"Nội ơi, đi thôi, nếu không sẽ không kịp giờ đâu."
Bàn Nữu ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở bà nội của mình. Bà nội cũng thật là, ở nhà nghỉ ngơi không tốt sao, sao lại nhất quyết theo mình lên núi chứ.
"Được, Cẩu Đản cùng đi giúp chị con cắt cỏ nào, lao động là vinh quang có biết không?"
Lý Thu Hiệp nắm tay Vương Cẩu Đản đi theo sau Vương Bàn Nữu, đi đến ngọn núi phía Tây.
Leo núi là một công việc thể chất, khi đi trên con đường bằng phẳng, Lý Thu Hiệp vẫn chưa cảm thấy cơ thể này già nua, nhưng khi bắt đầu leo núi, cô cảm thấy đầu gối mình hơi yếu.
"Nội cầm cái này đi!"
Bàn Nữu biết trước sẽ như vậy nên cô bé đã dùng lưỡi liềm chặt một nhánh cây to một chút, vót thành một cây gậy đưa cho Lý Thu Hiệp.
"Bàn Nữu hiếu thảo thật, nội cám ơn con nhé!"
Lý Thu Hiệp bước nhanh hơn với cây gậy trên tay, leo một mạch lên núi, ngọn núi này là một rừng cây với đủ loại cây cối, nhưng bây giờ đang là mùa xuân, lá cây đều vừa mới nhú mầm non, nhìn khá đẹp.
Cỏ trên mặt đất không cao lắm, nên cắt chúng cũng khá khó khăn, chả trách Bàn Nữu lại vội lên núi như vậy.
"Nội bảo Cẩu Đản đến hái chút rau rừng về đi."
Bàn Nữu thấy hôm nay bà nội dễ nói chuyện nên muốn bà nội sai bảo Cẩu Đản.
Cẩu Đản cũng 10 tuổi rồi, cũng đã học đến lớp 5 mà suốt ngày chẳng làm việc gì cả.
"Hừ, nội ơi con không hái đâu, Bàn Nữu chị dám bảo em làm việc à, em cho chị ăn đòn đấy!"
Cẩu Đản vừa nói xong liền nhặt cục đất trên mặt đất rồi ném vào Bàn Nữu.
Cục đất ném thẳng vào lưng Bàn Nữu, khiến Bàn Nữu đau đến chảy nước mắt. "
" Này, đồ khốn nhỏ, sau con dám ném chị con! "
Lý Thu Hiệp nghĩ rằng họ chỉ là những đứa trẻ, cùng lắm là chí chóe vài câu, không ngờ tên nhóc này lại làm thật, cô kéo Vương Cẩu Đản lại đánh mạnh vào mông cậu bé hai cái bốp bốp. Vương Cẩu Đản bị bà nội đánh, cậu bé đã đẩy mạnh Lý Thu Hiệp xuống đất.
Lý Thu Hiệp ngã phịch xuống đất, cô rất sửng sốt. Cái quái gì vậy? Đây là đứa cháu trai mà Lý Thu Hiệp xem như báu vật ở trong truyện đây sao?
Bàn Nữu vốn tưởng rằng hôm nay mình bị Vương Cẩu Đản đánh sẽ không ai quan tâm, dù sao Vương Cẩu Đản hiện giờ là cháu trai duy nhất trong nhà, không biết trong bụng thím hai là bé trai hay bé gái.
Nội thương cháu trai, không thương cháu gái, cháu gái đều là đồ lỗ vốn. Vương Cẩu Đản có đánh mình thì nội cũng sẽ không quan tâm.
Không ngờ, mặt trời đúng là mọc ở hướng Tây, bà nội đã vì mình mà đánh Vương Cẩu Đản và còn bị thằng bé đẩy ngã xuống đất, Bàn Nữu không màn đến cái lưng còn đau của mình liền chạy đến xem bà nội, bà nội đừng vì bảo vệ mình mà có mệnh hệ gì đấy nhé.
" Nội đánh con, con không thương nội nữa! "
Sau khi Vương Cẩu Đản bị đánh, cậu bé khóc lớn, bà nội cậu bé cũng không đến dỗ dành, cậu bé đã quay lưng bỏ chạy xuống núi đi về nhà.
" Hừ, còn nói không thương nội nữa, thật buồn cười, con thương nội thì nội được ăn no chắc. Có giá vậy sao? "
Lý Thu Hiệp đã rất sốc, không ngờ đứa cháu trai này lại dám đẩy cả người làm bà nội như cô, xem ra là đã chiều hư rồi. Sau khi được Bàn Nữu đỡ dậy, cô còn phủi nhẹ đất trên lưng Bàn Nữu.
" Có đau không? "
Bàn Nữu vừa mừng lại vừa lo:" Không đau đâu nội, Cẩu Đản sức còn yếu, không sao đâu. "
Giọng của Bàn Nữu nghẹn ngào khi được Lý Thu Hiệp hỏi câu này.
Đây là lần đầu tiên bà nội của cô ấy quan tâm đến cô ấy như vậy. Cô gái tủi thân lau nước mắt.
" Con là chị lớn, sau này Vương Cẩu Đản còn dám làm vậy với con thì cứ mặc kệ người khác, hãy dạy cho nó một bài học, có biết không? "
Lý Thu Hiệp không phải là nguyên chủ, chỉ thương cháu trai mà coi thường cháu gái.
" Nhưng.. nhưng.. Cẩu Đản sẽ về mách lại với người lớn. "
Bàn Nữu không dám làm vậy, vì cô ấy không tin Lý Thu Hiệp, không chừng hôm nay vậy ngày mai lại khác.
" Con ở đây cắt cỏ đi, nội sẽ dạo xung quanh xem thử! "
Lý Thu Hiệp dạo trên ngọn núi này thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số động vật nhỏ như thỏ và chim trĩ, nhưng lại không thể bắt được với tay chân già yếu này, cô không nghĩ tới nữa.
" Í, cái này hình như là cây hương thung, đọt hương thung mọc ở đây trông rất tốt. Hình như ngoài thị trường bán năm đồng một cân, cái này có thể bán được. Năm đồng một cân, để mình xem gạo có giá bao nhiêu tiền? "
Lý Thu Hiệp nhìn vào bàn tay phải của mình, tìm kiếm xem gạo được bán thế nào, có đủ các chủng loại, có nguồn gốc từ khắp mọi nơi, loại thường nhất hình như cũng hơn hai đồng một cân, nhưng người ta bán theo bao.
Một bao mười cân, cũng chừng 24 - 25 đồng, vậy phải hái năm cân hương thung thì sẽ mua được một bao gạo.
Nghĩ đến đây, Lý Thu Hiệp bắt đầu hái những chiếc lá hương thung to hơn lòng bàn tay xuống, rồi ném trực tiếp vào không gian, dù sao trên núi cũng không có ai.
Trên núi có rất nhiều cây hương thung, nhất là những cây nhỏ mọc lên từ mặt đất.
Một lúc sau, cô ném tất cả những cây hương thung mà mình hái được vào không gian, rồi mới đi trở lại chỗ Bàn Nữu.
Khi quay trở lại, Bàn Nữu đã cắt gần xong cỏ.
" Được rồi, chúng ta về thôi! "
" Con xong ngay đây, còn một chút nữa. "
Bàn Nữu nhìn lên bầu trời, mới cắt cỏ được một chút, cắt xong cô bé còn muốn hái thêm ít rau dại về cho bữa cơm chiều. Sao nội lại đòi về chứ?
Nội cũng thật quá lười biếng, lang thang trên núi cả buổi mà chẳng hái được chút rau dại giúp mình.
Biết trước bà nội vẫn là bà nội trước đây mà.
" Ồ, vậy con tự ở lại cắt đi, nội về trước, nội còn có việc phải làm! "
Lý Thu Hiệp không biết rằng ấn tượng vừa thay đổi trong mắt cháu gái lớn của mình đã trở lại như cũ.
Lúc này cô chỉ nghĩ đến việc về nhà và bán hết số hương thung trong không gian.
Chiếc ca tráng men đó đã được cho lên kệ hàng, nhưng nó là một món quà lưu niệm, mặc dù đó thật sự là món đồ dùng khi kết hôn của nguyên chủ và Vương Đức Phát, nhưng trên Taobao có rất nhiều hàng giả, chưa chắc là có thể bán được.
Cây hương thung thì khác, đây là thực phẩm, hơn nữa chỉ có mùa vào mùa xuân, mọi người đều thích ăn rau dại, có lẽ sẽ bán được một ít.
Trên đường về nhà, ở một chỗ vắng vẻ bên đường Lý Thu Hiệp còn nhìn thấy một cô gái và một chàng trai trẻ đang nắm tay nhau đi dạo.
Trong lòng nghĩ vào những năm 1980, mọi người đã thoải mái như vậy sao, trông có vẻ họ chưa kết hôn.
Sau khi cô đến gần, hai người đó mới nhìn thấy cô, họ đã sợ hãi đến mức lập tức buông tay, quay người bỏ chạy.
Lúc này Lý Thu Hiệp mới nhớ ra cô gái này chính là con gái út Vương Quế Hoa của mình.
Hay thật, vừa tốt nghiệp cấp hai, mới 17 tuổi đã nắm tay với một tên choai choai rồi.
Không được, cô phải về xem lại trong điện thoại viết gì về cô con gái út này, nhìn là biết không có kết quả tốt đẹp gì.
" Vương Quế Hoa, con lập tức về nhà cho mẹ, có nghe thấy chưa! "
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là con gái của nguyên chủ, gọi cô ta về nhà trước rồi mới tính, sau khi về sẽ khuyên dạy đàng hoàng, con bé ở bên tên choai choai đó sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Vương Quế Hoa tưởng rằng mẹ không nhìn rõ mình, nhưng lúc này nghe thấy mẹ gọi tên mình thì cô ta sợ đến mức không dám bỏ chạy.
" Em về nhà trước, nếu mẹ em hỏi thì em cứ nói anh nhất định sẽ cưới em."
Chàng trai bây giờ không dám đến gặp Lý Thu Hiệp vì sợ bị đánh.
Vương Quế Hoa gật đầu, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng với chàng trai trẻ, như thể đã đưa ra quyết tâm gì đó, cô gái quay đầu lại, cứng đờ đi về phía Lý Thu Hiệp.