anh đang ở là một không gian nhỏ hẹp chưa tới một mét vuông.
Nơi này anh chẳng xa lạ gì – kiệu hoa.
Anh từng ngồi kiểu kiệu này nhiều lần trong quá trình quay phim, nhưng mức độ rung lắc thế này thì…
Tổ đạo cụ lần này đúng là đầu tư, làm kiệu thật đến mức này luôn à?
Thẩm Chiêu cố gắng nhớ lại, quả thật nhân vật của anh cũng có vài cảnh ngồi kiệu, nhưng hiện tại trước mặt đâu có máy quay. Nếu vậy thì có lẽ chỉ đang quay cảnh bên ngoài, không cần anh phải ngồi trong kiệu mới đúng. Vậy thì việc anh đang ngồi đây chẳng phải hơi thừa sao?
Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng Thẩm Chiêu vẫn không lên tiếng gọi dừng lại. Dù sao cũng không biết hiện tại đang ở giai đoạn nào trong cảnh quay.
Giữa lúc đầu óc rối tung lên bởi cơn đau và tiếng ù tai dồn dập, anh bắt đầu mơ hồ sinh nghi. Chẳng lẽ mình còn chưa tỉnh hẳn? Vẫn còn ở trong trạng thái hôn mê sau tai nạn lúc quay phim sao? Nhưng mà… anh hiểu rõ đạo diễn của đoàn phim kia, ông ấy chắc chắn không làm mấy chuyện thiếu nhân tính như bắt diễn viên nửa sống nửa chết tiếp tục quay đâu.
Thẩm Chiêu lơ mơ nghĩ vậy, mí mắt bắt đầu sụp xuống. Trước khi nhắm hẳn mắt, anh chợt nhìn thấy đôi tay đang đặt trên đầu gối mình, tay thon dài, trắng nhợt như giấy, lộ rõ mạch máu màu xanh nhạt dưới lớp da mỏng.
Cùng với đó là ống tay áo… màu hồng nhạt?
Khoan đã…
Hồng nhạt?!
Âm thanh ong ong trong tai dần biến mất, đầu óc cũng tỉnh táo hẳn. Thẩm Chiêu giật mình nhớ lại, nhân vật của anh là một công tử lạnh lùng, bạch y như tuyết, làm gì có cảnh mặc đồ hồng phấn uốn éo như thế này?
Trong cơn hoảng loạn, anh trừng mắt, bất chấp kiệu vẫn còn lắc lư, lập tức quan sát kỹ xung quanh.
Màu hồng tràn ngập tầm mắt, mang theo mùi thơm lạ lùng, ngọt ngào đến phát ngán. Anh cúi nhìn bên tay phải, thấy một chiếc hộp gỗ sơn đỏ được chạm khắc tinh xảo. Cố sức mở ra, bên trong là một chiếc quạt tròn thêu đôi uyên ương hai mặt cực kỳ tỉ mỉ.
Tim anh khẽ run.
Loại quạt này anh từng thấy trong lúc quay phim, nhưng là đạo cụ dành cho nhân vật nữ!
Tiếng ù tai đã hoàn toàn tan biến, và lúc này anh mới nghe rõ âm thanh bên ngoài kiệu, không chỉ có tiếng thở nặng nề của chính mình mà còn có tiếng kèn trống xô na vang vọng phá trời, một đoàn rước dâu đang diễu hành.
Tim Thẩm Chiêu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh run rẩy mò mẫm khắp người, cuối cùng cũng lôi ra được một chiếc gương đồng nhỏ.
Nín thở nhìn vào gương… thứ hiện lên không hẳn là "anh", nhưng… gần như là anh.
Gương mặt trong đó có đến chín phần giống anh nhưng trẻ hơn nhiều, giống như anh hồi cấp ba, lại thêm vẻ xanh xao tiều tụy, môi trắng bệch, gò má hóp lại, thần sắc mờ mịt, hai bên thái dương còn có vết thương rớm máu mới khâu.
À… đau đầu là vì vết thương đó sao?
Dễ dàng nhìn ra được khuôn mặt này còn đang bị hóa trang, nếu tẩy lớp phấn đi, sắc mặt chắc chắn càng tệ.
Thẩm Chiêu lại cẩn thận quan sát, mái tóc dài đã được búi lên cao, phía trên cài đủ loại trâm vàng trâm ngọc, sáng lấp lánh một cách… rất không nam tính.
Thẩm Chiêu buông thõng tay, gương đồng trượt khỏi tay rơi xuống tấm thảm dưới chân phát ra một tiếng nặng trầm đục. Nhưng anh không còn hơi sức để quan tâm đến nó nữa.
Anh chưa bao giờ để tóc dài, hôm qua vẫn còn đội tóc giả đi quay phim, anh biết rõ tóc giả và tóc thật hoàn toàn khác nhau.
Thân thể này… không phải là của anh.
Ý thức một lần nữa chìm vào hư vô, Thẩm Chiêu lại rơi vào bóng tối.
–––
“Công tử, công tử! Công tử tỉnh lại đi…”
Tiếng gọi như gọi hồn vang vọng đánh thức Thẩm Chiêu. Anh cố gắng mở mắt, đập vào tầm mắt vẫn là không gian chật hẹp ngập sắc hồng, giọng gọi hồn kia vang lên từ phía trước.
Âm thanh kèn xô na đã biến mất, xung quanh là một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng người gõ vào cửa kiệu:
“Công tử, mời xuống kiệu. Khăn voan đã chỉnh lại xong chưa ạ?”
“…Khăn voan?” Thẩm Chiêu mở miệng thở dốc, lúc này mới phát hiện đầu lưỡi mình cũng đau nhức vô cùng, miễn cưỡng lắm mới thốt ra được vài chữ yếu ớt. Anh nghi ngờ liệu cơ thể mà mình đang nhập vào đây có phải mang trọng bệnh hay không.
Tỉnh dậy, vẫn là cảnh tượng này. Đã trải qua vô số lần đọc kịch bản và quay phim, Thẩm Chiêu đành tạm thời chấp nhận tình trạng mình đang rơi vào.
Hoặc là đang nằm mơ.
Hoặc là… anh té ngựa chết rồi, giờ hồn phách chẳng biết đã xuyên tới đâu, vào thời nào.
Nhưng nhìn trang phục mình đang mặc, tóc dài buông xõa, anh có thể khẳng định hiện tại là thời cổ đại. Chỉ không biết là triều đại kiểu gì mà…
Kết hôn, lại là nam ngồi kiệu hoa, đầu còn trùm khăn voan đỏ?
Kiến thức lịch sử của anh chưa từng thấy có phong tục này. Chẳng lẽ xuyên đến một thời đại nữ tôn? Cảm giác này thật quá trừu tượng.
Vừa nghĩ, Thẩm Chiêu vừa đưa tay cầm lấy chiếc khăn voan tự đội lên đầu. Giờ anh cũng chẳng buồn truy cứu vì sao mình còn phải đội phát quan lỉnh kỉnh thế này.
Anh chậm rãi đứng dậy, cố hết sức vén rèm kiệu.
Khi đôi tay trắng trẻo dài thon từ trong rèm kiệu thò ra, Nhược Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước lên đỡ lấy Thẩm Chiêu:
“Công tử cẩn thận.”
Nghe cách xưng hô của nam tử này, Thẩm Chiêu tạm thời coi hắn là người hầu bên cạnh mình.
Anh dựa nửa trọng lượng cơ thể lên người hắn mới thấy đỡ mệt đi một chút, cơ thể này đúng thật là đang mang bệnh nặng.
“Phải bước qua chậu than, công tử cẩn thận dưới chân.” Nhược Vũ dè dặt dặn dò.
Giờ hắn chỉ sợ công tử lại giở trò không phối hợp, gây ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Trước đó khi đứng ngoài gọi, hắn còn lo công tử nhất thời nghĩ quẩn, cắn lưỡi tự sát trong kiệu thì tiêu đời.
Thẩm Chiêu gần như không cảm xúc mà bước qua chậu than, bị một trận mưa táo đỏ và đậu phộng rải xuống từ đâu đó, rồi vượt qua vài cửa vòm, đi vào một gian sảnh đường nghi lễ.
Chỉ là… ngoại trừ giọng nam vẫn đều đều xướng mấy câu cát tường bên kia, không khí xung quanh lại có vẻ yên tĩnh đến đáng ngờ.
Một người bày trước mặt anh một chiếc đệm hồng phấn, thoang thoảng mùi hương bồ kết, trông như còn mới tinh. Thẩm Chiêu đảo mắt một vòng cũng không thấy cao đường (bố mẹ chú rể). Do dự một lúc anh vẫn chọn quỳ xuống.
Người biết điều mới là trang tuấn kiệt.
Ngay sau đó, giọng nam kia vang lên:
“Nhất bái thiên địa!”
Thẩm Chiêu hơi khựng lại, cảnh này khác hẳn mấy màn hôn lễ anh từng diễn trong phim. Nhưng chưa kịp phản ứng thì tên hầu theo hồi môn đã thúc giục:
“Công tử, mau bái đi ạ!”
Thẩm Chiêu dừng một chút, cuối cùng vẫn cúi đầu bái. Bên phải anh chừng hai mét dường như có động tĩnh, từ khe hở khăn voan, nhân lúc cúi đầu, anh nhìn sang…
Một người mặc trang phục thị vệ đang ôm… một con gà mái, cũng đang làm động tác dập đầu.
Trước kia khi đọc kịch bản, Thẩm Chiêu luôn thắc mắc cái gọi là “biểu cảm chấn động” rốt cuộc nên diễn như thế nào mới không bị quá lố. Giây phút này anh cuối cùng cũng hiểu ra, cái gọi là “chấn động”, đại khái chính là biểu cảm trên mặt anh hiện giờ.
Nếu lúc này có ai vén khăn voan lên chắc chắn sẽ đọc được bốn chữ to tướng trên gương mặt anh:
“Không thể tin nổi.”
Anh mơ mơ hồ hồ quỳ khấu đầu ba cái, sau đó bị gia nhân dẫn vào một gian tân phòng.
Đến khi ngồi trên giường, đầu óc anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng điều đó không cản nổi suy nghĩ muốn vén chiếc khăn voan kia lên.
Nhược Vũ nhìn ra được ý định của Thẩm Chiêu nhưng hắn không ngăn lại. Khăn voan vốn chỉ để ngăn người ngoài nhìn thấy mặt tân lang, mà công tử đã phối hợp đến mức này, vượt xa dự liệu của hắn rồi.
Hắn nhìn gương mặt Thẩm Chiêu, dù tiều tụy nhưng vẫn không giấu được vẻ tuyệt sắc. Hắn đành nuốt lời trách mắng vào lòng, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở:
“Nay đã bái đường, công tử chính là người của Kinh Vương điện hạ. Kinh Vương phủ không giống Hầu phủ, mong công tử chớ nên làm nũng hay bướng bỉnh nữa…”
Thẩm Chiêu nghe giọng hắn lải nhải, kết hợp với tình cảnh hiện tại, cuối cùng cũng có chút tỉnh táo hơn.
Cố gắng chịu đựng cơn đau đầu cùng đầu lưỡi rát buốt, anh cắt ngang:
“Khoan đã, cái vị Kinh Vương này… là nam hay nữ?!”
Đừng nói là như anh đang nghĩ đấy nhé?! Kịch đam mỹ anh còn chưa từng diễn, bản thân lại có vợ trong sách, anh chính là “thẳng tắp thẳng tắp” nha!
“Tất nhiên là nữ rồi.” Nhược Vũ nhíu mày nhìn Thẩm Chiêu, lúc này mới phát hiện ra trên trán công tử có một vết thương đang rỉ máu kinh người. Trong lòng chấn động, hóa ra là đã mưu toan tự sát ngay trong kiệu hoa nhưng bất thành!
Hắn lập tức cuống quýt lục tìm thuốc để cầm máu và băng bó.
Dù đã được băng bó, Thẩm Chiêu vẫn không khỏi thở dài.
Nhược Vũ dè dặt quấn băng cho anh, vừa làm vừa lầm bầm:
“Lúc trên đường đã cảm thấy công tử có gì đó là lạ, quá mức im lặng. Quả nhiên lại tìm đến cái chết nữa rồi… Cái đầu này đúng là chưa tỉnh táo hẳn mà…”
Khi nghe “Kinh Vương là nữ nhân”, Thẩm Chiêu cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi. Thu lại suy nghĩ, anh chợt nhận ra cái tước hiệu “Kinh Vương” trùng hợp lại giống hệt với biệt danh người vợ trong sách của anh, thật đúng là khéo.
“Giờ đã là người của Kinh Vương rồi, công tử đừng nghĩ đến Cát đại tiểu thư nữa. Nàng ấy trước giờ luôn thân thiết với Đoan Vương, nếu để các quý nhân trong phủ biết được...”
Đoan Vương?
Quả thật trùng hợp. Trong tiểu thuyết, người đánh bại vợ anh và lên ngôi trở thành nữ vương cũng chính là Đoan Vương. Vậy anh xuyên vào đây là...
Nhược Vũ vẫn đang nói không ngừng, nhưng trong lòng Thẩm Chiêu lại dâng lên từng cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân.
Nam gả cho nữ, Kinh Vương, Đoan Vương… Tất cả tình tiết đều giống hệt nội dung trong tiểu thuyết nữ tôn kia. Anh hoảng hốt túm lấy tay Nhược Vũ, cắn răng chịu cơn đau nơi đầu lưỡi, gấp gáp hỏi:
“Kinh Vương… tên là gì?!”
Nhược Vũ chỉ nghĩ công tử bị va đầu nên đầu óc có vấn đề, không hề nghi ngờ. Hắn ta cẩn thận nhìn quanh phòng một lượt, xác nhận không có ai khác mới hạ giọng đáp:
“Điện hạ tên là Triệu Loan, công tử quên rồi sao?”
Câu trả lời như một cú búa tạ nện xuống lòng ngực Thẩm Chiêu. Trái tim đập loạn như sấm, anh hoảng hốt đáp:
“Ta… tất nhiên là nhớ.”
*Từ đoạn này mình đổi xưng hô của nam chính nhé
Triệu Loan chính là tên người vợ trong sách mà hắn yêu sâu sắc. Nghe thật dễ chịu.
Thẩm Chiêu chẳng biết nên vui hay buồn. Hắn đã chết… vậy mà sống lại trong chính cuốn tiểu thuyết có người hắn yêu.
Thấy hắn lặng im không nói gì, Nhược Vũ cũng cảm thấy có gì đó quen thuộc. Hơi thở u buồn mờ mịt quanh thân công tử không thể là giả. Công tử vẫn là công tử, không… giờ nên gọi là thị quân mới đúng. Thân phận thấp kém, đến tiếng “sườn quân” hắn ta cũng không dám gọi.
Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng hành lễ vang vọng, Nhược Vũ nhanh chóng đặt chiếc quạt lại vào tay Thẩm Chiêu, vội dặn:
“Hiện giờ đã vào cửa người ta, công tử ngàn vạn phải hầu hạ điện hạ cho tốt.”
Dứt lời, hắn ta lập tức rời đi. Khi đi ngang qua một nữ tử mặc huyền y liền cúi đầu hành lễ:
“Điện hạ…”
Thẩm Chiêu siết chặt chiếc quạt trong tay, cả người cứng đờ. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần như dẫm lên tim hắn từng nhịp một, cho đến khi có người dừng lại ngay trước mặt.
Một cái bóng phủ xuống người hắn.
Chiếc quạt bị người kia rút khỏi tay, Thẩm Chiêu giật mình ngẩng đầu lên, liền bắt gặp gương mặt khuynh quốc khuynh thành cùng đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết.