Sáng sớm, ánh nắng ngoài cửa sổ len lỏi qua tấm rèm chưa kéo kín, chiếu xuống chiếc giường mềm mại ở giữa phòng. Trên giường, Diệp Hiên nhíu mày vì ánh sáng làm mắt khó chịu, anh đưa tay mò mẫm tìm điện thoại bên cạnh gối. Sau một lúc, màn hình sáng lên: Ngày 22 tháng 8 năm X020.
Nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng toát, anh thầm nghĩ: Cơn ác mộng quay lại quá khứ này đến bao giờ mới kết thúc?
Ba ngày trước, tại khu vực trung tâm của căn cứ thành phố B, Diệp Hiên đang ăn lẩu thịt bò biến dị để mừng sinh nhật. Anh còn định lát nữa kích thích vài loại trái cây mọc nhanh để làm món tráng miệng. Thế nhưng, một vòng xoáy khổng lồ bất ngờ xuất hiện trong phòng. Còn chưa kịp chuẩn bị phòng thủ, toàn bộ cơ thể của anh đã bị hút vào vòng xoáy. Đến khi mở mắt ra lần nữa, anh đã quay về mười năm trước, tức là một tháng trước khi tận thế bắt đầu.
Theo những gì Diệp Hiên biết, tận thế xảy ra là do một loại virus ngoài hành tinh chưa từng được con người biết đến, được đặt tên là virus A. Nó lặng lẽ xâm nhập vào Trái Đất vào năm tháng trước. Chỉ mất mấy giây, virus này đã lan rộng và lây nhiễm toàn bộ sinh vật trên hành tinh, từ con người, động vật cho đến thực vật, không ai có thể thoát được.
Sau sáu tháng ủ bệnh, đến ngày 23 tháng 9, tức thu phân, virus A sẽ bùng phát hoàn toàn. Toàn bộ sinh vật trên thế giới sẽ đồng loạt bước vào trạng thái ngủ sâu kéo dài bảy ngày, và khi tỉnh dậy, đó chính là ngày tận thế.
Môi trường Trái Đất bắt đầu trở nên cực đoan, một năm chỉ chia thành hai mùa rõ rệt: Một nửa là cái nóng thiêu đốt, nửa còn lại là mùa đông băng giá, còn xuân và thu thì chỉ kéo dài vỏn vẹn vài ngày.
Về mặt sinh vật học, con người là loài đầu tiên chịu ảnh hưởng từ virus A. Khoảng ba phần tư nhân loại không thể chống chọi nổi, bị virus biến đổi thành những thây ma vô thức, không có trí tuệ, không cảm xúc, chỉ biến điên cuồng săn lùng thịt tươi. Một phần tư người còn lại may mắn hơn, trong đó khoảng một phần trăm thức tỉnh trở thành dị năng giả. Các dị năng xuất hiện gồm tốc độ, sức mạnh, không gian, tinh thần, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, cùng vô số năng lực kỳ lạ khác.
Vài tháng sau, động vật cũng bắt đầu biến đổi theo xu hướng giống con người. Chúng được phân loại thành động vật bình thường không thay đổi, quái thú biến dị, có chút trí khôn (nhưng quan trọng nhất là có thể ăn được), và thây ma động vật, gớm ghiếc nhưng vô dụng. Một thời gian sau, cây cối cũng trải qua biến đổi tương tự: Cây xác sống, cây biến dị, và những loài thực vật vốn vô hại nay trở thành sát thủ ẩn mình trong bóng tối.
Với những thay đổi này, cuộc chiến sinh tồn dài hơi của nhân loại trong tận thế chính thức bắt đầu.
Diệp Hiên thuộc nhóm may mắn nhất, anh không bị biến thành thây ma, thậm chí còn trở thành dị năng giả.
Những người thức tỉnh vào thời khắc tận thế thường có dị năng mạnh mẽ hơn nhiều so với các dị năng giả cùng hệ. Riêng Diệp Hiên là một trường hợp cực kỳ hiếm hoi, một dị năng giả thuộc hệ nguyên tố. Trước khi bị buộc phải trọng sinh quay về quá khứ, cuộc sống của anh thật sự rất thoải mái. Ngoài việc bắt buộc đi làm nhiệm vụ vài tháng một lần, anh chỉ cần thức dậy mỗi sáng, kích thích rau củ mọc nhanh hoặc thanh lọc tinh hạch để đổi lấy lượng lớn điểm cống hiến. Những ngày còn lại, anh có thể thảnh thơi nằm chơi game ở nhà hoặc dạo quanh căn cứ, đúng chuẩn một chú cá mặn vô tư.
***
Bây giờ, việc nói về cuộc sống thoải mái của Diệp Hiên sau mười năm nữa không còn ý nghĩa gì. Anh đã trọng sinh, hơn nữa lại quay về mười năm trước, thời điểm tận thế sắp xảy ra. Nhắc lại cuộc sống tươi đẹp trong tương lai chẳng khác gì tự làm đau lòng, chẳng có ích gì cả.
Nếu đổi lại là người khác quay về quá khứ trước khi tận thế diễn ra, có thể họ sẽ cảnh báo mọi người, tích trữ lượng lớn vật tư, chủ động xây dựng lực lượng kháng chiến chống thây ma, hoặc tránh xa những kẻ phản bội… Nói chung, với nhiều người, trở lại trước tận thế là một cơ hội vàng để tận hưởng cuộc sống tốt hơn, xưng vương xưng bá, bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Nhưng với Diệp Hiên, ai muốn nhận cơ hội này thì cứ lấy đi, anh chỉ muốn nhanh chóng quay về.
Kết thúc tận thế trước thời hạn? Virus A đã cắm rễ sâu vào cơ thể sinh vật trên Trái Đất từ lâu, trong suốt năm tháng, không một bệnh viện hay sở nghiên cứu nào phát hiện ra điều này. Dựa trên thông tin từ thời tận thế, kể cả các nhà khoa học trước đó hoàn toàn không nhận ra tình trạng lây nhiễm của virus A, đến nhiều năm sau họ mới xác định được thời điểm phát tán. Còn việc giải quyết virus A? Đó là một vấn đề không hề có lời giải. Một kẻ ngoại đạo như Diệp Hiên làm sao có thể gánh vác nhiệm vụ cứu rỗi nhân loại? Thôi đi, đừng mơ nữa.
Cảnh báo trước? Nguyên nhân chủ yếu của tận thế là virus, nhưng khoảng nửa tháng trước khi nó xảy ra, nhiều nơi trên thế giới đã xuất hiện thiên tai. Không ít người trên mạng đã dự đoán tận thế sắp đến, nhờ vậy cũng có nhiều người chủ động tích trữ lương thực và nước uống. Việc mà Diệp Hiên có thể làm, đơn giản chỉ là tranh thủ nói thêm một chút về tình hình tận thế mà không để lộ thân phận, còn việc người khác có tin hay không thì tùy vào số phận mỗi người.
Cứu người thân và bạn bè? Cha mẹ Diệp Hiên đã qua đời trong một tai nạn hai năm trước, từ đó anh không còn qua lại với ai nữa. Mỗi ngày anh chỉ ở nhà đầu tư chứng khoán, sống nhờ vào khoản thừa kế của ba mẹ, chắc có người nào đáng để anh phải liều mình cứu giúp.
Tích trữ vật tư để xưng vương xưng bá sao? Diệp Hiên đã từng tham gia quản lý căn cứ, nhưng chỉ sau vài ngày, anh nhận ra mình hoàn toàn không có tố chất để trở thành một lãnh đạo. Không chỉ một lần, dù có trọng sinh bao nhiêu lần đi nữa, anh cũng không thể trở thành bá chủ trong thời mạt thế.
Anh nghĩ với chút bực bội: Mình đã sống sót qua giai đoạn đầu của tận thế, lúc đó liên tục xảy ra thiên tai, năng lực dị biến còn yếu, trật tự xã hội hỗn loạn. Mình cũng đã vượt qua giai đoạn giữa, lúc đó các thế lực tranh đấu khốc liệt trong căn cứ, thây ma bao quanh khắp nơi. Cuối cùng, khi mạt thế bước vào giai đoạn ổn định, khi xã hội đã định hình được trật tự mới, mình lại trọng sinh?! Trời cao ghét mình đến mức nào mà bắt mình chịu khổ thêm lần nữa?!
Nhưng dù có muốn hay không, trọng sinh không phải việc anh có thể kiểm soát. Vòng xoáy ấy đã kéo anh trở về quá khứ, và sự thật là anh không thể quay lại mười năm sau.
Sau khi nằm lì trên giường mười mấy phút, đối diện với thực tế khắc khiệt rằng hôm nay vẫn là thời điểm trước tận thế, Diệp Hiên chỉ có thể chấp nhận số phận, lặng lẽ đứng dậy, bắt đầu một ngày mới với đồng hồ đếm ngược tận thế.
Vừa lấy phần cơm hôm qua từ bếp, vừa cho vào lò vi sóng hâm nóng, anh cam chịu nghĩ: Dù gì cũng không thể thay đổi chuyện trọng sinh, vậy cứ coi như được kéo dài mười năm tuổi thọ đi, đâu thể vì không chấp nhận nổi mà chết quách cho xong, đúng không?
Sau bữa ăn đơn giản, Diệp Hiên lấy một miếng thịt sống từ tủ lạnh. Từ dấu ấn đỏ trong lòng bàn tay trái, anh triệu hồi một dây leo xanh biếc, nhưng ẩn sâu bên trong lại có ánh đỏ mơ hồ như vết máu.
Dây leo không có rễ, nó lơ lửng trong không trung, mang vẻ quái dị nhưng đồng thời cũng hoàn toàn tự nhiên, như thể nó phải như vậy.
Sau một thời gian dài chưa được tự do hoạt động, dây leo chào đón chủ nhân bằng cách âu yếm cọ nhẹ vào người anh, rồi từ từ quấn chặt lấy miếng thịt trên đĩa. Một luồng ánh sáng đỏ yếu ớt chớp lóe lên, và khi dây leo buông ra, đĩa thức ăn đã hoàn toàn trống trơn, không còn chút thịt nào, thậm chí không để lại một giọt máu, như thể miếng thịt ấy chưa từng tồn tại.
Đó chính là quân bài mạnh nhất của Diệp Hiên.
***
Khoảng năm năm sau khi tận thế xảy ra, trong một lần ra ngoài tìm kiếm tài nguyên, Diệp Hiên vô tình lạc vào một ngôi làng hoang phế.
Lúc đầu, anh không để ý đến sự yên tĩnh của nơi này. Trong tận thế, những ngôi làng bị bỏ hoang không phải chuyện hiếm. Một số là nơi có đợt bùng phát thây ma khiến toàn bộ cư dân thiệt mạng, một số khác do người sống sót di dời toàn bộ đến căn cứ, bởi làng không có tường bảo vệ, thây ma có thể tự do xâm nhập khiến dân cư buộc phải rời đi. Còn những thây ma, khi không còn dấu vết con người, chúng sẽ tự rời khỏi khu vực này.
Thế nhưng, ngay lúc tìm được một căn nhà tạm bợ để trú ngụ, rồi sử dụng cây biến dị để thiết lập vòng phòng thủ, mọi chuyện bỗng trở nên kỳ lạ. Những cây biến dị mà anh đã luyện hóa nhiều lần, liên kết tâm ý, đột nhiên đồng loạt chết đi. Toàn bộ dị năng mà anh truyền vào hạt giống giờ đây lại bị hút sạch bởi một đám dây leo khổng lồ vừa bất ngờ xuất hiện trong sân, thậm chí ngay cả dị năng trong cơ thể anh cũng bị kéo đi không thể kiểm soát.
Đây chính là quá trình nhận chủ bị động, Diệp Hiên quá hiểu điều này, anh chỉ có hai lựa chọn. Một là cắt đứt liên kết với dây leo, chịu cảnh mất phần lớn sức mạnh, rồi bị nó nuốt chửng. Hai là liều lĩnh thu phục nó, nếu thất bại, anh sẽ bị dây leo kiểm soát, trở thành kẻ phục tùng nó.
Rõ ràng lợi ích và rủi ro của cả hai lựa chọn đang rành rành trước mắt. Diệp Hiên cắn răng, dựa vào kinh nghiệm nhiều lần thu phục thực vật biến dị, không ngừng truyền dị năng trong khi rạch một vết sâu trên tay trái. Anh bước về phía đám dây leo to lớn, dùng máu để thiết lập liên kết.
Dây leo khi chạm phải dòng năng lượng hệ Mộc và máu của người có dị năng liền hưng phấn lao đến. Dây leo ở trung tâm chậm rãi tiếp cận tay anh, và rồi nghi thức nhận chủ chính thức bắt đầu.
Anh không rõ đã trôi qua bao lâu, nhưng khi ý thức bắt đầu mờ dần, khi cảm giác dị năng và máu sắp bị hút cạn, cuối cùng dây leo đã cho anh một câu trả lời.
Dây leo khổng lồ quấn chặt lấy Diệp Hiên, những sợi dây xanh biếc vừa chạm vào anh đã truyền toàn bộ năng lượng vào cơ thể, rồi nhanh chóng khô héo, rơi rụng xuống đất. Cuối cùng, sợi dây mạnh mẽ nhất ở trung tâm cũng cuốn lấy người anh, một luồng ánh sáng chói lóa lóe lên, và khi dây leo biến mất, Diệp Hiên đột phá lên cấp độ mới, đồng thời trong lòng bàn tay xuất hiện một dấu ấn hình chiếc lá, đây chính là món quà mà dây leo để lại cho anh.
***
Sau một thời gian dài nghiên cứu, Diệp Hiên cuối cùng đã hiểu rõ đặc tính của dây leo này, rồi biến nó thành quân bài mạnh nhất của mình.
Trước tiên, nó hoàn toàn có mối liên kết sinh mệnh với anh, nếu Diệp Hiên chết, nó cũng chết theo. Nó không thể bị những dị năng giả hệ Mộc khác điều khiển, có thể nói nó là người bạn trung thành nhất trong thế giới tận thế hỗn loạn này.
Thứ hai, nó cực kỳ dễ nuôi, Diệp Hiên đột phá, nó cũng đột phá, không cần tiêu tốn tinh hạch. Thậm chí, từ khi có dây leo này, tốc độ thăng cấp của anh cũng nhanh hơn rõ rệt. Anh đoán rằng có thể nó đã truyền lại một phần năng lượng hấp thụ cho mình, hoặc giúp cơ thể anh tăng tốc hấp thu năng lượng.
Cuối cùng, dây leo đã ban cho anh một loại dị năng mới: Dị năng không Gian.
Trong tận thế, có một số dị năng giả hệ Không Gian, nhưng không nhiều người thật sự thành công. Bản chất dị năng này có phần vô dụng nếu chỉ xét đến khả năng chiến đấu.
Dị năng giả hệ Không Gian chỉ có thể tham gia chiến đấu khi đạt cấp độ cực cao, giai đoạn đầu chỉ là một kho chứa đồ di động, gặp thây ma cấp thấp thì có thể dùng vũ khí, nhưng nếu đối đầu thây ma cấp cao, cách duy nhất là bỏ chạy. Hơn nữa, không ai có thể nhìn thấy họ đã tích trữ những gì, mà trong một thế giới khan hiếm tài nguyên, nơi một cân gạo cũng có thể trở thành nguyên nhân tranh chấp, dị năng giả hệ Không Gian gần như là nhóm người ít được tin tưởng nhất trong mỗi đội nhóm.
Khi một nhóm người rời căn cứ để thực hiện nhiệm vụ, họ bắt buộc phải có ít nhất một di năng giả hệ Không Gian đi cùng, nếu không sẽ không có chỗ chứa vật tư trên xe, dẫn đến rất nhiều rắc rối.
Thế nhưng, sau giai đoạn đầu, khi mọi người đều coi dị năng Không Gian là một năng lực quan trọng, thậm chí cố gắng hết sức để chiêu mộ, sự hữu dụng của họ dần giảm sút. Không có khả năng chiến đấu, lại gây ra sự nghi ngại từ đồng đội, dị năng này không còn được ưa chuộng như trước.
Mỗi đội nhóm chỉ cần có một người đủ đáp ứng yêu cầu lưu trữ, không nhất thiết phải có nhiều hơn. Khi khả năng chứa đồ đạt mức cần thiết, họ sẽ không tiếp tục đầu tư tinh hạch để nâng cao sức mạnh chiến đấu cho người sở hữu dị năng Không Gian. Sự tin tưởng dành những người này cũng hạn chế khiến địa vị trong nhóm trở nên vô cùng khó xử.
Trong ký ức của Diệp Hiên, những người sở hữu dị năng Không Gian cấp cao có lẽ chỉ có một vài nhân vật quân đội, được ví như “kho chứa di động cỡ lớn”.
Trước đây, anh chưa từng để lộ khả năng Không Gian của mình. Anh luôn theo sát lực lượng căn cứ, hoặc chăm sóc hậu cần bằng cách thúc đẩy cây trồng, hoặc cùng đội ngũ chính thức ra ngoài làm nhiệm vụ. Ăn ở đều được lo, gần như không cần bận tâm điều gì.
Không gian này chỉ cần cung cấp thịt sống cho dây leo là có thể mở rộng, nhưng với anh, nó chẳng khác gì một chiếc két sắt di động để cất giữ thuốc và tinh hạch. Dù diện tích vượt xa những người khác, số lần sử dụng thực tế lại vô cùng ít ỏi. Trong quá trình trọng sinh, không gian bị thu nhỏ đáng kể, thậm chí phá hủy một lượng lớn tinh hạch mà anh đã cất giữ bên trong, khiến anh đau đớn đến mức chỉ muốn chết đi.
Nhưng bây giờ…
Diệp Hiên trầm ngâm một lúc, rồi lấy thêm một miếng thịt đưa cho dây leo. Dây leo xoay vòng quanh miếng thịt hồi lâu, và bằng cách nào đó, anh cảm nhận được nó đang thể hiện sự chán ghét.
Anh kiên nhẫn khuyên nhủ, giọng điệu vô cùng thuyết phục: “Bên ngoài vẫn chưa có biến dị thú do mày ăn. Bây giờ, tao chỉ có thể cho mày ăn thịt của động vật thường thôi. Trước tiên cứ làm việc đi đã, tao hứa vài tháng nữa sẽ bù lại thịt ngon cho mày, chịu không?”
Hiện tại dị năng của Diệp Hiên đã về không, ngoài việc triệu hồi được dây leo, anh thậm chí còn không thể làm hạt giống nảy mầm. Nếu không ôm chặt bắp đùi của dây leo này, anh thật sự không có chút tự tin nào để sống sót qua giai đoạn yếu ớt nhất. Những vật tư anh có thể tích trữ trước tận thế, hoàn toàn phụ thuộc vào sinh vật nhỏ khó chiều này.
Dây leo lắc lư hồi lâu, có lẽ cũng nhận ra chủ nhân mình quá nghèo, không thể cung cấp đồ ăn ngon. Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng nó vẫn ăn miếng thịt kia, lại cọ nhẹ vào người anh rồi lui về hấp thụ năng lượng.
Chỉ khi dây leo hoàn toàn nghỉ ngơi, Diệp Hiên mới bắt đầu dọn dẹp bếp.
Vừa dọn, anh vừa nghĩ: Động thực vật biến dị của người ta thì số lượng thức ăn tiêu thụ đều dựa trên năng lượng bên trong. Một miếng thịt nhỏ của biến dị thú cấp cao cũng đủ để chúng hấp thụ rất lâu. Nhưng cái thứ phá gia chi tử nhà mình thì lại tính theo thể tích, dù chứa bao nhiêu năng lượng thì thời gian tiêu hóa vẫn y như nhau. Lúc trước mình còn có đủ tài nguyên để nuôi nó, nhưng bây giờ tìm nguồn thịt phù hợp đúng là cả một vấn đề.
Nhẩm tính sơ bộ, nếu tiếp tục thế này, đến khi tận thế diễn ra, không gian của anh có thể lưu trữ đủ vật tư đủ dùng trong vài năm, không có vấn đề gì. Nhưng mọi chuyện không thể chỉ tính đơn giản như vậy, dị năng của anh quá yếu trong giai đoạn đầu tận thế, nên anh cần có đủ tài nguyên để đảm bảo an toàn. Ít nhất, không thể giống kiếp trước, vì một gói mì mà liều mạng.
Còn chuyện hưởng thụ cuộc sống sau mười năm nữa?
Ha ha, nằm mơ còn nhanh hơn.