Trước khi đi ngủ, Diệp Hiên vẫn tưởng rằng hai người sẽ đắp riêng mỗi người một chăn. Kết quả sáng tỉnh dậy, anh lại bị chính mình “vả mặt” không thương tiếc, một chiếc chăn không rõ là ai đá xuống đất từ lúc nào, còn chiếc chăn còn lại thì bị cả hai cuộn chặt lấy, tạo thành một lớp chăn hoàn hảo đến mức không lọt chút gió nào, giúp anh ngủ một mạch đến sáng không tỉnh dậy.
Nhìn Lăng Gia Trạch vẫn đang ngủ ngon trong vòng tay mình, đầu óc Diệp Hiên còn chưa tỉnh táo bất chợt nhận ra, đây không phải lần đầu tiên anh tỉnh dậy cùng Lăng Gia Trạch trong một chiếc chăn.
Một, hai, ba lần… Anh cũng không nhớ rõ là bao nhiêu lần nữa.
Nhớ lại nửa tháng trước, đêm trên đường đến căn cứ, chỉ vì Lăng Gia Trạch vô tình chạm vào mình trong giấc ngủ mà anh đã giật mình tỉnh giấc, suýt nữa đã làm bị thương đối phương. Vậy mà chỉ mới qua nửa tháng, vì điều kiện khó khăn phải ngủ chung giường, anh lại hoàn toàn buông bỏ cảnh giác. Đến mức nửa đêm có người tự động chui vào lòng mà không hay biết gì.
Diệp Hiên chỉ có thể cảm thán rằng: “Thói quen đúng là thứ nguy hiểm.”
Chỉ nửa tháng thôi mà đã khiến anh có thể buông bỏ cảnh giác đã được tôi luyện suốt mười năm. Điều đó khiến anh không rõ bản thân là do bị chuỗi ngày yên bình này mài mòn phòng bị, hay là đã thật sự thích nghi với việc có Lăng Gia Trạch ở bên cạnh. Để rồi đến khi anh hoàn toàn không còn cảnh giác, cậu đã tự nhiên bước vào vùng lãnh địa trong lòng anh.
Nếu là nguyên nhân đầu thì không phải điều tốt, còn nguyên nhân sau thì chưa chắc đã tốt, nhưng ít nhất cũng không phải chuyện xấu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT