Ở đời trước, khi tận thế vừa bắt đầu, cuộc sống của Diệp Hiên thật sự tốt hơn rất nhiều so với phần lớn những người sống sót. Một phần là nhờ dị năng trong cơ thể đã thay đổi anh, giúp anh thích nghi tốt hơn với những thay đổi khắc nghiệt về nhiệt độ khi tận thế ập đến. Phần còn lại là vì trong nhà anh đã tích trữ sẵn khá nhiều lương thực và nước uống.
Khi thấy trên mạng mọi người tranh cãi về việc tận thế sắp đến, Diệp Hiên cũng vì tâm lý “có thờ có thiêng” mà mua một ít mì gói và nước khoáng để trong nhà. Nhưng số lượng đó chỉ đủ trong khoảng một tuần.
Điều thật sự khiến anh không phải liều mạng ra ngoài tìm kiếm lương thực trong những ngày đầu hỗn loạn chính là một kiện hàng bí ẩn mà anh nhận được đúng một tuần trước khi tận thế xảy ra, một món quà có thể nói là cứu mạng anh.
Anh nhớ rất rõ, lúc đó là thời điểm các thuyết tận thế đang lan truyền rầm rộ trên mạng. Khu anh sống không cho phép nhân viên giao hàng vào trong, nên thường mọi người sẽ ra tận cổng để ký nhận, hoặc nhờ bảo vệ nhận giúp.
Diệp Hiên vốn là người ngại phiền phức, nên từ trước đến giờ đều ký nhận hàng giúp. Mỗi khi tiện đường đi qua, anh mới ghé lấy về.
Hôm đó, khi nhận được cuộc gọi từ bảo vệ báo cáo một kiện hàng gửi đến, anh cũng không để tâm lắm. Nhưng khi đến lấy, anh mới phát hiện đó là một đơn hàng mà mình chưa từng đặt.
Sau khi liên hệ với công ty vận chuyển và cửa hàng, kết luận cuối cùng là: Người mua có thể đã nhầm địa chỉ. Cửa hàng nói sẽ giúp liên hệ lại với người mua, nhờ anh tạm giữ hàng giúp. Diệp Hiên thấy phiền phức nhưng cũng không nỡ vứt đồ của người khác, nên đành để tạm trong góc phòng khách.
Hai ngày sau, bên cửa hàng gọi lại, nói rằng người mua phát hiện mình điền nhầm địa chỉ nhưng lười xử lý lại, nên quyết định toàn bộ số hàng đó cho anh.
Vậy là Diệp Hiên bất ngờ nhận được một đống đồ tiếp tế, và chính nhờ chúng mà anh đã vượt qua giai đoạn đầu của tận thế mà không bị chết đói.
Sau khi sống lại, Diệp Hiên luôn nghĩ rằng nếu sự việc gửi nhầm hàng kia lại xảy ra, anh sẽ tìm cách liên hệ với người mua để cảnh báo về tận thế, xem như là trả lại ân tình.
Nhưng trước khi kịp nhận được kiện hàng đó, chuyện Lăng Gia Trạch muốn gửi đồ đến nhà anh lại xảy ra. Hai chuyện tưởng chừng không liên quan, nhưng Diệp Hiên không thể không suy nghĩ sâu xa.
Việc Lăng Gia Trạch quen biết anh là một điều không thay đổi dù Diệp Hiên đã trọng sinh. Vậy thì có khi nào ở kiếp trước, sau khi thấy tin tận thế sắp đến, chính Lăng Gia Trạch đã gửi hàng đó cho anh? Còn đời này, vì hai người đã quen biết, nên cậu không cần dùng cách “gửi nhầm” nữa mà lại lấy lý do “gửi nhờ”?
Diệp Hiên biết suy nghĩ của mình có phần kiên cưỡng, nhưng anh vẫn không kìm được hỏi có phải cậu thấy tin về tận thế trên mạng, nên cố ý gửi đồ tiếp tế đến cho anh không?
Dù nghĩ thế nào, anh cũng không hiểu nổi tại sao Lăng Gia Trạch lại mua nhiều đồ như vậy. Nếu chỉ là để phòng thân, thì lẽ ra nên để ở nhà hoặc ký túc xá chứ, sao lại gửi đến nhà người khác?
Diệp Hiên không tin, nhà cậu lại không có chỗ để vài thùng mì gói và nước khoáng.
Sau khi anh hỏi xong, đầu dây bên kia im lặng rất lâu, rồi Lăng Gia Trạch mới nói: “Em thấy trên mạng có nhiều người nói sắp có thảm họa. Em cũng không biết thật hay giả, nhưng nghĩ chuẩn bị trước vẫn hơn, nên…”
Diệp Hiên tiếp lời: “Rồi cậu sợ tôi không tin mấy lời đồn đó, lại lo nếu thật sự có chuyện thì tôi sẽ gặp nguy hiểm, nên mới lấy cớ “gửi nhờ” để đưa mấy thứ cứu mạng này đến nhà tôi?”
“Ừm…” Giọng Lăng Gia Trạch khàn khàn, lên tiếng hỏi có chút lộn xộn: “Đàn anh, có phải anh không tin mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này không? Thật ra em cũng không tin lắm đâu… Chỉ là dạo này đọc nhiều tin trên mạng, thấy bất an. Bình thường em cũng không phải kiểu người tin mấy chuyện đó.”
“Lăng Gia Trạch, có phải cậu…” … Thích tôi?
Vừa nói được một nửa, Diệp Hiên lại không thể nói ra nửa câu sau.
“Thôi, cậu gửi địa chỉ cho tôi đi, lát nữa hai chúng ta gặp mặt nói chuyện rõ ràng.”
“Hay là để em lái xe đến nhà anh luôn nhé? Đồ đang để trong cốp xe, đỡ phải chuyển nhiều lần.”
“Được, để tôi nhắn địa chỉ cho cậu.”
“Vậy hẹn gặp lại đàn anh.”
Sau khi cúp máy, Diệp Hiên ngồi thẫn thờ trên ghế sofa rất lâu. Trong đầu anh vẫn văng vẳng giọng nói vừa rồi của Lăng Gia Trạch, rõ ràng cậu đã nhẹ nhõm và vui vẻ hơn hẳn, nhưng chính điều đó lại khiến anh cảm thấy nghẹn ngào, như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
Nếu như Lăng Gia Trạch thật sự đã có ấn tượng với anh từ trước, thậm chí là có tình cảm, thì tại sao ở kiếp trước, sau khi tận thế xảy ra, họ chưa từng gặp lại nhau trong Khu an toàn?
Là vì cậu biến thành Zombie? Hay là gặp nạn chết từ sớm? Hay chỉ đơn giản là… Số phận trớ trêu khiến hai người ở cùng một thành phố mà mãi chẳng thể gặp lại?
Diệp Hiên không muốn nghĩ đến điều đó.
Cũng chính vì vậy, Diệp Hiên không muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc Lăng Gia Trạch có tình cảm gì với mình. Tận thế đang cận kề, ngay cả chuyện hai người có thể sống sót qua những ngày hỗn loạn hay không còn chưa biết được, thì còn đâu tâm trí để nghĩ đến chuyện yêu đương?
Diệp Hiên nhìn quanh căn biệt thự rộng lớn mà trống trải này, lại nhìn đống vật tư được chất trong góc, trong lòng anh thầm đưa ra quyết định:
Thay vì nói ra để cả hai cùng lúng túng, chi bằng cứ giữ nguyên hiện trạng. Nếu cả hai may mắn không biến thành Zombie, thì đến lúc đó nói đến chuyện tình cảm cũng chưa muộn.
***
Diệp Hiên đợi ở nhà khoảng một tiếng thì Lăng Gia Trạch đến nơi. Điều khiến anh hơi bất ngờ là cậu đàn em có vẻ ngoài trầm lặng này lại lái một chiếc xe địa hình khá to. Nhưng nghĩ đến chiều cao hơn một mét tám của cậu, cùng sự lạnh lùng từng thể hiện trong sòng bạc lần trước, Diệp Hiên lại thấy hình như chỉ có loại xe này mới hợp với cậu.
Anh chỉ cho Lăng Gia Trạch đỗ xe vào gara. Thấy cậu chuẩn bị mở cốp xe để chuyển đồ, Diệp Hiên liền ngăn lại:
“Vào nhà trước đi, đừng vội chuyển đồ.”
Lăng Gia Trạch hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn nghe lời, lặng lẽ đi theo anh vào nhà.
Vừa bước vào cửa, Diệp Hiên tiện tay bật điều hòa, rồi chỉ vào ghế sofa: “Cứ ngồi tự nhiên nhé. Tôi đi lấy đồ uống. Cậu muốn uống nước ngọt hay nước trái cây?”
Lăng Gia Trạch ngồi xuống ghế như một học sinh nghiêm túc trong lớp, dáng vẻ thẳng tắp, đáp nhẹ nhàng: “Cho em nước lọc được rồi, không cần phiền anh đâu.”
Diệp Hiên lấy từ tủ lạnh ra một chai nước lạnh và một chai nước trái cây, đặt lên bàn rồi nói: “Ngại quá, lúc nãy ta ở trên lầu nên chưa bật điều hòa phòng khách. Có thể hơi nóng một chút, nhưng lát nữa sẽ mát thôi. Cậu uống chút đồ lạnh cho dễ chịu nhé.”
Thật ra anh không hề ở trên lầu, mà là vì anh không cảm thấy nóng. Nếu không phải vì trên trán Lăng Gia Trạch lấm tấm mồ hôi, có lẽ anh cũng không nhận ra nhiệt độ trong nhà hơi cao.
Sau khi trọng sinh, ngoài việc giữ lại được năng lực tinh thần từ thời hậu tận thế, thể chất của Diệp Hiên cũng đã khác biệt so với những người bình thường trước tận thế. Dù chưa thể so với thể trạng hoàn mỹ của những dị năng giả cấp cao, nhưng so với con người bây giờ, anh đã có sự khác biệt rõ rệt.
Tốc độ và sức mạnh của anh đều được cải thiện nhẹ, khả năng thích nghi với môi trường bên ngoài cũng tăng lên đáng kể. Điều dễ nhận thấy nhất là suốt nửa tháng qua, anh không hề cảm nhận được cái nóng oi bức của mùa hè tháng Tám. Nhiệt độ hơn ba mươi độ đối với anh chẳng khác nào tiết trời xuân thu hai mươi độ, hoàn toàn dễ chịu.
Nhiệt độ hơn ba mươi độ ở hiện tại, đối với những người sống sót sau tận thế mà nói, thật sự không đáng là gì. So với cái lạnh thấu xương và cái nóng thiêu đốt của những mùa đông hè hậu tận thế, thời tiết bây giờ gần như có thể gọi là thoải mái.
Lăng Gia Trạch nhận lấy chai nước khoáng, chỉ vào đống thùng nước và mì gói chất ở góc phòng khách, có chút ngượng ngùng nói: “Thì ra anh đã chuẩn bị sẵn rồi… Em đúng là lo bò trắng răng.”
Diệp Hiên mỉm cười đáp: “Lúc trước thấy mấy tin tức trên mạng nên mua đại vài thứ thôi. Nhưng cậu còn nghĩ đến tôi, tôi thật sự rất cảm động.”
Thật ra, phần lớn vật tư của anh đều được cất trong không gian riêng, còn những thứ đặt rải rác trong nhà đều là những món đồ dễ bảo quản, tiện lấy dùng và cũng tránh gây chú ý. Anh nhanh chóng chuyển chủ đề, đi thẳng vào mục đích chính của cuộc gặp mặt hôm nay:
“Cậu nghĩ… Tận thế thật sự sẽ đến sao?”
“Em cũng không chắc nữa.” Lăng Gia Trạch trả lời, giọng nói mang theo chút bối rối: “Theo như em biết thì trước đây chưa từng có chuyện nhiều nơi trên thế giới cùng lúc xảy ra nhiều thảm họa như vậy, nên nói tận thế là vô căn cứ thì cũng không hẳn. Nhưng hiện tại các nhà khoa học vẫn chưa tìm ra nguyên nhân thật sự gây ra những thảm họa này, nên em vẫn khá mơ hồ. Dù sao thì em tin rằng sớm muộn gì chính phủ cũng sẽ đưa ra lời giải thích chính thức.”
Diệp Hiên nhướng mày, hơi bất ngờ: “Cậu tin vào mấy thông báo chính thức của chính phủ à?”
Dù trong lịch sử từng có những trường hợp chính phủ cố tình che giấu thông tin để kiểm soát tình hình, và hiện giờ trên mạng cũng có nhiều người cho rằng các quốc gia đã biết rõ nguyên nhân thảm họa này nhưng cố tình không công bố, thì người từng trải qua tận thế như Diệp Hiên lại biết rõ, các nhà khoa học thật sự không phát hiện được gì.
Chính vì vậy, việc Lăng Gia Trạch có thể thẳng thắn nói rằng mình tin vào thông tin chính phủ khiến Diệp Hiên không khỏi ngạc nhiên.
“Nhà em có người thân làm trong chính phủ, nên những thông tin họ nói với em nhìn chung đều khá chính xác.” Lăng Gia Trạch giải thích: “Hơn nữa, theo kinh nghiệm sống từ nhỏ đến giờ, em thấy những gì được công bố chính thức đều là những thông tin đã được cân nhắc kỹ, có thể tiết lộ mà vẫn có lợi cho tình hình nhất. Vì vậy em vẫn tin vào tin tức chính thống và sẵn sàng làm theo hướng dẫn của nhà nước.”
Diệp Hiên gật đầu rồi hỏi tiếp: “Nếu giả sử những thiên tai gần đây là lời cảnh báo của Trái Đất, hay là dấu hiện của ngày tận thế, thì cậu nghĩ đó sẽ là kiểu tận thế nào?”
Lăng Gia Trạch nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em nghiêng về khả năng có biến động địa chất, như là chuyển động của các mảng kiến tạo, hoặc thay đổi về lực hấp dẫn gì đó. Em không rõ về mấy thứ này lắm, nhưng nghe có vẻ là giả thuyết hợp lý nhất.”
Diệp Hiên cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm. Chất lỏng mát lạnh kích thích cổ họng khiến anh không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng. Anh nhìn thẳng vào Lăng Gia Trạch, nghiêm túc nói: “Tôi thì ngược lại. Tôi tin vào giả thuyết nghe có vẻ hoang đường nhất, con người biến thành Zombie, và thế giới bị tái thiết hoàn toàn.”
“Zombie?” Lăng Gia Trạch hơi kinh ngạc, nhíu mày hỏi lại: “Ý anh là mấy con quái vật trong phim, không có ý thức, không có trí tuệ, chỉ biết ăn thịt người.”
“Ừ. Chính là loại quái vật đó.”