Nhờ trí nhớ tốt, Diệp Hiên vẫn còn nhớ được một vài tiệm cầm đồ tư nhân có tiếng tại thành phố S. Với sự hỗ trợ của hệ thống định vị, anh nhanh chóng tìm đến nơi.
Người phục vụ ở cửa nhìn thấy anh xách theo một túi du lịch lớn, ngay lập tức nhận ra đây chắc chắn là một khách hàng lớn. Anh ta mỉm cười tiến lên, chào hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh cần mua hàng hay muốn bán đồ? Tôi có thể giúp gì cho anh không?”
“Bán.” Diệp Hiên đặt chiếc túi lên bàn, nói ngắn gọn: “Tất cả những món đồ trong này, tôi đều muốn đổi thành tiền.”
Trong túi toàn là những món mà anh không còn xem trọng như dây chuyền, vòng tay, nhẫn, bông tai, đồng hồ, ba lô… Những thứ có tiền là mua được.
Đây chính là loạt đồ đầu tiên mà anh đã vứt bỏ khi tận thế xảy ra. So với việc từng coi chúng như rác phế liệu, bây giờ còn có thể đổi ra tiền đã là quá tốt rồi.
Những món đồ giá trị mà mẹ để lại, cùng với các vật phẩm cổ mà cha từng yêu thích, trong kiếp trước, Diệp Hiên đã khóa chặt chúng trong tủ dưới tầng hầm khi rời đi. Còn ở kiếp này, chúng vẫn yên ổn nằm trong không gian của anh, và nếu không có biến cố gì, anh nhất định sẽ không bán chúng.
Việc mang một, hai món đi cầm cố không phải hiếm, nhưng mang cả một túi lớn đến thì nhân viên phục vụ chưa gặp bao giờ. Anh ta mở túi xem thử, lập tức nhận ra đây là một vụ làm ăn lớn, anh ta nhanh chóng nói: “Mời anh ngồi, tôi sẽ gọi chủ tiệm ngay.”
Diệp Hiên thản nhiên gật đầu, dù là ông chủ hay quản lý tiếp đón, đối với anh cũng không có gì khác biệt. Quan trọng là chỉ cần đổi được số hàng này thành tiền, thế là đủ.
Rất nhanh, chủ tiệm nghe tin toàn bộ số hàng của anh đều là đồ cầm cố chắc chắn liền bảo nhân viên tiếp đón anh chu đáo, đồng thời dẫn theo vài trợ lý để bắt đầu định giá từng món một.
Đa số đồ mà Diệp Hiên mang đến đều là hàng có giá niêm yết trong trung tâm thương mại. Một số đồ vật cũ hơn cũng không quá khó để định giá. Sau khi chủ tiệm xem xét sơ bộ, ông ấy giao việc thẩm định cho cấp dưới, rồi tự nhiên tiến đến chỗ của Diệp Hiên.
Ông ấy thật sự tò mò, vì sao chàng trai trẻ này lại đột nhiên muốn bán một lượng lớn tài sản? Nhìn bề ngoài, anh không giống người đang gặp vấn đề tài chính hay rắc rối nào. Những món đồ kia, có cái còn được giữ giấy mua bán, có cái rõ ràng đã được sử dụng rất lâu, cũng không giống hàng ăn cắp. Chủ tiệm càng nhìn càng thấy khó hiểu.
Ông ấy cầm tách trà, ngồi đối diện Diệp Hiên dò hỏi: “Cậu mang đến nhiều đồ như vậy, sao lại đột ngột cầm cố tất cả? Nếu có khó khăn gì, biết đâu tôi có thể giúp được?”
“Thiếu tiền.”
Chủ tiệm: Cậu nói thiếu tiền, nhưng lại chẳng thèm nhìn giá cả, thật sự thiếu tiền sao? Người túng quẫn phải tính toán từng đồng chứ!
Ông ấy định tiếp tục tìm hiểu, nhưng khi đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm, có phần đáng sợ của Diệp Hiên, ông ấy lại bất giác im lặng.
Xét về ngoại hình, dù không thể so sánh với những ngôi sao nổi tiếng, nhưng Diệp Hiên hoàn toàn xứng đáng được gọi là một mỹ nam. Anh sở hữu gương mặt dịu dàng, không mang vẻ nguy hiểm, thậm chí dù không biểu lộ cảm xúc, cũng khiến người khác cảm thấy dễ gần. Nếu anh hơi mỉm cười thì khí chất ôn hòa như người tốt hiện rõ ngay trên gương mặt.
Thế nhưng, chính bản thân Diệp Hiên lại không phải là người hiền lành, thậm chí có lẽ còn chẳng đủ tiêu chuẩn để gọi là “người tốt”. Trước tận thế, anh đã luôn là kẻ lạnh lùng, ít giao du với người khác. Sau khi trải qua vô số chuyện tàn khốc, đặc biệt là những bi kịch liên quan đến sống chết và phản bội, sự lạnh nhạt trong anh đã hoàn toàn bộc phát. Dù anh không phải loại người sẵn sàng hãm hại người khác chỉ để bảo toàn mạng sống, nhưng cũng không thể vì ai mà mạo hiểm chính bản thân mình.
“Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.” Sau khi trọng sinh, ngoại hình của anh vẫn là dáng vẻ của mười năm trước, nhưng linh hồn vẫn là của mười năm sau. Vì vậy, đôi mắt anh mang theo một vẻ kỳ dị khó diễn tả. Thậm chí mỗi sáng, khi rửa mặt và nhìn vào gương, anh cũng cảm thấy ánh mắt này không ăn nhập với gương mặt non trẻ của mình. Nên việc chủ tiệm cảm thấy bất ổn khi đối diện với anh cũng là điều dễ hiểu.
Diệp Hiên nhận ra phản ứng của chủ tiệm thì rủ mắt, đeo lại chiếc kính không độ vừa được lau sạch, không nói thêm lời nào.
Hiện tại, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tận thế diễn ra. Để tránh gây sự chú ý, anh chọn đeo một chiếc kính gọng vàng đơn giản, còn các biện pháp che giấu khác, anh thật sự không muốn tốn công thực hiện. Dù sao sau một tháng, số người từng gặp anh mà còn sống sót gặp lại trong tận thế cũng chưa chắc đã đến một phần mười. Không đáng để lãng phí tâm tư chỉ vì ánh mắt của người khác.
***
Rất nhanh, nhân viên tiệm cầm đồ đã hoàn tất việc định giá tài sản mà Diệp Hiên mang đến. Tổng cộng khoảng ba đến bốn triệu, dù thấp hơn nhiều so với giá gốc, nhưng với anh, số tiền này cũng đã đủ dùng.
Có một món đồ khiến chủ tiệm hơi phân vân, ông ấy hỏi Diệp Hiên: “Chiếc nhẫn kim cương đen này cũng nằm trong danh sách cầm cố luôn à?”
Diệp Hiên liếc nhìn chiếc nhẫn, trong ký ức mờ nhạt, anh nhớ đây là món quà anh nhận được trong một dịp Giáng Sinh nào đó nhưng không biết người nhận là ai, anh chỉ thấy một tấm thiệp chúc mừng bên trong hộp quà. Lần này, khi gom góp hàng loạt đồ vật để bán, anh không rõ vì lý do gì lại tiện tay nhét cả chiếc nhẫn ít khi mang vào túi.
Diệp Hiên cảm thấy có gì đó không ổn, anh khẽ cau mày hỏi: “Chiếc nhẫn này có vấn đề gì sao?”
Chủ tiệm lắc đầu đáp: “Không có gì. Chỉ là tôi thấy chiếc nhẫn này khá đẹp, nếu cầm cố thì hơi đáng tiếc. Nếu cậu muốn thế chấp, tôi sẽ định giá cho cậu nhé?”
Lời này, thốt ra từ một chủ tiệm cầm đồ từng trải, thật sự có hơi kỳ lạ. Nhưng Diệp Hiên, người vẫn chưa quen với tư duy của thời đại hòa bình sau khi trọng sinh cũng không muốn đào sâu thêm. Trong tận thế, anh đã gặp quá nhiều thương nhân kỳ quái, chủ tiệm này vẫn chưa phải người kỳ lạ nhất.
Anh cầm lấy chiếc nhẫn đen hợp với thẩm mỹ của mình, đeo vào ngón út rồi thản nhiên nói: “Thôi vậy, cái này tôi không cầm cố nữa. Ông cứ chuyển khoản số tiền còn lại đi.”
“Xin chờ một chút, sẽ xong ngay.”
Rất nhanh, tiệm cầm đồ hoàn tất mọi thủ tục. Điện thoại của Diệp Hiên nhận được tin nhắn báo tiền đã chuyển vào tài khoản. Giao dịch diễn ra khá suôn sẻ và kết thúc một cách hài lòng.
Chủ tiệm cũng cảm thấy vui vẻ với cuộc giao dịch này nên niềm nở tiễn Diệp Hiên ra cửa. Lúc này, ông ấy tinh mắt nhìn thấy một chiếc vali nằm trên ghế phụ của xe: “Khách quý có còn món gì muốn bán nữa không? Chúng tôi chủ yếu thu mua trang sức, nhưng nếu là hàng cổ quý hiếm, vẫn có thể xử lý được.”
Diệp Hiên theo hướng nhìn của ông ấy, bình thản giải thích: “Không, tôi chuẩn bị đi đến thành phố Áo. Đây chỉ là hành lý thôi.”
“À à, vậy chúc ngài thượng lộ bình an.”
***
Sau khi tiễn Diệp Hiên rời đi, chủ tiệm quay vào trong, lấy điện thoại ra gọi một số quen thuộc. Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trẻ trung: “Ông Vương, có chuyện gì sao?”
Chủ tiệm chậm rãi hỏi: “Tôi muốn hỏi, chiếc nhẫn đen mà cậu mua chỗ tôi lúc trước vẫn còn chưa? Vừa có vị khách đến đây, mang theo chiếc nhẫn rất giống cái đó đến cầm cố. Tôi có chút bất an, sợ rằng bị ai đó lấy mất, cậu thấy có khả năng không?”
“Cầm cố?” Giọng nói kia trầm xuống, kèm theo chút nghi hoặc: “Người kia bao nhiêu tuổi? Trông thế nào?”
“Khoảng hơn hai mươi, cao, ít nhất cũng phải tầm một mét tám lăm! Đi xe địa hình, đeo kính không độ, dáng vẻ khá ôn hòa, trông có vẻ là người dễ gần.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: “Có lẽ là chính chủ. Ông không cần lo chuyện này. Chiếc nhẫn sao rồi?”
“Cậu ấy rút lại, quyết định không cầm cố nữa.”
“Cậu ấy đã cầm cố bao nhiêu đồ?”
“Một đống lặt vặt, có vẻ gom hết mấy thứ không dùng đến trong nhà.”
“Tôi hiểu rồi. Còn gì nữa không?”
Chủ tiệm hơi do dự rồi nói: “Nếu cậu là bạn của cậu ấy, vậy tôi yên tâm rồi. Tôi cũng thấy lạ, nhìn khí chất cậu ấy không phải người xấu. Chỉ là… Còn một chuyện, tôi không biết có nên nói hay không. Theo lý, làm nghề này phải giữ bí mật cho khách, nhưng nhà cậu đã quen biết ông chủ lớn bên tôi đã nhiều năm rồi…”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia ngắt lời, giọng mất kiên nhẫn: “Nói đi.”
Chủ tiệm Vương mỉm cười, nói tiếp: “Vậy tôi nói nhé, nhưng cậu đừng để cậu ấy trách tôi. Cậu cũng biết, làm nghề này gặp nhiều người, ít nhiều cũng nhìn ra được vài thứ. Tôi thấy vị khách kia mang khá nhiều đồ đến, tò mò hỏi thử, cậu ấy nói mình đang thiếu tiền, sắp đi sang thành phố Áo. Cậu cũng hiểu thành phố Áo là nơi thế nào, nếu cậu ấy là bạn của cậu thì ít ra cậu cũng nên biết để chú ý, đúng chứ? Nhưng nếu cậu ấy hỏi, cậu tuyệt đối đừng nói tôi đã kể cho cậu nhé. Cậu cũng biết nghề này cần giữ bí mật, nếu không thì…”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia ngắt lời lần nữa, trầm giọng nói: “Thành phố Áo… Tôi sẽ không nói ra đâu. Cảm ơn ông.”
“Cậu khách sáo với tôi làm gì. Vậy nhé?”
“Ừm.”
***
Vài giờ sau, Diệp Hiên đã đáp máy bay xuống thành phố Áo, tìm một khách sạn để lưu trú. Tầng dưới là sòng bạc, tầng trên là khách sạn, có thể nói vô cùng tiện lợi.
Anh đổi phần lớn tiền trong tài khoản thành những đồng chip đủ màu sắc, rồi ôm hộp nhựa trong suốt đầy chip bước vào sòng bạc.
Cờ bạc đối với Diệp Hiên vẫn còn khá mới mẻ. Trước tận thế, anh chưa từng đặt chân đến nơi này. Sau tận thế, do có dị năng, mọi người đều được tăng cường tinh thần lực ít nhiều, việc thao túng cuộc chơi trở nên cực kỳ dễ dàng. Vì vậy, anh chỉ thỉnh thoảng đi ngang qua nhìn thử chứ chưa bao giờ có hứng thú trực tiếp tham gia.
Dạo một vòng trong sòng bạc, một lần nữa, anh cảm nhận rõ sự chênh lệch khủng khiếp giữa tinh thần lực của con người trước và sau tận thế. Dù anh từng sở hữu dị năng cấp cao, tinh thần lực cũng được cải thiện đáng kể, nhưng có lý nào lại vượt trội hơn người thường nhiều đến thế?
Sự thật phũ phàng, ngoại trừ những trò chơi phụ thuộc hoàn toàn vào sự may mắn, có vẻ như chẳng có trò nào mà anh không thể kiếm tiền từ nó.
Nghĩ ngợi một lúc, Diệp Hiên bước đến bàn tài xiểu, chuẩn bị đặt cược cho ván tiếp theo.
“Đàn anh Diệp, đã lâu không gặp.”
Diệp Hiên nghe người bên cạnh mình nói chuyện thì lập tức quay đầu sang… Người này là ai vậy???