Trí nhớ của Diệp Hiên thật sự không tệ, nhưng anh lại rất kém trong việc nhận diện gương mặt. Trong mười năm tận thế, những người mà anh gặp nhiều nhất là những người bình thường mặt mũi lắm lem, và những dị năng giả mặc trang phục chiến đấu. Người hôm nay còn sống, ngày mai có thể đã không còn. Vì vậy, trừ những người thân quen hoặc từng có giao tình, Diệp Hiên gần như không bao giờ cố gắng ghi nhớ gương mặt của người lạ, để tránh sau này nghe tin họ chết mà cảm thấy đau lòng. 

Lâu dần, não bộ của Diệp Hiên đã hình thành một cơ chế tự bảo vệ như vậy. Trừ khi cố tình để tâm, nếu chỉ gặp một lần là gần như anh sẽ không nhớ nổi mặt người ta. 

Bây giờ mà bảo Diệp Hiên phải nhớ xem mười năm trước mình có quen người đang đứng trước mặt hay không thì đúng là làm khó anh rồi. 

Người kia thấy anh lộ ra vẻ mặt “cậu là ai vậy?”, nụ cười trên mặt hơi cứng lại, có phần căng thẳng tự giới thiệu: “Đàn anh Diệp chắc không nhớ em đâu, em học cùng trường cấp ba với anh. Sáu năm trước anh có về trường thăm thầy cô, lúc đó em học lớp mười, hai chúng ta từng gặp nhau một lần trong văn phòng.” 

Một người qua đường chỉ gặp một lần sáu năm trước… Diệp Hiên thầm phỉ nhổ trong lòng: Đừng nói là mình đã trọng sinh quay về, ngay cả Diệp Hiên của năm năm trước cũng không nhớ nổi người này đâu! 

Anh thật sự không muốn phải cố nhớ lại chuyện mình đã quay về trường cũ nhiều năm trước, nên dứt khoát bỏ qua chủ đề đó. Vừa chăm chú nghe tiếng xúc xắc trong chén, anh vừa thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?” 

Chàng trai kia có vẻ càng thêm căng thẳng, lắp ba lắp bắp: “Không… Không có gì, chỉ là em tình cờ thấy đàn anh nên qua chào hỏi một tiếng.” 

Diệp Hiên tiện tay ném mấy đồng chip lên bàn đặt cược, trong lòng lại nghĩ: Học sinh cấp ba trường mình mà trình độ ngữ văn lại kém vậy sao? Không thể nào, mình nhớ điểm chuẩn trường đó cũng khá cao mà? 

Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh thấy ván cược đã bắt đầu mà cậu thanh niên này vẫn đứng ì ra không nhúc nhích, liền mất kiên nhẫn hỏi: “Cậu em, cậu đến đây để chơi hay để tám chuyện vậy? Không chơi thì nhường chỗ đi, đừng đứng đây chắn lối người khác.” 

“Liên quan gì đến ông?” Cậu thanh niên lập tức đáp trả, rồi lấy vài đồng chip từ trong hộp ra định đặt cược lên bàn. 

Diệp Hiên kéo nhẹ tay cậu lại, hỏi: “Lần đầu chơi à?” Bản thân anh vì muốn an toàn nên chỉ đặt vào tổng điểm, còn cậu nhóc này thì không thèm nhìn đã đặt vào điểm cụ thể, có hơi liều quá nhỉ?” 

Cậu thanh niên bị Diệp Hiên kéo tay thì cả người lập tức cứng đờ, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Lần… Lần đầu.” 

“Lần đầu chơi thì nên bắt đầu từ cái gì an toàn trước. Lớn hay nhỏ, chọn một cái đi.” 

Cậu không chút do dự đáp: “Lớn.” 

“Theo tôi à? Mắt nhìn cũng không tệ đấy.” Diệp Hiên giúp cậu ném đống chip vào ô “lớn”, rồi quay sang nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh: “Không đặt thì hết giờ đấy, ông đặt không?” 

Người đàn ông trung niên nhìn hai thanh niên trẻ tuổi trước mặt không chớp mắt mà ném cả mấy vạn tiền cược, do dự một chút rồi vẫn không dám xuống tay. Ván lớn nhất ông ta từng chơi cũng chỉ là hai nghìn, sao dám theo hai người này chứ? 

Chẳng mấy chốc, thời gian đếm ngược kết thúc, nhà cái mở chén xúc xắc, 1, 3, 3, khớp hoàn toàn với cửa mà Diệp Hiên đã đặt, giúp anh thắng ván đầu tiên và kiếm được một khoản tiền. 

***

Diệp Hiên chơi liên tục hơn chục ván. Khi chắc chắn, anh đặt vào tổng điểm; khi không chắc chắn, chỉ đặt nhỏ vào cửa lớn hoặc nhỏ. Tính ra có thắng có thua, nhưng vì anh toàn thắng ở những cửa có tỷ lệ ăn cao, còn thua thì chỉ mất chút tiền lẻ, nên tổng thể vẫn gần như không lỗ chút nào. 

Sau khi tiền nhận được hơn số vốn ban đầu gấp vài lần, Diệp Hiên cảm thấy đã đủ dùng nên quyết định dừng lại. Dù sao anh cũng không muốn gây sự chú ý với những thế lực trong sòng bạc. Anh gom lại đống chip của mình rồi quay sang hỏi cậu thanh niên bên cạnh: “Tôi không chơi nữa, cậu còn chơi không?” 

Chơi một lúc lâu, Diệp Hiên cũng nhận ra, từ đầu đến cuối cậu đàn em này chỉ đặt theo mình ở cửa lớn nhỏ, vốn cược luôn cố định là mười vạn, hoàn toàn không có chút hưng phấn nào của một con bạc. Cứ như thể cậu không hề quan tâm đến kết quả trên bàn cược vậy. 

Thấy Diệp Hiên bắt đầu thu dọn chip, cậu thanh niên cũng vội vàng đứng dậy theo: “Em cũng không chơi nữa. Giờ chúng ta đi đổi chip hay đi dạo thêm một vòng trong sòng bạc?” 

Diệp Hiên liếc nhìn cậu, giọng mang theo chút trêu chọc: “Chúng ta?”

“Không phải, ý em là… Đàn anh định đi đổi chip à?” Nói xong cậu mới nhận ra mình có phần lỡ lời, vội vàng giải thích: “Em không cố ý dò hỏi hành trình của anh đâu, chỉ là tiện miệng hỏi chút thôi. Nếu anh không muốn nói thì cũng không sao cả.” 

“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, cậu không cần căng thẳng như vậy.” Diệp Hiên nhún vai, giọng điệu thản nhiên: Tôi chơi đủ rồi, định đi đổi chip rồi tìm chỗ ăn gì đó. Cậu có muốn đi cùng không?” 

Diệp Hiên thầm nghĩ, có chút bất đắc dĩ, mình cũng đâu có tỏ thái độ gì gay gắt hay khó gần, sao cậu nhóc này lại dễ căng thẳng đến thế? 

“Được không ạ?” 

“Chỉ là một bữa ăn thôi, có gì mà không được? À đúng rồi, lúc nãy cậu tự giới thiệu hình như chưa nói tên thì phải?” 

“Em là Lăng Gia Trạch.”

Tên nghe cũng hay đấy, nhưng Diệp Hiên không định tiếp tục trêu chọc cậu nữa. Anh đậy nắp hộp chip đứng dậy nói: “Đi thôi, lát nữa vừa ăn vừa nói chuyện. Ở đây đông người, ồn quá, nói chuyện không tiện.” 

“Vâng ạ.”

***

Đây là lần đầu tiên Diệp Hiên đến thành phố Áo, và nếu không có gì bất ngờ thì cũng sẽ là lần cuối cùng. Anh chọn một nhà hàng khá nổi tiếng tại địa phương, gọi gần như toàn bộ các món đặc sản, xem như tự thưởng cho bản thân một bữa thịnh soạn. 

Thấy Lăng Gia Trạch ngồi xuống rồi vẫn im lặng không nói gì, Diệp Hiên mới chủ động mở lời: “Cậu nói sáu năm trước tôi về trường thì cậu đang học lớp mười, vậy bây giờ chắc vẫn chưa tốt nghiệp nhỉ?” 

“Hiện tại em đang học đại học C, năm nay vào năm tư rồi.” 

“Vẫn cùng trường với tôi à.” Diệp Hiên nhớ lại quãng đời đại học của mình, cảm giác như đã là chuyện kiếp trước, anh lên tiếng: “Năm tư chắc bận lắm nhỉ? Sao lại một mình đến đây chơi?” 

“Trường em khai giảng muộn, em rảnh nên tranh thủ qua đây chơi vài hôm. Còn anh, đến đây để kiếm thêm ạ?” 

Diệp Hiên gật đầu nói: “Dạo này hơi túng tiền, nên đến đây kiếm chút đỉnh.” 

Lăng Gia Trạch nhìn anh với vẻ không tán thành, trầm ngâm một lúc rồi cẩn trọng lựa lời: “Đàn anh, thật ra em cảm thấy cờ bạc là cách kiếm tiền thiếu ổn định. Dù tính thế nào thì người có lợi vẫn là nhà cái, rủi ro quá cao. Nếu anh thật sự thiếu tiền, chi bằng mượn người quen hoặc vay ngân hàng, chứ cờ bạc thì… Thật sự không phải lựa chọn tốt đâu.”

Đây là lần đầu tiên Diệp Hiên đánh bạc, nhưng trước kia còn ở căn cứ anh đã gặp quá nhiều người và chứng kiến quá nhiều chuyện. Anh biết rõ có không ít người ôm mộng đổi đời nhờ cờ bạc, mà kiểu người đó thì thường không bao giờ chịu nghe khuyên can. Thậm chí, có người còn cực đoan đến mức cho rằng ai khuyên mình dừng lại là đang cố tình hại mình. 

Anh và Lăng Gia Trạch vốn không thân thiết, vậy mà đối phương lại có thể nói ra những lời như vậy khiến Diệp Hiên hơi bất ngờ. Hiếm khi anh kiên nhẫn giải thích: “Chỉ lần này thôi. Ăn xong tôi sẽ về khách sạn nghỉ ngơi, mai rời khỏi thành phố Áo, sẽ không quay lại sòng bạc nữa. Ngược lại là cậu đấy, trẻ tuổi, dễ kích động, chưa nhìn kỹ đã đặt cược. Nếu thật sự không muốn chơi thì nên cẩn thận một chút, chọn cách an toàn hơn.” 

“Em biết rồi, cảm ơn đàn anh đã quan tâm.” Lăng Gia Trạch mỉm cười nói: “Thật ra ngày mai em cũng chuẩn bị về lại thành phố C. Nếu đàn anh đi cùng chuyến bay thì mình có thể cùng ra sân bay.” 

“Tôi không về thành phố C, còn phải ghé qua một nơi khác trước.” Với Diệp Hiên, việc dành hẳn một ngày để kiếm tiền đã là điều xa xỉ. Trước khi đến thành phố Áo, anh đã tính toán kỹ lưỡng, chỉ ở lại đây một ngày, hôm sau sẽ đến một công ty thực phẩm ở tỉnh bên cạnh thành phố C để đặt hàng, nhằm tiết kiệm tối đa thời gian di chuyển không cần thiết. 

“Vậy à…” Lăng Gia Trạch thoáng có chút thất vọng, nhưng sau đó như nghĩ ra điều gì, liền nói: “Nếu đàn anh vẫn còn thiếu tiền thì có tìm em. Em có một khoản tiền nhàn rỗi không dùng đến, hơn nữa hôm nay theo đàn anh chơi em cũng kiếm được không ít. Thật ra tiền em thắng được hôm nay hoàn toàn là nhờ đàn anh, phần đó đáng lý ra phải tính cho anh mới đúng.” 

“Cậu là đồng tử phát tài à?” Diệp Hiên nhướng mày, người này bị gì vậy? Mới nói vài câu đã từ chủ động cho vay tiền biến thành chủ động muốn tặng tiền luôn rồi? 

“Em…” Nếu không sợ Diệp Hiên phản cảm, cậu thật sự muốn nói thẳng: Nếu anh thiếu tiền thì cứ đếm tìm em, đừng đi đánh bạc, rủi ro cao lắm. Nhưng vấn đề là, cậu không thể để Diệp Hiên có ấn tượng xấu với mình, nên chuyện này lại trở nên khó xử. 

Diệp Hiên nhìn cậu nhóc trước mặt lại rơi vào trạng thái căng thẳng kỳ lạ, liền mở miệng hỏi: “Cậu có khoảng bao nhiêu tiền nhàn rỗi? Ý tôi là tiền dư, không phải tiền gom góp.” 

“Ban đầu khoảng năm triệu, giờ chắc tầm sáu triệu rồi ạ. Em còn một ít gửi tiết kiệm định kỳ, nếu cần thì cũng có thể rút ra.” Lăng Gia Trạch cũng chỉ khi đổi chip mới nhận ra, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, cậu đã kiếm thêm một triệu. Dù từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu tiền, cậu vẫn hơi choáng váng. Phải thừa nhận, cờ bạc đúng là kiếm tiền nhanh mà tiêu cũng nhanh. 

Diệp Hiên: Cái cậu ngốc này… Thật sự cũng khá giàu đấy chứ. 

“Vậy thế này đi, cậu cho tôi mượn năm triệu. Khoản này tôi cần dùng trong khoảng hai tháng, còn khi nào trả thì cậu quyết định.” Với số tiền hiện tại trong tay, Diệp Hiên đủ để sửa sang biệt thự và lấp đầy một phần không gian. Nhưng giống như không ai chê tiền nhiều, trong tận thế cũng không ai chê vật tư nhiều cả. Có thêm vốn anh có thể thu gom thêm nhiều món ăn đặc sản, những món mà sau tận thế gần như không thể tái hiện lại được. 

Chỉ cần sau này Lăng Gia Trạch không đâm sau lưng mình, Diệp Hiên sẵn sàng dùng vật tư để trả lại ân tình này, chứ không phải đơn giản là hoàn lại năm triệu đã hóa thành giấy vụn. 

“Được, đàn anh cho em số tài khoản đi, em chuyển tiền cho anh.” 

“Được.” Diệp Hiên khựng lại một chút, anh đâu nhớ nổi dãy số điện thoại đã nhiều năm không dùng chứ? 

Thấy Lăng Gia Trạch tò mò nhìn mình, Diệp Hiên thản nhiên nói: “Cậu nhập số vào điện thoại tôi đi, rồi tôi gọi lại cho cậu.” 

“Vâng.” Lăng Gia Trạch dùng hai tay nhận lấy điện thoại của Diệp Hiên, gọi vào máy mình, xác nhận kết nối rồi mới trả lại. 

“Giờ thì cậu chính thức là chủ nợ của tôi rồi đấy.” Diệp Hiên đùa: “Nói thử xem, chủ nợ nhỏ của tôi thích ăn gì nào?” 

“Em á?” Lăng Gia Trạch hoàn toàn không ngờ Diệp Hiên sẽ hỏi vậy, nghĩ một lúc mới đáp: “Em không kén ăn.” 

“Ha.” Diệp Hiên bị câu trả lời đó chọc cười, lắc đầu bất lực, không hỏi thêm nữa. 

Cậu nhóc này đúng là thú vị thật. Chỉ tiếc, tận thế sắp đến rồi. Nếu không, anh thật sự muốn trêu chọc thêm một chút nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play