Sau khi tạm biệt Lăng Gia Trạch, sáng hôm sau Diệp Hiên mang theo số tiền đã nhân lên gấp nhiều lần, lên máy bay rời khỏi thành phố Áo, thẳng tiến đến tỉnh lân cận thành phố C. 

Trước tận thế, anh chưa từng có kinh nghiệm trong việc thu mua hàng hóa. Nhưng sau khi tận thế xảy ra, nhờ nhiều lần theo đội nhiệm vụ của chính phủ, anh cũng dần biết được nơi nào tính trữ nhiều vật tư và nên đến đâu để tìm được thứ mình cần. Giờ chỉ cần thay đổi góc nhìn một chút, những kinh nghiệm ấy đã tạm xem là có thể áp dụng được. 

Tỉnh nơi thành phố C tọa lạc khá nhỏ, phần lớn hàng hóa đều được vận chuyển từ tỉnh lân cận. Để tiện lợi, Diệp Hiên dứt khoát tìm đến một đại lý thực phẩm ở tỉnh bên cạnh. Những đại lý này vốn quen với việc nhận đơn giúp các tiểu thương rồi ăn phần trăm hoa hồng, nên để họ đặt hàng thay mình cũng tiết kiệm được không ít thời gian. 

Diệp Hiên đối chiếu danh sách đã chuẩn bị sẵn trong ghi chú điện thoại, đọc ra từng món: “Bánh quy nén, sô – cô – la, mì ăn liền, đồ hộp, mấy món tiện lợi mà no bụng này tôi muốn đặt hết. Còn gạo, dầu ăn, rau củ quả, thịt cá trứng, hải sản khô, gia vị cũng cần luôn. Nếu bên anh có thể đặt giúp vài món đồ ăn vặt phổ biến trong siêu thị thì càng tuyệt.” 

Nghe Diệp Hiên nói vậy, Quản lý Tống ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Mấy thứ cậu nói bên tôi đều có cả. Để tôi đem bảng giá và danh sách hàng của mấy công ty cho cậu xem nhé. Cậu chỉ cần tích vào món cần và ghi số lượng, rồi tôi đặt đơn giúp. Vậy được không?” 

“Được ạ.” 

Không lâu sau, Quản lý Tống mang một cái xấp tài liệu lớn đến, đặt chiếc hộp đầy những tập hồ sơ xuống đất, rồi lấy ra một tập và nói: “Chúng ta xem từng mục một nhé. Trước tiên là các loại gạo và bột mì. Đây là danh sách gạo bên chúng tôi có thể đặt được, nguồn gốc, chủng loại, giá cả đều ghi rõ. Nếu cậu thấy hứng thú, tôi có kho mẫu ở đây, có thể dẫn cậu qua xem.” 

Diệp Hiên – người trước tận thế thì ra siêu thị muốn mua loại nào cũng được, còn sau tận thế thì có gạo ăn đã là điều đáng quý nghĩ: Đây là mấy thứ gì vậy trời? 

Anh cắn răng lật từng trang một, thấy loại nào cũng gần giống nhau, thật ra không biết khác biệt nằm ở đâu. Cuối cùng đành moi lại ký ức, xem ngày xưa nhà mình dùng loại nào, sau tận thế ăn được loại nào hợp ý chưa… Rồi dò xem thông tin trên hình có khớp hay không. 

Thấy Diệp Hiên cứ ngơ ngác như “lần đầu đi chợ”, Quản lý Tống hỏi thẳng: “Lần đầu cậu đi lấy hàng hả? Công ty nào liều ghê, lại giao cho người mới toanh đi đặt hàng vậy?” 

Diệp Hiên lập tức dùng lý do đã chuẩn bị từ trước để giải thích: “Vâng, tôi định mở một cửa hàng online thôi, kinh doanh nhỏ lẻ mà.” 

Quản lý Tống thầm nghĩ: Nhìn thế này thì đúng là không giống người buôn bán tí nào. 

Nhưng khách đã đến thì không thể để mất, nên khi đưa bảng lựa chọn cho Diệp Hiên, anh ta vẫn nhiệt tình chỉ dẫn thêm, đặc biệt là mấy món phổ biến, dễ bán trong siêu thị, để “tay mơ” này khỏi bị vấp quá đau. 

Và đúng là kiểu mua hàng “thấy tạm ổn là chọn” như Diệp Hiên cũng khá hiệu quả, anh nhanh chóng đánh dấu xong hết các món cần mua. Mà vì bảng đặt hàng của bên thực phẩm có nhiều mục tùy chọn, anh còn bổ sung thêm mấy món lúc đầu chưa nghĩ tới. Tính ra, nhiệm vụ không chỉ hoàn toàn mà còn vượt chỉ tiêu rồi! 

Tất nhiên, ví tiền của Diệp Hiên cũng vì thế mà mỏng đi kha khá. 

Quản lý Tống càng nhìn càng thấy… Hình như Diệp Hiên chẳng giống dân kinh doanh gì cả. Gạo, dầu, mì, bột thì toàn chọn mấy loại phổ biến nhất trong siêu thị. Rau củ quả thì như thể chọn theo sở thích cá nhân. Còn mấy món như bánh quy với sô – cô – la, anh cứ đánh dấu một dải dài, chẳng màng giá cả hay khả năng tiêu thụ, cứ như đang “hoàn thành nhiệm vụ” thì mới đặt hàng mấy món đó. 

Điều buồn cười nhất là: Mấy món khó bảo quản, dễ hỏng lại được Diệp Hiên mua cả đống, rõ ràng là không bận tâm gì đến hạn dùng hay bảo quản. 

Người quản lý dò hỏi: “Đơn hàng này của cậu khá lớn, tôi e là sẽ mất chút thời gian để đặt hết và sắp xếp vận chuyển.” 

“Nhanh nhất là bao lâu?” Diệp Hiên hỏi ngắn gọn. 

Quản lý Tống thoáng lúng túng, rồi đáp: “Nhanh nhất là một tuần, chậm nhất thì khoảng hai tuần. Chủ yếu do bên nhà cung cấp cũng cần thời gian giao hàng đến chỗ tôi, rồi tôi mới chuyển tiếp đến chỗ cậu, thủ tục giữa các khâu hơi chậm một chút. Với cả lượng rau củ quả cậu đặt khá lớn, nên những đứng đó chỉ có thể đặt xong mới giao hàng, càng dễ chạm hơn nữa.” 

Thời gian đó vẫn nằm trong mức Diệp Hiên chấp nhận được, nhưng anh không chắc liệu mọi thứ trong đời này có giống kiếp trước hay không. Lưỡng lự một lúc, anh đáp: “Vậy thì anh cứ tiến hành đặt hàng giúp tôi đi. Hàng nào về trước thì cứ giao trước. Chi phí vận chuyển thêm, tôi sẽ thanh toán riêng.” 

“Được, vậy cậu cho tôi địa chỉ rồi thanh toán tiền cọc nhé?” 

“Vâng, tôi viết địa chỉ đây.” Nhà của Diệp Hiên nằm ở ngoài ô thành phố C, có một kho nhỏ từ trước. Người thuê cũ vừa rời đi, mà anh cũng chưa kịp tìm người mới nên tiện thể dùng luôn. 

Sau khi viết địa chỉ xong, anh quẹt thẻ thanh toán rất gọn ghẽ. Chẳng bao lâu, điện thoại đã hiện thông báo đã trả tiền, thế là giao dịch này xem như đã hoàn tất một phần. 

Thấy Diệp Hiên thanh toán thoải mái như vậy, Quản lý Tống cũng tạm gác lại mọi nghi ngờ. Dù người này bán online thật hay có kế hoạch khác, miễn là giao dịch trót lọt, thế là mình đã có lời. 

***

Sau khi chốt đơn với Quản lý Tống, Diệp Hiên không vội quay về thành phố C, mà tới thẳng một cửa hàng đại lý chuyên bán đồ dùng sinh hoạt. Trong kế hoạch ban đầu, anh cũng có mục tiêu dự trữ đồ gia dụng, chỉ là ban đầu định tìm vài tiệm online để mua dần, gom đủ số lượng là xong. Nhưng sau lần giao dịch vừa rồi với quản lý Tống, Diệp Hiên nhận ra đặt hàng thông qua đại lý không chỉ nhanh hơn mà còn rẻ hơn mua lẻ, nên anh quyết định lên mạng tìm một đại lý đáng tin rồi đến tận nơi đặt hàng. 

Giấy vệ sinh, khăn giấy, xà phòng, sữa tắm, dầu gội, nước giặt… 

So với thực phẩm thì mua đồ dùng sinh hoạt nhanh hơn nhiều. Ban đầu, Diệp Hiên chọn toàn bộ sản phẩm đúng với thương hiệu anh vẫn dùng ở nhà, mua đủ để dùng cả đời vẫn dư. Sau đó, tùy vào số dư ví tiền, anh mua thêm các loại đồ dùng rẻ mà số lượng lớn, nhất là mấy món có khả năng sẽ bị ngừng sản xuất sau khi tận thế đến. Dù sao thì mấy món này cũng có thể dùng làm vật trao đổi, giữ lại cũng không thiệt gì. 

Sau khi thanh toán tiền cọc xong, anh và người đại lý hẹn thời gian giao hàng là ba ngày sau. Đa số đồ gia dụng đều có sẵn trong kho, không cần chờ xử lý như thực phẩm, chỉ cần mất thời gian vận chuyển là xong, như vậy cũng vừa khớp thời gian theo kế hoạch. 

Đến thời điểm hiện tại, nhiệm vụ tích trữ vật tư của Diệp Hiên xem như đã hoàn thành hơn một nửa. Những thứ vụn vặt còn lại, anh sẽ đặt thêm online, hoặc đợi đến lúc sửa sang xong biệt thự rồi thì mua online sau cũng được. 

***

Sáng hôm sau khi trở lại thành phố c, Diệp Hiên lập tức lái xe đến chợ vật liệu xây dựng, bắt đầu triển khai kế hoạch cải tạo biệt thự. 

Anh không hề có ý định biến nhà mình thành kiểu pháo đài kiên cố, một phần vì như vậy quá phô trương, dễ thu hút rắc rối không cần thiết. Mặt khác, anh cũng không định sống mãi ở biệt thự này. Sau khi tình hình ổn định, anh vẫn sẽ chuyển đến Khu an toàn giống như đời trước, chỉ có như vậy mới đủ khả năng chống lại đám Zombie cấp cao và động thực vật đột biến. 

Việc anh muốn làm chỉ đơn giản là củng cố lại phòng thủ cho ngôi nhà, gia cố cửa ra vào, nâng cao tường rào. Nói trắng ra là để đề phòng con người trong thời tận thế. 

Bởi lẽ, đám Zombie ở giai đoạn đầu vốn không có suy nghĩ gì, chỉ hành động theo bản năng, Diệp Hiên không quá sợ chúng, nhưng con người thì… 

Diệp Hiên khẽ nhắm mắt lại, hồi tưởng về những hành vi vượt mọi giới hạn mà anh từng chứng kiến ở đời trước, con người khi mất đi ràng buộc của pháp luật mới chính là loài nguy hiểm nhất, chuyện gì cũng dám làm. 

Anh đi một vòng quanh chợ vật liệu xây dựng, rồi tìm đến một cửa hàng có chất lượng vật tư ổn định, lại kèm luôn dịch vụ thi công. Sau khi thương lượng, anh đồng ý đặt đơn với mức giá nhỉnh hơn thị trường một chút, hẹn ngày mai đến đo đạc rồi thi công ngay. 

Yêu cầu của anh rất đơn giản, chất lượng phải tốt, và thi công phải nhanh. 

Ông chủ tiệm họ Trương, làm nghề này đã hơn mười năm. Gần đây khu vực ngoại ô thành phố C mọc lên mấy khu biệt thự mới, nên ông ấy cũng từng thấy kha khá yêu cầu cải tạo “kỳ quặc”. Nhưng kiểu khách chỉ chú trọng đến độ an toàn và tính thực dụng như Diệp Hiên thì không hề hiếm. 

Biệt thự mà, tuy cả khu đều có bảo vệ, nhưng vì không có cửa đơn vị như ở chung cư, cũng không có độ cao của tầng lầu làm lớp phòng thủ, nên rất nhiều gia chủ đều cảm thấy bất an. Muốn gia cố tường rào, cửa cổng, cửa sổ để tránh cảnh “phá cửa xông vào”, chuyện này là bình thường mà. 

Tuy vậy, người đã sống mấy năm rồi mới đôi nhiên sửa nhà như Diệp Hiên thì hơi lạ. Thấy anh làm việc nhanh gọn, không bận tâm đến hình thức, ông chủ Trương cũng có thiện cảm, không nhịn được hỏi thêm một câu: “Lúc trước nhà cậu cải tạo kiểu gì vậy? Là vật liệu chọn chưa chuẩn hay lúc thi công bị lỗi? Sao mới có hơn hai năm mà đã phải sửa lại toàn bộ rồi?” 

Diệp Hiên nửa thật nửa giả đáp: “Hồi đó tôi còn nhỏ, lại đúng lúc tốt nghiệp nên việc ngập đầu, không có thời gian để giám sát từng khâu, sửa sơ sơ cho có rồi dọn vào luôn. Gần đây thấy mấy tin biệt thự bị đột nhập liên tục, tôi nghĩ mình phải đầu tư nghiêm túc vào phần cải tạo, chứ lỡ có chuyện thì hối không kịp.” 

“Vì an toàn thì phải làm sớm thôi, an toàn là chuyện lớn mà!” Ông chủ Trương cảm thán, rồi sợ Diệp Hiên thấy phí tiền nêm vội vàng nói thêm để xoa dịu: 

“Thật ra lần đầu làm nhà, ai mà chẳng vậy. Tôi có không ít khách đều là lần đầu sửa không có kinh nghiệm, người thì thiếu món này món kia phải sửa lần hai. Còn cậu tuổi trẻ vậy đã biết tự mình đứng ra cải tạo là giỏi lắm rồi đó!” 

“Vâng, mất bò mới lo làm chuồng nhưng vẫn chưa muộn đâu.” Diệp Hiên chỉ đáp lại nửa câu đầu của ông chủ Trương, còn nửa câu sau thì lặng lẽ bỏ qua. 

Thật ra, việc sửa sang ngôi biệt thự năm đó là do mẹ anh đích thân giám sát. Sau này, ba mẹ đột ngột qua đời, việc cải tạo cũng bị bỏ dở. Khi đó, Diệp Hiên vừa phải lo chuyện tốt nghiệp, vừa phải lo liệu hậu sự cho ba mẹ. Mà căn nhà cũ lại chứa quá nhiều hồi ức, khiến mỗi lần anh quay về đều dễ chạm phải nỗi đau. Thế là, anh chỉ tùy tiện mua vài món đồ rồi dọn đi, làm sao còn sức nghĩ đến chuyện an ninh hay phòng vệ?

Mà nói thật, ngôi biệt thự nhà anh sống được yên ổn hai năm qua, một phần lớn là nhờ bảo vệ trong khu làm việc có tâm. Còn kẻ trộm? Chắc cũng không ai mặn mà động đến một thanh niên mới trưởng thành như anh đâu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play