“Khi giờ chuẩn quốc tế bước sang không giờ ngày 23 tháng 9, tức tám giờ sáng theo giờ trong nước, thì toàn bộ sinh vật trên Trái Đất sẽ đồng loạt rơi vào trạng thái hôn mê kéo dài suốt bảy ngày. Bảy ngày sau, đúng vào khoảnh khắc tất cả cùng tỉnh lại, tận thế chính thức bắt đầu.
Có người tỉnh lại mà không có bất kỳ thay đổi nào, có người trở thành dị năng giả trong truyền thuyết, cũng có người biến thành Zombie – mất hoàn toàn ý thức con người, chỉ còn lại bản năng săn đuổi thịt sống như một con quái vật vô tri.
Cách duy nhất để tiêu diệt Zombie là phá hủy phần đầu của chúng, dùng dao chém, dùng lửa thiêu,… đập nát bằng bất cứ thứ gì bạn nghĩ ra. Tất cả đều có thể trở thành phương thức sinh tồn của bạn.
Trong não của Zombie có tồn tại một loại tinh hạch như trong tiểu thuyết, nhưng do năng lượng bên trong quá cuồng bạo và bất ổn, tuyệt đối không được cố gắng hấp thụ, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Người bị Zombie cào hoặc cắn sẽ bị lây nhiễm, phần lớn sẽ biến thành Zombie, một số ít có thể trở thành dị năng giả, một số khác sẽ trực tiếp trở thành thức ăn cho Zombie. Vì sự an toàn của mọi người, hãy khóa chặt cửa sổ, tránh xa nơi đông người.
Ngoài ra, do sự biến đổi của từ trường Trái Đất, các phương tiện bay sẽ sớm không thể sử dụng, mọi hình thức liên lạc sẽ mất tác dụng, hãy nhanh chóng liên lạc với người thân và bạn bè trước khi mất kết nối.
Khí hậu Trái Đất sẽ trở nên cực đoan, mùa đông sẽ đến trong thời gian ngắn. Hãy chuẩn bị đầy đủ quần áo giữ ấm. Do tai nạn giao thông, Zombie phá hoại và thời tiết khắc nghiệt, nước và điện sẽ sớm bị cắt. Hãy tích trữ nước và nhu yếu phẩm cần thiết.
Chúng ta không thể ngăn chặn ngày tận thế, điều duy nhất có thể làm là chuẩn bị thật tốt để đón nhận nó, giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất. Chúc mọi người may mắn.”
Sáng ngày 23 tháng 9, khi mọi người vẫn thức dậy chuẩn bị đi làm, đi học như thường lệ thì một bức thư tuyên bố ngày tận thế sắp đến đã nhanh chóng lan truyền khắp mạng Internet.
Lần đầu tiên bức thư này xuất hiện trên dây thường xuân bám đầy tòa giảng đường cũ của đại học C. Trên nền lá xanh mướt, qua một đêm bỗng xuất hiện hàng loạt tờ rơi. Sinh viên tò mò gỡ xuống xem, liền phát hiện đó là một thông điệp cảnh báo về ngày tận thế.
Họ chụp lại cảnh tượng ấy cùng tờ giấy, đăng lên mạng, và chẳng mấy chốc, nó đã lan truyền khắp nơi.
Cùng lúc đó, hệ thống giám sát của đại học C đã phát hiện một chuyện vô cùng rùng rợn, những tờ giấy kia xuất hiện ở dưới tòa giảng đường cũ từ góc chết của camera, sau đó chính những dây thường xuân đã vận chuyển chúng đi, tạo nên cảnh tượng toàn bộ tường đều phủ đầy giấy trắng.
Không phải là một kẻ bí ẩn, không phải là một cơ quan nào đó, mà chính những loài thực vật yên lặng đã làm nên chuyện này…
Nếu thực vật đã có ý thức, vậy thì… Liệu những điều được viết trong tờ giấy kia có phải là sự thật? Ngày tận thế thật sự đang đến gần sao?
Không ai có thể trả lời cho câu hỏi đó. Vậy thì, bây giờ con người còn có thể làm gì?
***
Bức thư đó chính là do Diệp Hiên nhờ dây leo gửi đi.
Tối hôm trước, anh lợi dụng hệ thống cây xanh dày đặc trong khuôn viên trường đại học C để lặng lẽ tránh khỏi toàn bộ camera giám sát. Sau đó, anh để dây leo điều khiển những dây thường xuân, gắn tất cả các tờ giấy đã in sẵn vào các khe hở giữa những cây dây leo.
Anh đã tạo ra một cảnh tượng không thể nào xảy ra trong thời đại trước tận thế, còn có bao nhiêu người tin vào lời anh nói, điều đó chỉ có thể trông chờ vào số phận.
Sáu giờ sáng, sau một đêm không ngủ, Diệp Hiên bước vào bếp, tự tay chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn. Anh cùng dây leo – lúc này đang lười biếng khều khều miếng thịt sống bên cạnh – cùng nhau ăn bữa cơm cuối cùng trước khi tận thế bắt đầu.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Hiên tiến hành kiểm tra lần cuối tất cả các bước chuẩn bị đối phó với tận thế.
Cổng ngoài sân, cửa chính trong nhà và cửa gara đều đã khóa chặt; cửa sổ được gia cố và đóng kín hoàn toàn; hệ thống điện mặt trời trên mái nhà sẵn sàng thay thế cho nguồn điện lưới; phòng khách chất đầy các thùng nước và vật tư thiết yếu có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào; không gian lưu trữ bên trong cũng được lắp đầy bằng mọi thứ mà anh có thể nghĩ đến.
Đây đã là mức chuẩn bị tốt nhất mà anh có thể làm được.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Diệp Hiên liếc nhìn màn hình, là Lăng Gia Trạch gọi đến.
Đây có lẽ là điều duy nhất khiến Diệp Hiên còn luyến tiếc.
Lăng Gia Trạch nói nhanh như gió: “Alo, đàn anh, anh có thấy tin tức trên mạng chưa? Anh đang ở nhà đúng không? Nếu đúng thì đừng ra ngoài, em lập tức đến tìm anh!”
Diệp Hiên nghe thấy âm thanh hỗn loạn ở đầu dây bên kia, cau mày hỏi: “Tôi thấy rồi, cậu đang ở ký túc xá à?”
“Vâng, em đang ở ký túc xá. Bạn cùng phòng thấy tin nên gọi em dậy.” Lăng Gia Trạch lo lắng nói: “Em vừa thấy tin trên mạng, nói camera giám sát ghi lại được là dây thường xuân mang thư đến. Chuyện này quá phi lý rồi!”
Diệp Hiên thầm nghĩ, chuyện vượt ngoài lẽ thường còn ở phía sau cơ.
“Ký túc xá của các cậu có mấy người?”
“Có hai người, em và bạn cùng phòng vừa gọi em dậy. Còn một người nữa đi học rồi, em không biết cậu ấy sẽ quay lại ký túc xá hay về thẳng nhà. Em đang định lái xe đến chỗ anh.”
“Lăng Gia Trạch! Đại học C và nhà tôi ở hai đầu thành phố C, bình thường lái xe mất một tiếng. Bây giờ ngoài đường toàn người với xe, cậu hoàn toàn không thể đến được, cậu hiểu không?”
Nghĩ đến quãng đường một tiếng lái xe ấy, Diệp Hiên cắn môi đầy lo lắng. Cảm giác đau rát khiến anh dần bình tĩnh lại. Anh cố gắng giữ giọng điềm tĩnh: “Bây giờ trong ký túc xá có cậu và bạn cùng phòng, vậy là tốt rồi. Cậu gọi cho người thứ ba, xác nhận xem cậu ấy có về không. Nếu không về thì hai người khóa chặt cửa sổ, tuyệt đối không mở cửa cho bất kỳ ai.”
Sau khi Lăng Gia Trạch bị Diệp Hiên quát một tiếng thì cũng dần bình tĩnh lại. Giờ đã gần bảy giờ sáng, nếu đường thông thoáng thì như thường ngày thì có thể cậu đến nhà Diệp Hiên trước tám giờ. Nhưng với tình trạng tắc nghẽn khắp nơi như hiện tại, cậu hoàn toàn không thể đến kịp.
Điều duy nhất cậu có thể làm là mong tận thế không thật sự xảy ra, hoặc nếu có đến thật thì tìm cách sống sót.
Sau khi bình tĩnh lại, Lăng Gia Trạch nhanh chóng hiểu được ẩn ý trong lời Diệp Hiên. Vừa đứng dậy đóng cánh cửa ký túc xá đang mở hé, cậu vừa do dự hỏi: “Ý anh là, em phải đề phòng người khác sao?”
Diệp Hiên đáp: “Bây giờ ai cũng biết khả năng tận thế xảy ra là có thật. Cậu nghĩ trong ký túc xá có nhiều đồ như vậy thì không có ai đến gõ cửa à?”
Anh nghe thấy tiếng loa phát thanh vang lên từ phía Lăng Gia Trạch thì hỏi ngay: “Trường cậu nói gì vậy?”
Lăng Gia Trạch lắng nghe một lúc rồi tóm tắt: “Họ đang trấn an chúng em, bảo đừng hoảng loạn. Sáng nay tạm thời nghỉ học, mọi người có thể chọn về nhà hoặc ở lại ký túc xá.”
Kết quả này đúng như Diệp Hiên đã đoán trước. Anh vốn không trông mong đại học C có thể ngay lập tức tổ chức sinh viên đối phó với tận thế. Thứ nhất, chuyện tận thế nghe quá hoang đường, bản thân nhà trường cũng không dám chắc. Thứ hai, trường học không có quyền ép buộc sinh viên làm gì cả.
Sau này, khi tận thế thật sự xảy ra, họ có thể tổ chức các hoạt động tiêu diệt Zombie để đối phó với mối đe dọa từ bên ngoài. Nhưng khi đối mặt với các vấn đề nội bộ như phân phối tài nguyên hay sắp xếp nhân lực, họ không đủ sức mạnh để cưỡng chế sinh viên làm theo.
Trong tình hình hiện tại, điều duy nhất nhà trường có thể làm là đưa ra khuyến nghị, còn lựa chọn thế nào để sinh viên tự quyết định.
“Chia nhau ra cũng là một cách hay.” Diệp Hiên nhìn đồng hồ rồi nói: “Nếu thời gian ghi trong bức thư là chính xác, mọi người sẽ rơi vào trạng thái hôn mê lúc tám giờ sáng. Cậu và bạn cùng phòng có thể bàn bạc, để gần giờ thì mỗi người buộc một tay vào chân giường, để nếu có ai biến thành Zombie thì cũng không làm hại được người còn lại. Nhớ trữ nước vào tất cả các vật dụng có thể dùng, lấy sẵn quần áo ấm. Có sạc dự phòng không? Nếu có thể thì sạc đầy luôn đi.”
“Được! À đúng rồi, đàn anh, em gọi cho anh từ sáng sớm, anh có thời gian chuẩn bị không? Hay là chúng ta…” Lăng Gia Trạch như một chiếc máy ghi âm bị mắc kẹt, mãi không nói nổi câu “chúng ta cúp máy trước, lát nữa nói chuyện tiếp.” Nếu tận thế thật sự đến, thì liệu đây có phải là lần cuối cùng cậu được nói chuyện với Diệp Hiên không?
Diệp Hiên thở dài: “Cậu gọi cho người nhà chưa?”
“Gọi rồi ạ, họ vẫn ổn, cũng đã tụ tập lại với nhau rồi. Nhưng… Họ sống khá xa thành phố C, em không thể quay về kịp.”
Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng. Nghe Lăng Gia Trạch nói vậy, Diệp Hiên cũng không hỏi thêm về chuyện gia đình cậu nữa mà chuyển chủ đề: “Vậy thế này nhé, cậu đi bàn với bạn cùng phòng, chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Xong rồi quay lại nói chuyện tiếp. Tôi sẽ chờ ở đầu dây bên này.”
Lăng Gia Trạch có chút dao động, nhưng vẫn hỏi: “Đàn anh, anh không cần chuẩn bị gì sao?”
Diệp Hiên mỉm cười: “Nhà tôi không có ai khác, tôi có thể bật loa ngoài, vừa nói chuyện với cậu vừa làm việc. Mau đi đi, thời gian không còn nhiều đâu.”
“Vâng, em sẽ quay lại ngay!”
***
Lúc này cả tòa ký túc xá vô cùng ồn ào, Diệp Hiên chỉ có thể nghe thấy tiếng Lăng Gia Trạch đang nói chuyện với một nam sinh khác, nhưng cụ thể họ nói gì thì anh không nghe rõ, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Anh chờ khoảng hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng nghe thấy giọng Lăng Gia Trạch, cậu có phần thở dốc: “Đàn anh, bọn em chuẩn bị xong hết rồi.”
Diệp Hiên nằm dài trên ghế sofa, cầm điện thoại, tìm tư thế lười biếng nói: “Nói tôi nghe xem, để tôi giúp cậu kiểm tra xem còn thiếu gì không.”
“Hai người bọn em đã khóa cửa ký túc xá, còn dùng tủ quần áo chặn cửa. Vừa nãy có vài người đến xin đồ, bọn em cũng đã từ chối. Trước khi xác định an toàn, dù ai gõ cửa cũng không mở. Gần tám giờ, bọn em sẽ buộc một tay vào chân giường. Nếu không có chuyện gì thì tự tháo ra, còn nếu có chuyện gì thì cũng không làm hại nhau được. Bọn em đã rửa sạch các vật dụng, trữ đầy nước, cộng thêm nước khoáng tích trữ thì chắc là đủ.”
“Vậy là ổn rồi.” Diệp Hiên gật đầu hài lòng.
Sau đó, anh lại một lần nữa dùng giọng điệu suy đoán để phân tích cho Lăng Gia Trạch nghe về nội dung trong bức thư cảnh báo, cố gắng truyền đạt những kiến thức liên quan đến tận thế mà không để lộ việc mình đã trọng sinh.
Gần tám giờ sáng, giọng Lăng Gia Trạch khẽ vang lên, mang theo chút do dự và mong chờ: “Nếu tận thế thật sự đến… em có thể đến tìm anh không?”
Diệp Hiên dịu giọng dỗ dành: “Nếu thật sự có chuyện xảy ra, cậu cứ ở lại trường. Tuy trường học đông người, nhưng khu vực xung quanh lại khá vắng, có chỗ ở, có nhà ăn và căng tin, chắc chắn vẫn còn lương thực dự trữ, đó là một khu vực an toàn rất tốt. Đừng tùy tiện vào khu trung tâm thành phố, nếu bị thây ma bao vây thì sẽ rất nguy hiểm. Những thứ cậu gửi ở chỗ tôi, bất kể khi nào cậu đến, tôi đều giữ nguyên vẹn cho cậu. Đừng quên, cậu vẫn là “chủ nợ nhỏ” của tôi đấy nhé.”
Lăng Gia Trạch nhẹ giọng đáp: “Anh biết rõ em không phải vì mấy món đồ đó.”
Diệp Hiên im lặng một lúc rồi nói khẽ: “Tôi cũng sẽ ở nhà chờ cậu.”
“Đinh –”
Tiếng chuông báo thức trên điện thoại của Diệp Hiên đột ngột vang lên. Cùng lúc đó, chiếc điện thoại vốn đang cầm trong tay rơi xuống sàn. Trong căn phòng vừa rồi còn có người trò chuyện, giờ đây chỉ còn lại tiếng chuông báo chói tai vang vọng.
Tám giờ sáng ngày 23 tháng 9, thời khắc mà Diệp Hiên đã đánh dấu là ngày tận thế bắt đầu – cuối cùng cũng đến.