Trận tuyết khổng lồ trong ngày tận thế đã kéo cả thế giới vào một mùa đông khắc nghiệt. Lăng Gia Trạch từng nghĩ thành phố C sau tận thế đã là quá lạnh, mãi đến khi họ rong ruổi nửa tháng trời, vượt qua ranh giới Bắc – Nam và đối mặt với cái lạnh buốt xương miền Bắc, cậu mới nhận ra bản thân đã đánh giá thấp cơn lạnh sau tận thế này.
Sau khi đổi vị trí lái với Diệp Hiên, Lăng Gia Trạch ngồi vào ghế phụ, điều chỉnh chỗ ngồi, kéo chiếc chăn từ ghế sau trùm lên người rồi lẩm bẩm: “Lạnh quá trời… Mới bước xuống xe vài giây mà gió như thổi xuyên qua cả người. Trước tận thế miền Bắc đã lạnh rồi, không ngờ giờ vẫn không giảm chút nào.”
Diệp Hiên từng sống cả thập kỷ sau tận thế, phần lớn thời gian ở miền Bắc, anh đã quen với mùa đông kéo dài sáu tháng. Hơn nữa, dị năng của anh hiện cao hơn Lăng Gia Trạch một cấp, nên cũng không thấy quá lạnh. Trên đường cũng có nhiều xe bị chôn trong tuyết, giúp giảm ánh sáng phản quang, hạn chế hoa mắt. Anh lấy ra một bình canh nóng từ không gian: “Hôm nay để tôi lái, cậu ăn chút gì cho ấm người đi đã.”
Lăng Gia Trạch nhận lấy bình giữ nhiệt: “Ngồi lâu tay sẽ lạnh, lát em đổi lại với anh.”
“Người bình thường sợ lạnh hơn dị năng giả, dị năng giả cấp thấp thì lại sợ lạnh hơn cấp cao. Tôi lái vài ngày trước, chờ cậu lên cấp rồi đổi lượt.”
“Thôi… Lái nhiều mệt lắm. Em chỉ chưa quen với khí hậu chỗ này thôi, vài ngày là ổn.” Lăng Gia Trạch vốn là dị năng giả hệ băng, chịu lạnh khá tốt. Trong xe lại có sưởi, không đến nỗi yếu ớt vậy đâu.
Để không bị từ chối nữa, cậu lặng lẽ đổi đề tài: “Em thức tỉnh muộn hơn anh một chút thôi, mà sao lâu vậy vẫn chưa lên cấp nhỉ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT