Sau khi Diệp Hiên nói rằng anh tin vào giả thuyết tận thế là con người biến thành Zombie, cả hai đều rơi vào im lặng. Anh cũng biết lời mình nói ra có phần kỳ quặc, nên khi thấy Lăng Gia Trạch không tiếp lời, anh chủ động chuyển chủ đề: 

“Thôi không nói mấy chuyện đó nữa. Hiện tại cậu đang ở ký túc xá hay ở nhà?” 

“Ký túc xá ạ. Nhà em cách trường hơi xa, đi học không tiện lắm.” 

“Vậy cậu đã chuẩn bị những gì ở ký túc xá rồi?” 

“Nước, mì gói, xúc xích, đồ hộp, và một hộp y tế lớn. Ký túc xá bọn em là phòng bốn người, nhưng có một anh năm tư không ở lại trường, nên chỗ để đồ cũng khá thoải mái. Em tính sơ sơ thì chỗ đó chắc đủ cho cả phòng ăn trong một tuần.”

Diệp Hiên cười nhẹ, hỏi ngược lại: “Chỉ đủ cho phòng cậu thì có ích gì? Một tầng ký túc xá có bao nhiêu phòng, bao nhiêu người? Cậu nghĩ ai cũng chuẩn bị như các cậu sao?”

Lăng Gia Trạch hơi do dự: “Chắc không chỉ mỗi bọn em chuẩn bị đâu nhỉ?” 

Diệp Hiên nhớ lại những gì đã xảy ra ở kiếp trước, chậm rãi nói: “Đại học C có quy mô không nhỏ, ban lãnh đạo cũng khá có trách nhiệm. Nếu có chuyện gì xảy ra, nghe theo sắp xếp của nhà trường chắc vẫn ổn. Nhưng lòng người khó đoán. Nếu thật sự có thảm họa, tôi khuyên cậu nên âm thầm giấu riêng một ít đồ, đề phòng bất trắc.” 

Thông thường, khi dịch Zombie bùng phát, những nơi đông người là nguy hiểm nhất, vì số người biến thành Zombie nhiều, khả năng bị cắn hoặc lây nhiễm cũng cao. 

Tuy nói rằng những nơi đông người là nguy hiểm nhất khi dịch Zombie bùng phát, vì số người bị biến đổi nhiều, khả năng bị cắn hoặc lây nhiễm cũng cao. Nhưng nếu xét kỹ, trường học và quân đội lại không hẳn là những nơi nguy hiểm nhất như lý thuyết. 

Thứ nhất, thể chất tốt giúp người trẻ có thể thức tỉnh dị năng, đồng thời khả năng thức tỉnh dị năng cao hơn, đồng thời khả năng bị lây nhiễm cũng thấp hơn. Thứ hai, quân đội có tổ chức và kỷ luật, khả năng kiểm soát tình hình nhanh chóng. Còn sinh viên tuy không bằng quân nhân, nhưng trẻ tuổi, gan lì, dám đánh dám liều, cũng không dễ bị mấy con Zombie sơ khai đuổi giết đến chết. 

Nếu ban lãnh đạo nhà trường đủ năng lực và phản ứng kịp thời, thì việc kiểm soát tình hình trong khuôn viên trường là hoàn toàn khả thi. 

Mà nếu Diệp Hiên nhớ không nhầm, thì ở đời trước, trường đại học C đã nhanh chóng kiểm soát được tình hình trong khuôn viên, tổ chức sinh viên và nhân viên dọn sạch Zombie trong trường. 

Tuy sau đó vì lo ngại nguy hiểm nên không dám để sinh viên ra ngoài tìm vật tư, dẫn đến tình trạng thiếu hụt lương thực, nhưng so với nhiều nơi khác, trường đại học C vẫn là một trong những nơi an toàn nhất trong giai đoạn đầu tận thế. 

Những việc vì đồ ăn mà đánh nhau vẫn xảy ra không vì sự “đáng tin” của trường học. Diệp Hiên không rõ tính cách các bạn cùng phòng của Lăng Gia Trạch, cũng chưa từng trải qua những ngày tận thế trong môi trường ký túc xá, nên chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của mình mà khuyên cậu nên chuẩn bị một đường lui. 

“Đàn anh, những gì anh nói khiến em hơi hoảng.” Lăng Gia Trạch không phải kiểu người ngây thơ. Từ nhỏ cậu đã nghe người lớn dạy rằng không thể không phòng người, thậm chí từng chứng kiến không ít cuộc đấu đá quyền lực. Nhưng những gì Diệp Hiên đang nói lúc này không còn là chuyện lợi ích hay địa vị nữa, mà là thứ bản năng nhất của con người: Thức ăn và cơ hội sống sót. 

Nếu đến mức mà sinh viên trong thời bình, giữa lòng thành phố phải đánh nhau vì một chậu nước hay một gói mì, thì liệu thời đại này còn có thể gọi là “thời bình” nữa không? 

Diệp Hiên tỏ ra bình thản nói: “Tôi chỉ đang nói đến tình huống xấu nhất thôi. Dạo này tôi xem nhiều phim Zombie, phim chiến tranh… Thời bình, con người theo đuổi tiền bạc, hạnh phúc, những thứ nâng cao chất lượng cuộc sống. Nhưng khi hỗn loạn xảy ra, thứ người ta tranh giành là thức ăn, là vũ khí, là cơ hội để sống sót.” 

“Nghe cũng có lý…” Lăng Gia Trạch gật đầu. 

Diệp Hiên cảm thấy mình đã nói hơi nhiều rồi nên đổi chủ đề: “Vậy cậu định để đồ ở nhà tôi hay vẫn để ở ký túc xá?” 

Lăng Gia Trạch liếc nhìn đống vật tư ở góc phòng khách, có chút ngượng ngùng nói: “Vẫn là để ở nhà anh đi. Nếu thật sự như anh nói, tận thế sẽ đến và con người sẽ vì sinh tồn mà tranh giành, thì có thêm chút đồ trong tay vẫn tốt hơn.” 

Tay trái Diệp Hiên khẽ run, giống như dạo này mỗi lần cảm xúc dao động quá mạnh trong thời đều như thế. Anh vô thức đưa tay chạm vào dấu ấn trên tay trái, giọng trầm thấp, khàn khàn: “Vậy còn bên ký túc xá thì sao?” 

Lăng Gia Trạch đáp: “Hôm nay em sẽ cùng bạn cùng phòng đi mua thêm ít đồ. Ký túc xá đông người, nếu thật sự đến mức đó, mà không có đủ sức mình để bảo vệ, thì có nhiều đồ cũng chưa chắc là chuyện tốt.” 

“Người không có tội, nhưng mang ngọc trong người thì có tội.” Diệp Hiên gật đầu: “Vậy thế này đi, cậu kiểm kê lại đồ rồi để ở chỗ tôi. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì tốt, nhưng nếu tận thế đến, thì ít ra cậu cũng có một đường lui.” 

Lăng Gia Trạch do dự một chút rồi nói: “Không cần phiền vậy đâu, mấy thứ đó cứ coi như là của anh cũng được.” 

“Lăng Gia Trạch, nghe lời tôi.” Diệp Hiên mệt mỏi lên tiếng, giọng khàn khàn: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Nhưng lần này, hãy nghe tôi. Nếu không có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện cũng dễ xử lý. Cậu muốn để đồ ở nhà tôi, muốn mang về, muốn đem cho hay quyên góp, tôi đều không can thiệp. Nhưng nếu thật sự có chuyện xảy ra, thì đây chính là thứ bảo đảm cho cậu. Cậu hiểu không?” 

“Đàn anh, sao anh lại nghĩ như vậy?” 

Diệp Hiên ngả người ra ghế sofa, như thể buông xuôi tất cả, giọng nói mang theo chút tự giễu: “Tôi cũng không biết nữa. Chỉ là có một linh cảm, rằng những thiên tai lần này là điềm báo cho một thảm họa thật sự, một tai họa chưa từng có. Đừng tin vào nhân cách của tôi, cũng đừng đặt kỳ vọng gì vào tôi. Tôi không phải người cao thượng gì đâu. Khi đối mặt với tận thế, tôi càng không có cái gọi là đạo đức.” 

Nếu là ở đời trước, khi Diệp Hiên chưa có không gian riêng, chỉ có chút vật tư tích trữ trong nhà, mà Lăng Gia Trạch đến tìm anh nhờ giữ đồ giúp, anh thật sự không dám chắc mình sẽ làm người tốt, sẵn sàng giữ lời hứa và trả lại đồ cho cậu hay không. 

Ngay cả ở kiếp này, khi anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, anh vẫn vì bản năng sinh tồn mà lựa chọn không nói cho bất kỳ ai biết về ngày tận thế sắp đến. 

Lăng Gia Trạch biết suy nghĩ của mình có phần điên rồ, nhưng khi nhìn Diệp Hiên đang tựa vào sofa, cậu lại có cảm giác mãnh liệt rằng anh không hề nói dối, cũng không hề phóng đại. Cảm giác về tận thế sắp đến là thật. 

Cậu muốn ôm lấy anh, và cậu đã làm vậy. 

Khoảnh khắc hai người chạm nhau, Lăng Gia Trạch cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Diệp Hiên, mới sực tỉnh nhận ra mình vừa làm gì. Cậu vội vàng lùi lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Em tin anh. Anh tin vào trực giác của mình rằng tận thế sẽ đến, thì em cũng tin vào trực giác của em, rằng anh là người đáng để em tin tưởng.” 

Diệp Hiên tháo chiếc kính dùng để che giấu ánh mắt, tiện tay ném sang một bên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lăng Gia Trạch. Dù dựa vào khả năng nhìn người của bản thân, hay cảm giác mơ hồ truyền từ tinh thần lực anh đều biết Lăng Gia Trạch đang nói thật. 

Chỉ vì một lần gặp gỡ vài năm trước mà đặt trọn niềm tin vào một người, điều đó thật sự quá điên rồ. 

***

Hai người – một đứng một ngồi – lặng lẽ nhìn nhau rất lâu. Diệp Hiên đeo lại kính, đứng dậy nói: 

“Tôi biết rồi. Đi thôi, xuống gara chuyển đồ. Cậu ăn gì chưa? Nếu chưa, chúng ta vào thành phố ăn trưa. Còn nếu em phải về trường gấp cũng không sao.” 

Lăng Gia Trạch chưa kịp phản ứng đã buột miệng gọi: “Đàn anh Diệp?” 

“Suỵt, đã nói là nghe lời tôi. Nếu…” Nếu cậu không biến thành Zombie, ngày nào đó tôi có thể hoàn toàn tin lời cậu… 

Diệp Hiên dừng lại một chút rồi nói: “Chúng ta sẽ tiếp tục chủ đề hôm nay nhé? Còn nữa, mấy ngày tới nhớ chú ý an toàn.” 

Anh vốn định nói: “Ở lại nhà tôi vài hôm, đừng vội về trường.” Nhưng lời đến miệng lại đổi thành một câu dặn dò khô khan.

Sau khi cơn xúc động muốn bộc bạch qua đi, lý trí quay trở lại. Diệp Hiên lạnh lùng nghĩ: Dựa vào đánh giá của mình, Lăng Gia Trạch có thể đang thích thầm anh. Nhưng bản thân anh lại không có tình cảm với cậu. Mối quan hệ này, hiện tại chưa đáng để mạo hiểm, càng không đáng để đánh cược. 

Lăng Gia Trạch thì không hề do dự, lập tức nói: “Được, em nghe anh.” 

Đối với cậu, hôm nay được nói chuyện với Diệp Hiên lâu như vậy, lại còn là về một chủ đề nhạy cảm như tận thế, đây đã là một niềm vui bất ngờ. Dù sau này Diệp Hiên không bao giờ nói cho cậu biết sự thật cũng không sao cả. 

Cậu nhìn bóng lưng Diệp Hiên, bước nhanh vài bước để được đi bên cạnh anh, thầm nghĩ: Dù sao thì… Mình chưa từng nghĩ bản thân sẽ có cơ hội được ở gần anh thế này. 

***

Tối ngày 22 tháng 9, chỉ một ngày trước khi tận thế chính thức bắt đầu, Diệp Hiên đang ở nhà mở nốt những kiện hàng cuối cùng thì đột nhiên cảm thấy vết ấn trên tay trái nóng rát dữ dội một cách bất thường. 

Anh lập tức ném thùng hàng đang ôm sang một bên, giải phóng dây leo đã “ngủ đông” suốt mấy ngày qua. Điều khiến anh kinh ngạc là, nó lại trở về đúng hình dạng như lần đầu tiên anh nhìn thấy ở đời trước. 

Một mảng lớn dây leo xanh mướt, tươi tốt bỗng xuất hiện giữa phòng khách biệt thự, như thể móc ra từ hư không. 

Diệp Hiên chủ động đưa tay về phía thân chính của đám dây leo. Ngay khi tay anh chạm vào nó, những nhánh dây phụ xung quanh lập tức theo điểm tiếp xúc mà rút ngược trở vào trong cơ thể anh. Chỉ trong chốc lát, phòng khách rộng rãi lại chỉ còn lại anh và phần thân chính của dây leo. 

Đã nhiều lần sử dụng dây leo trong chiến đấu, Diệp Hiên hiểu rất rõ năng lực của nó. Anh bất ngờ bật cười: “Không ngờ mày lại khôi phục được năng lực trước cả khi tận thế bắt đầu nhỉ?” 

Dây leo không thể nói chuyện, nhưng có thể hiểu đại khái ý của anh. Nó nhẹ nhàng cọ vào cánh tay anh, rồi theo cách từng dùng để truyền đạt thông tin, uốn mình thành một dấu chữ V, ý nói: Đúng vậy! 

Tưởng rằng cả mình và dây leo đều phải đợi đến khi tận thế xảy ra mới có thể khôi phục năng lực, vậy mà giờ đây, Diệp Hiên vui đến mức suýt phát điên. Anh đi vòng qua dây leo mấy vòng, rồi bỗng lóe lên một ý tưởng, anh hỏi: “Bây giờ mày có thể điều khiển thực vật rồi đúng không?” 

Là một dị năng giả hệ Mộc, Diệp Hiên vốn đã có khả năng điều khiển thực vật. Dây leo cũng có thể ra lệnh cho những loài thực vật có cấp bậc thấp hơn nó. Nếu phần năng lực này đã được khôi phục… 

Nhìn thấy dấu chữ V to đùng giữa không trung, Diệp Hiên lập tức quay người chạy lên lầu, vừa chạy vừa hét: “Mau lên với anh nào, bé cưng, anh thật sự yêu em chết mất!” 

Dây leo vì câu “yêu em chết mất” mà cảm thấy vừa đánh bại toàn bộ tình địch, cũng không thèm để ý đến việc chủ nhân mình bỏ chạy trước. Nó rất chủ động đuổi theo Diệp Hiên, thậm chí còn tiện tay giúp anh mở cửa phòng. 

Diệp Hiên phấn khích nói: “Giúp tao gửi bức thư cho cả thế giới này nhé!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play