Rất nhanh sau đó, biệt thự nhà Diệp Hiên bắt đầu bước vào giai đoạn cải tạo. Đồng thời anh cũng đã nhận được đơn hàng đầu tiên cho mình.
Kho chứa của anh khá rộng, lại nằm xa trung tâm thành phố. Xung quanh chỉ có vài camera do người thuê trước lắp đặt để đảm bảo an ninh. Giờ quyền sử dụng kho đã thuộc về anh, chỉ cần không bật camera thì không ai phát hiện được sự bất thường bên trong.
Sau mỗi lần giao dịch, Diệp Hiên đều chờ tới khi mọi thứ hoàn tất, xác nhận người mua sẽ không quay lại kho nữa mới bí mật đưa hàng hoá vào không gian của mình. Dù sao, tận thế vẫn chưa đến, để đồ “biến mất” ngay trước mặt người khác vẫn là chuyện khó có thể chấp nhận.
Thật ra, ngay cả khi tận thế đến, Diệp Hiên cũng không có ý định công khai lấy đồ từ không gian ra quá lộ liễu. Không gian của anh rất lớn, lại có tính năng “đóng băng thời gian”, mà giai đoạn đầu, không gian của mọi người đều nhỏ, nếu anh nổi bật quá thì sẽ khiến người khác chú ý. Mà như thế thì không còn an toàn nữa.
Sống qua hai kiếp, từng chứng kiến quá nhiều điều, Diệp Hiên chưa bao giờ dám dễ dàng tin vào lòng người.
Dù trước mặt người khác anh sống đơn giản, có phần lạnh lùng thì điều đó cũng là để tránh phải gánh chịu bất kỳ rủi ro nào. Nếu không thì anh đâu giữ kín bí mật về tận thế sắp đến đến tận bây giờ.
Hai tuần sau, việc cải tạo biệt thự của anh hoàn tất.
Tường rào quanh sân cũng được nâng cấp đáng kể, phía trên lắp thêm hàng rào sắt chống leo trèo. Mặc dù nhìn hơi thô và không đẹp cho lắm, nhưng độ an toàn thì khỏi phải bàn. Chính Diệp Hiên cũng thử rồi, bản thân anh cũng leo không nổi!
Ngoài ra, Diệp Hiên còn thay chiếc cổng sân vốn chỉ cao ngang người chủ yếu để trang trí thành một cánh cổng kim loại chắc chắn, xem như thêm một lớp phòng thủ.
Điểm quan trọng nhất chính là: Anh lắp thêm một máy phát điện năng lượng mặt trời loại dùng cho gia đình trên mái nhà. Qua thử nghiệm ban đầu, tuy không đủ để thay thế hoàn toàn hệ thống điện hiện đại, nhưng sau khi tận thế đến thì vẫn có thể cầm cự dùng tạm.
Ban đầu, anh cũng tính lắp camera ở các cửa ra vào, nhưng nghĩ đến tình trạng mất điện hàng loạt sau tận thế thì hệ thống đó sẽ mất tác dụng. Tuy nhà anh có máy phát, nhưng nguồn năng lượng lại có hạn, và Diệp Hiên không định phí điện vào chuyện này.
Trong suốt quá trình cải tạo biệt thự, rất nhiều hàng xóm trong khu đều chú ý đến những thay đổi bên phía nhà anh. Ai ở xa thì chỉ đứng nhìn từ xa, còn mấy hộ ở gần thì đến hỏi chuyện vài lần.
Diệp Hiên vẫn dùng lý do cũ để giải thích, lúc mới dọn vào thì chưa cải tạo kỹ, gần đây thấy trên mạng có mấy vụ đột nhập khiến bản thân hơi lo nên quyết định sửa chữa lại.
Người như anh, mới hai mươi mấy tuổi mà tự đứng ra sửa nhà, nhất là sửa cả một biệt thự thì đúng là hiếm. Những người đến hỏi đa phần đều là người từng trải, nhìn qua quy mô thi công lần này cùng với đống đồ bị thay ra, ai nấy đều có chung một đánh giá giống ông chủ Trương: Trước đây người này cải tạo nhà… Đúng là đại khái thật.
***
Trong suốt hai tuần qua, ngoài việc cải tạo biệt thự và thu gom vật tư, việc mà Diệp Hiên làm nhiều nhất là theo dõi tin tức thế giới trên mạng. Nếu trí nhớ của anh không sai lệch thì thiên tai báo trước tận thế sắp đến rồi.
Ngay ngày thứ hai sau khi sửa nhà xong, Diệp Hiên đang lướt các trang mua sắm online, dự định đặt thêm một đợt đặc sản từ các nơi thì điện thoại nhận được thông báo: Một trận sóng thần vừa xảy ra tại nước J.
Là một quốc gia có nhiều mặt giáp biển, sóng thần không phải là thảm hoạ chưa từng xảy ra ở nước J. Vậy nên, dù trận sóng thần lần này đến đột ngột không hề có dấu hiệu báo trước thì thế giới cũng chưa mấy lo ngại, chưa ai thật sự hoảng loạn.
Nhưng rồi, đợt thiên tai thứ hai ập đến rất nhanh. Trong ba ngày kế tiếp, tin tức khắp nơi dồn dập truyền về: Động đất, sóng thần, núi lửa phun trào… Những thảm hoạ khó gặp trong nhiều năm qua lại đồng loạt xảy ra như thể đã hẹn trước, chính thức mở màn cho đếm ngược của tận thế.
Suốt ba ngày đó, Diệp Hiên gần như không rời khỏi nhà, thậm chí không chợp mắt lấy một lần, chỉ cắm mặt vào máy tính, liên tục theo dõi tin tức và các cuộc bàn luận trên diễn đàn.
Truyền thông vẫn đang cố hết sức trấn an người dân, bởi ngay cả chính phủ cũng không rõ nguyên nhân thật sự đàng sau chuỗi thảm hoạ toàn cầu lần này là gì.
Trên các diễn đàn, người người đua nhau phân tích, có kẻ bảo đây là hiện tượng địa chất bình thường do các mảng kiến tạo chuyển động, có kẻ lại nói là Mặt Trời gặp sự cố, Trái Đất sắp diệt vong, thậm chí còn có người cho rằng các vị Thần cổ đại đã thức tỉnh.
Diệp Hiên nhìn màn hình lạnh lẽo hiện liên tục những dòng chữ, vô thức đưa tay sờ dấu ấn trên cổ tay trái, khẽ thì thầm: “Liệu… Mình có nên cảnh báo họ không?”
Tại sao ngày tận thế do virus lại kéo theo hàng loạt thiên tai? Đến nay vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải. Có người cho rằng virus A đã bùng phát sớm trong cơ thể các sinh vật dưới biển và lòng đất. Cũng có người tin rằng đó là lời cảnh báo của Trái Đất. Mười năm trôi qua, vẫn chưa có kết luận nào được đưa ra.
Diệp Hiên không phải nhà khoa học, anh cũng chưa từng bận tâm đến nguyên nhân xảy ra thảm họa. Anh cho rằng thay vì lo lắng về điều không thể thay đổi, chi bằng tập trung vào việc liệu thảm họa có tái diễn hay không.
Nhưng giờ đây, khi anh bất ngờ quay trở lại thời điểm trước khi mọi chuyện bắt đầu, bản năng sinh tồn khiến anh phải giấu kín những gì sắp xảy ra, kể cả ngày tận thế sẽ đến sau mười ngày nữa…
Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, khi nhìn thấy những bản tin dồn dập, Diệp Hiên vẫn cảm thấy nghẹn ngào, khó chịu.
Không biết từ lúc nào, dây leo nhỏ bé kia đã lặng lẽ bò ra ngoài. Khác với mọi khi hay nghịch ngợm, lần này nó thu nhỏ lại, quấn quanh cánh tay trái của Diệp Hiên, thỉnh thoảng cọ nhẹ vào má anh như muốn an ủi. Ngoài ra, nó gần như không phát ra chút tiếng động nào, yên tĩnh đến mức như không tồn tại.
“Có nói với mày thì cũng có ích gì đâu.” Diệp Hiên lẩm bẩm. Dây leo không phải con người, nó không có cảm xúc hay suy nghĩ như con người. Huống hồ, virus A – nguyên nhân chính của tận thế – đã lặng lẽ lây nhiễm lên toàn bộ sinh vật trên hành tinh này. Tận thế là điều không thể tránh khỏi.
Nghĩ đến những thảm họa còn khủng khiếp hơn sắp xảy ra, Diệp Hiên mệt mỏi ngả người ra sau ghế. Anh không thể thay đổi điều gì, cũng không biết phải làm gì để thay đổi. Việc anh được đưa trở lại thời điểm này, chẳng lẽ chỉ để một lần nữa trải nghiệm cảm giác tận thế ập đến?
***
Vào ngày thứ tám trước khi tận thế xảy ra, khi đang ăn trưa tại nhà, Diệp Hiên bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Lăng Gia Trạch.
Có lẽ vì nói chuyện qua điện thoại nên giọng của đối phương không còn gò bó như khi gặp mặt trực tiếp, nhưng Diệp Hiên vẫn cảm nhận được sự căng thẳng trong lời nói của cậu. Lăng Gia Trạch hỏi: “Đàn anh, em có thể gửi nhờ một ít đồ ở nhà anh được không?”
Diệp Hiên hơi ngạc nhiên: “Nhà cậu không ở thành phố C à?” Anh không rõ Lăng Gia Trạch có ở ký túc xá đại học hay không, nhưng nếu cậu từng học cùng trường cấp ba với mình, thì hẳn là người bản địa ở thành phố C. Một người bản địa lại muốn gửi đồ ở nhà người khác, chuyện này thật sự khiến Diệp Hiên khó hiểu.
“Có… Nhưng mà…”
Lăng Gia Trạch ấp úng mãi vẫn không nói rõ lý do. Diệp Hiên chợt nảy ra một suy đoán, liền hỏi thẳng: “Cậu định gửi những gì ở nhà tôi?”
“Chỉ là mì gói, nước khoáng, đồ hộp, rồi cả sô – cô – la, thanh năng lượng… Em không có chỗ để mấy thứ đó ở chỗ mình nên mới nghĩ đến việc gửi tạm ở nhà anh một thời gian. Sẽ không chiếm nhiều diện tích hay phiền anh đâu…”
Diệp Hiên ngắt lời cậu: “Lăng Gia Trạch…”
“Vâng ạ?”
“Có phải cậu đọc được tin gì đó trên mạng về ngày tận thế sắp đến đúng không?”