Sau khi ăn sáng, Diệp Hiên ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu liệt kê những việc cần làm trong tháng này. Một tháng nghe có vẻ dài, nhưng với anh, dù có một năm đi nữa cũng cảm thấy không đủ thời gian. 

Không gian cần thời gian để mở rộng, việc thu thập vật tư càng tốn thời gian hơn. Nếu không phải tận thế đã giúp anh cải thiện thể chất, thì anh còn phải dành thời gian tập luyện để nâng cao sức mạnh, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy tuyệt vọng. 

Diệp Hiên hồi tưởng lại cơ thể mạnh mẽ đầy sức sống của mình vài năm sau, rồi cầm bút chì, bắt đầu lập danh sách. 

Việc đầu tiên, cải tạo lại căn biệt thự. Sau khi cha mẹ qua đời, anh đã bán căn hộ trung tâm thành phố, chuyển đến biệt thự mà trước đó đã mua. Khu vực này mới được phát triển, số người hoàn thành nội thất và dọn đến chưa nhiều, mật độ dân cư rất thấp. 

Khi tận thế bùng phát, điều quan trọng nhất chính là tránh xa đám đông. Người nhiều thì thây ma nhiều chưa tính, những kẻ đột nhiên có sức mạnh và mang tâm địa hiểm ác cũng không ít, Diệp Hiên tuyệt đối không muốn mạo hiểm. 

Thêm vào đó, khoảng thời gian dọn nhà, tâm trạng anh rất tệ, nên ngoại trừ bếp, phòng ngủ và phòng làm việc, các phòng còn lại đều để trống. Tầng hầm cũng chưa từng động đến, tính ra không gian dự trữ có thể sử dụng rất lớn. 

Diệp Hiên nâng cấp hệ thống phòng thủ, mua máy phát điện năng lượng mặt trời, tích trữ nước, đồng thời lắp đặt thêm các thiết bị tiết kiệm điện năng. Như vậy, Diệp Hiên có thể vượt qua giai đoạn hỗn loạn đầu tiên của tận thế. 

Việc thứ hai là chuẩn bị vật tư. Khác với dị năng giả hệ Không Gian thông thường, không gian của anh có diện tích lớn, hơn nữa thời gian bên trong hoàn toàn đứng yên, anh không cần lo về hạn sử dụng khi tích trữ hàng hóa, thậm chí còn có thể bảo quản những thực phẩm dễ hư hỏng. 

Anh dự định khi tận thế xảy ra, sẽ trực tiếp đến các siêu thị lớn nhất trong trung tâm thành phố để thu thập vật tư. Vì có nhiều thây ma, số người sống sót thường tránh xa, nhiều thực phẩm bị bỏ mặc đến hư hỏng. Theo đánh giá về năng lực hiện tại, anh tin rằng trong những ngày tận thế, việc đến đó gom đồ sẽ không thành vấn đề. 

Dĩ nhiên, anh không định hoàn toàn dựa vào việc tận thế để cướp đoạt kho hàng. Thứ gì cần mua, vẫn phải chi tiền. Dù sao trong những ngày đầu tiên, tiền tệ vẫn còn giá trị, nhưng không bao lâu sau, con người sẽ nhận ra rằng thị trường tài chính sẽ bị đảo lộn, tiền gửi ngân hàng trở nên vô dụng, tiền giấy hóa thành phế liệu, còn tiền xu bị thu hồi để tái chế thành vật dụng thiết thực. 

Những loại lương thực thiết yếu như gạo, mì, mì gói chắc chắn phải dự trữ thật nhiều. Nếu, lúa mì rất khó thúc đẩy sinh trưởng, sản lượng thấp hơn rau củ, và suốt một thời gian dài trong tận thế, bữa ăn của Diệp Hiên chủ yếu là thịt thú biến dị kết hợp với rau củ, chỉ kèm theo một ít khoai tây. Nhưng nếu có thể chọn lựa, anh vẫn thích ăn cơm và mì, loại thực phẩm mà anh đã quen thuộc suốt hơn hai mươi năm qua. 

Rau củ và trái cây thì có thể trữ ít hơn. Chúng có giá đắt, chiếm diện tích, nhưng khi qua giai đoạn dị năng yếu, anh có thể tự kích thích sinh trưởng, chưa kể một số loại rau biến dị cũng có thể ăn được. Không cần lãng phí tiền bạc và không gian vào những thứ này. 

Thịt cần được tích trữ nhiều hơn, bởi trong tận thế, chỉ có thịt của thú biến dị cấp cao xuất hiện vài năm sau mới có thể ăn được. Ban đầu cũng có thể ăn thịt thú biến dị cấp thấp, nhưng có một số thành phần gây hại cho cơ thể, cần phải thanh lọc trước khi sử dụng. Diệp Hiên, với dị năng hệ Mộc có khả năng thanh lọc, không gặp nguy hiểm khi ăn thịt thú biến dị cấp thấp, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu và điều này thật sự phiền phức. 

Ngoài ra, gia vị và thuốc men, hai mặt hàng luôn bị tranh giành mỗi khi xuất hiện trên thị trường giao dịch, cũng là những thứ cần phải tích trữ. 

Từ xưa đến nay, bất cứ thời kỳ hỗn loạn nào cũng đều thiếu thuốc, vì dễ hỏng, ngừng sản xuất, làm nguồn cung suy giảm nghiêm trọng. Trong khi đó, số lượng người bị thương ngày càng tăng, dẫn đến nhu cầu tiêu thụ thuốc càng lớn hơn. Dù rất khó để gom một lượng lớn trong thời gian ngắn, Diệp Hiên vẫn phải cố gắng tích trữ càng nhiều càng tốt.

Gia vị là thứ ban đầu bị bỏ qua, nhưng sau đó lại trở thành mặt hàng đắt đỏ. 

Hãy thử tưởng tượng, trong cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, ai lại ưu tiên vận chuyển gia vị thay vì gạo? Ai sẽ từ bỏ việc sản xuất thực phẩm có thể làm đầy bụng chỉ để chế biến gia vị, thứ gần như không cần thiết? 

Vì thế, khi tình hình tận thế dần ổn định, nhu cầu của con người chuyển từ “có cái để ăn” sang “có cái ăn ngon”, những gia vị từng bị bỏ quên đã tìm lại được chỗ đứng trên thị trường giao dịch, trở thành mặt hàng hiếm nhưng không thể thiếu. 

Ngoài ra, Diệp Hiên là dị năng giả hệ Mộc, nên anh còn cần tích trữ một lượng lớn hạt giống để chủ động kích thích sinh trưởng thực phẩm. Anh cũng dự định thu thập thêm hạt giống thảo dược, bởi sở hữu dị năng này, có càng nhiều nguồn lực để trao đổi càng tốt. 

Ngoài lương thực, Diệp Hiên còn phải chuẩn bị rất nhiều nhu yếu phẩm và quần áo. Những mặt hàng này mất rất lâu mới được tái sản xuất, nên anh dự định tích trữ trước một tuần, sau đó sẽ dựa vào kho hàng siêu thị. 

Về vũ khí, Diệp Hiên ngẩng đầu nhìn thanh đao đặt trên giá sách trong phòng làm việc, ánh mắt hiếm hoi lộ ra vẻ mềm mại. Những năm tuổi trẻ nổi loạn, anh đã học đấu võ một thời gian, cũng nắm được một số kỹ thuật sử dụng đao đơn giản. Sau khi tận thế xảy ra, chính nhờ thanh đao này mà anh vượt qua giai đoạn dị năng yếu ớt. Vài năm sau, thanh đao ấy bị phá hủy, dù khi chiến đấu anh chủ yếu dựa vào dị năng, nhưng những kỹ năng dùng đao do chính mình rèn luyện đã ăn sâu vào xương tủy, muốn quên cũng không thể quên được. 

……

Lý Hiên bắt đầu liệt kê từng món đồ cần chuẩn bị, rồi dựa vào phần ký ức ít ỏi còn sót lại, anh ghi chú nguồn cung cấp từng loại vật tư. 

Sau khi bận rộn một lúc, anh nhìn mấy trang giấy chi chít chữ mà đau đầu, không nhịn được mà nghĩ: Đang yên đang lành, sao phải trọng sinh để sống lại những ngày nguy hiểm chứ?

Mà nhắc mới nhớ, nếu đã trọng sinh, vậy tại sao mình không thể mang theo toàn bộ đồ trong không gian của mình? Nếu còn một núi tinh hạch kia, anh còn sợ không chuẩn bị đủ đồ để giữ mạng chắc? Có nó, anh đã mua được một đống lương thực, tìm chỗ an toàn trốn đi, đợi hấp thụ xong tinh hạch rồi trở lại làm ông chủ. Cần gì phải e ngại những dị năng giả có sức mạnh và tốc độ vượt trội trong giai đoạn đầu tận thế? 

Dây leo ẩn trong ấn ký, từ khi anh bắt đầu lập danh sách, nó đã trườn ra quan sát. Nó lơ lửng xoay quanh anh hồi lâu, nhưng khi nhận ra không hiểu nổi những gì viết trên giấy, nó liền bỏ đi chọc phá mấy chậu hoa cũ mà anh từng trồng. Chờ đến khi hoàn thành công việc, nó mới vờ như không có chuyện gì, trở lại bên cạnh anh. 

Diệp Hiên thở dài, mệt mỏi nhìn chậu lan dây gần như bị tra tấn sắp chết, bất lực nói: “Đừng phá nó nữa. Tao còn không nhớ mình trồng nó từ khi nào. Sao nó có thể so với vị trí của mày được?”

Anh đã phát hiện ra sự thù địch của dây leo với các loại thực vật khác sau khi nó lén tiêu diệt cả nhóm cây biến dị của mình. Dù dây leo mạnh hơn tất cả, nhưng chứng kiến cảnh cây cối bị nó hủy diệt vẫn khiến anh đau lòng. Dù sao trong nhiều trường hợp, dây leo vẫn không thể thay thế hoàn toàn các loài thực vật biến dị khác. 

Trải qua nhiều lần mất mát, cuối cùng Diệp Hiên cũng rút ra bài học, trước khi sử dụng những loài thực vật biến dị khác, anh phải đóng vai một “tra nam”, khéo léo dỗ dành dây leo, tuyên bố nó quan trọng nhất, còn những loài cây khác chỉ là “công cụ”. Chính nhờ cách này, anh mới không rơi vào cảnh không còn bất kỳ thực vật biến dị nào để sử dụng. 

Nghe được câu nói này, dây leo nhẹ nhàng cọ vào tay anh, rồi lén lút duỗi một nhánh nhỏ, đẩy chậu lan dây xui xẻo vào góc phòng, xem như chuyện này đã chấm dứt. 

Diệp Hiên tinh mắt nhìn thấy tất cả, nhưng giả vờ như không thấy gì, để mặc dây leo tùy ý hành động. Nhờ sự nghịch ngợm vô tư của nó, anh cũng không còn nghĩ đến chuyện trách móc số phận vì bị trọng sinh nữa. Anh khẽ vuốt ve dây leo đang làm nũng, thì thào: “Thôi vậy, có mày đi cùng tao trở lại đây cũng đã tốt rồi. Những thứ khác mất đi thì thôi.” 

Không rõ dây leo có cảm nhận được tâm trạng của anh đã tốt lên, hay đơn giản là hả hê vì giành chiến thắng trước chậu lan dây, nhưng nó lại bắt đầu lơ lửng giữa không trung, tự cuộn mình thành vòng, chẳng còn vẻ gì là hung dữ như khi chiến đấu. 

Trước khi dây leo nghịch ngợm đến mức tự biến mình thành một cô bé đang chơi trò xếp hoa, Diệp Hiên đã lên tiếng ngăn lại: “Đừng chơi nữa, chúng ta sắp ra ngoài đây.” Bây giờ, danh sách công việc đã hoàn thiện, anh cũng phải bắt tay vào hành động. 

Cải tạo nhà cửa và mua vật tư đều cần tiền, và mục tiêu đầu tiên của anh chính là kiếm được một khoản lớn. 

Tại sản mà cha mẹ để lại cho anh không ít, bao gồm một căn hộ cao tầng (đã bán), một biệt thự (đang ở), một chiếc xe địa hình. Ngoài ra, tài sản lưu động gồm tiền tiết kiệm, đầu tư tài chính, cổ phiếu và một số khoản rải rác khác, cộng lại cũng không phải con số nhỏ. 

Trước khi tận thế xảy ra, phần lớn chi phí sinh hoạt của anh đến từ lãi suất tiết kiệm và lợi nhuận đầu tư, thêm vào đó, anh cũng kiếm được kha khá từ việc giao dịch cổ phiếu tại nhà. Thế nhưng, bây giờ anh không còn thời gian để từ từ kiếm tiền trên thị trường chứng khoán nữa, anh quyết định phải kiếm một món tiền lớn. 

Sau khi tận thế bùng phát, anh đã được tăng cường toàn diện, từ thể chất đến tinh thần. Dù trí tuệ và trí nhớ không thể so sánh với dị năng giả hệ Tinh Thần, nhưng so với người thường, đặc biệt là những người chưa bị virus biến đổi, anh vượt trội hơn rất nhiều. 

Với sức mạnh tinh thần được tăng cường, Diệp Hiên cảm thấy việc kiếm tiền sẽ không quá khó khăn. 

Anh mở két sắt, lấy ra những món đồ mà cha mẹ để lại, rồi lôi một chiếc túi du lịch cỡ lớn ra, không cần suy nghĩ, cứ thế nhét toàn bộ vào trong. 

Sau khi tùy tiện thu xếp, Diệp Hiên, người đã ở lì trong nhà suốt mấy hôm, một tay cầm chìa khóa xe, tay kia xách túi du lịch, thẳng tiến đến tiệm cầm đồ. 

Không còn cách nào khác, cổ phiếu có thể bán trực tuyến, đầu tư tài chính có thể rút tại ngân hàng. Còn vàng bạc, trang sức, chẳng lẽ xách đi đánh bạc?

Dù đã thay đổi rất nhiều sau khi tận thế xảy ra, dù cách đối nhân xử thế và quan niệm sống đã khác trước, nhưng những chuyện ngu ngốc thế này, anh vẫn không bao giờ làm được. 

Nhấn mạnh chân ga, chiếc xe phóng ra khỏi biệt thự. Vô thức chạm vào dấu ấn trên tay trái, anh ngẩn người, trầm tư nghĩ ngợi: Hành trình sinh tồn giữa tận thế lần thứ hai chính thức bắt đầu. 

Một người vừa có kinh nghiệm vừa có lợi thế như anh thì không thể nào lại sống tệ hơn kiếp trước, đúng không? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play