"Mẹ.. Con và anh Ngô Quý yêu nhau thật lòng. Anh ấy nói sẽ cưới con."
Lý Thu Hiệp không ngờ rằng cô con gái út này lại sang đây nói những lời như vậy, nhưng bây giờ cô vẫn chưa làm rõ tình hình, một tay xách lỗ tai Vương Quế Hoa lên lôi về nhà.
Lần này cô không mắng chửi ngoài đường nữa. Cô muốn thay đổi hình tượng của nguyên chủ trong mắt người trong thôn.
Làm một bà già điềm đạm có văn hóa, vứt bỏ những thứ xấu xa sang một bên.
"Mẹ, buông ra.. đau quá.. chẳng phải mẹ thương con nhất sao? Sao mẹ nỡ lòng làm con đau thế. Mẹ, sau này con không dám nữa! Sau này con không gặp anh ấy nữa.."
Vương Quế Hoa bị Lý Thu Hiệp xách lỗ tai về đến thôn, đi vào đến nhà.
Lúc này trước cửa nhà nào cũng có người, họ cũng đang lấy làm lạ.
"Hôm nay cái bà Lý này làm sao thế? Sao không mắng chửi người khác nữa.. thật là hiếm thấy."
"Ối dào, bà không nhìn xem là ai, đó là con gái cưng của bà ta, nếu đổi thành Bàn Nữu cháu gái bà ta thì chắc chắn sẽ vừa bị vừa đá vừa mắng."
* * *
Lý Thu Hiệp không nghe thấy những lời này, cô đã lôi Vương Quế Hoa vào trong nhà.
Vương Cẩu Đản và Vương Hồng Oa thấy cô út bị bà nội nhéo lỗ tai, chúng cảm thấy khá vui mừng.
Cuối cùng Vương Quế Hoa cũng được buông ra, nhìn thấy hai đứa cháu dám cười nhạo mình nên đã tức giận lên tiếng chửi:
"Nhìn gì mà nhìn, cười cái gì, coi chừng tao đánh tụi bây đó!"
Vương Cẩu Đản không sợ, nhưng Vương Hồng Oa thì sợ, nếu cô út này đánh cô bé thì mẹ cô bé cũng không dám lên tiếng, chủ yếu là vì cha cô bé không có ở nhà, cô bé nằm mơ cũng muốn cha quay về đón cô bé và mẹ rời khỏi căn nhà này.
"Con cũng gan thật đấy!"
Lý Thu Hiệp không muốn chiều chuộng cô ta nên đã tát vào mặt cô ta.
Cái tát đó giáng thẳng vào mặt Vương Quế Hoa, nhưng đã khiến mấy đứa nhỏ trong sân đều bị sốc.
Vương Quế Hoa cũng sửng sốt, không thể tin mà sờ lên mặt mình.
"Mẹ đánh con sao!"
Trịnh Tiểu Hoa đang nấu ăn trong bếp cũng chạy ra, ra đến nơi thì thấy cô út đang bụm tay vào mặt.
Cô út bị ăn đòn, Trịnh Tiểu Hoa cảm thấy thật vui sướng.
Nhưng cô ấy cũng cảm thấy kỳ lạ, sao hôm nay mẹ chồng kỳ lạ sao đấy, cho cô ấy giết gà ăn, còn đánh cô út, chẳng phải mẹ chồng cô luôn xem cô út như báu vật sao?
"Đánh con còn nhẹ đó, mau cút về phòng đi, không được ra ngoài!"
Lý Thu Hiệp đánh cô ta vì cô ta không biết yêu bản thân mình.
Nhưng bây giờ cô phải vào nhà xem tình tiết cốt truyện về Vương Quế Hoa trước rồi mới xử lý tình huống tiếp theo. Cô cảm thấy Vương Quế Hoa chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nhìn thấy Vương Quế Hoa khóc lóc chạy vào nhà, đóng sầm cửa lại, Lý Thu Hiệp lắc đầu nhìn Trịnh Tiểu Hoa đang lặt rau ở cửa bếp.
Trịnh Tiểu Hoa thấy mẹ chồng nhìn về phía mình, cô ấy lập tức muốn chạy vào bếp, sợ mẹ chồng nhìn mình không vừa mắt lại mắng cho một trận.
"Tiểu Hoa này, bảo con giết gà con giết chưa? Con nhìn lại mình xem, ốm nhom gầy gò, nếu để thằng hai nhìn thấy thì nó sẽ đau lòng chết mất."
"Ồ, lát nữa con sẽ giết gà, con vừa nấu cơm xong."
Trịnh Tiểu Hoa tưởng mẹ chồng sẽ mắng mình, nhưng không ngờ lại bảo cô ấy đi giết gà, nhưng nghe ý của mẹ chồng, chẳng lẽ Hỷ Dân sắp về nhà sao?
Dù sao đi nữa, cho dù là vì Hỷ Dân về nhà hay mẹ chồng muốn cho mình được ăn ngon cũng được, ít ra thì được bồi bổ thêm cho đứa bé trong bụng.
"Đi nhanh đi, chiên thêm dĩa trừng nữa để mọi người ăn ngon một chút." Chủ yếu là Lý Thu Hiệp cũng muốn ăn ngon một chút.
"Dạ mẹ, con biết rồi."
Mặc dù Trịnh Tiểu Hoa cảm thấy rất vui mừng, nhưng mẹ chồng hào phóng như vậy cũng thật khác thường. Chẳng lẽ hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Hay là có khách đến nhà?
Lý Thu Hiệp trở về gian nhà của mình, vừa bước vào thì cảm thấy đâu đâu cũng không thoải mái, chẳng lẽ sau này cô phải ngủ chung giường với lão già xấu xí đó, điều này.. không thể chấp nhận được.
Tại sao lại ăn mặc như một góa phụ chứ? Nghĩ đến đây, Lý Thu Hiệp nhanh chóng đưa tay phải ra, bấm vào cuốn tiểu thuyết để xem thông tin về cô con gái Vương Quế Hoa.
Vương Quế Hoa này chính là bảo bối của nguyên chủ.
Không những cho Vương Quế Hoa học cấp hai, nếu cô ta có thể thi lên cấp ba thì vẫn sẽ tiếp tục cho học, nhưng cô ta không đáp ứng được kỳ vọng, học cấp hai đã yêu đương với một tên nhóc tên là Ngô Quý.
Cái thời này 17, 18 tuổi là có thể kết hôn, sẽ tổ chức cưới hỏi trước, sau khi đủ 18 tuổi mới đi đăng ký kết hôn.
Gia đình Ngô Quý là gia đình nghèo, cha mẹ đã mất sớm, nên nhờ vào người anh để nuôi cậu ta.
Anh trai của cậu ta tên là Ngô Quyền. Hay thật, đặt cái tên, một người không có quyền, một người không có tiền.
Ngô Quyền đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được vợ.
Ngô Quý muốn cưới Vương Quế Hoa mà không muốn bỏ ra một xu nào, càng quá đáng hơn là cậu ta còn muốn Vương Quế Hoa giới thiệu cháu gái lớn của nguyên chủ cho anh trai cậu ta.
Xem đến đây Lý Thu Hiệp bắt đầu chửi thề:
"Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Thật là vô liêm sỉ, muốn hại chết gia đình chúng tôi sao? Một Vương Quế Hoa còn không đủ, còn muốn kéo cả Bàn Nữu nhà chúng tôi sang đó, nếu chuyện này thành công thì Bàn Nữu tội nghiệp phải chịu sự ức hiếp của họ cả đời."
Lý Thu Hiệp bước vào không gian, tạm gác mọi chuyện sang một bên, chuyện này vẫn chưa xảy ra nên cô nhất định sẽ bảo vệ Bàn Nữu.
Về phần Vương Quế Hoa, nếu cô ta nghe lời thì sẽ chia tay với thằng nhóc Ngô Quý đó, nếu cô ta không nghe lời thích đi giúp đỡ người nghèo thì cứ việc đi, sau này đừng trở về khóc lóc là được.
Còn thằng nhóc Ngô Quý đó, khi kết hôn không muốn bỏ một xu, sau khi kết hôn lại muốn sống tốt, có mà nằm mơ đi.
Lý Thu Hiệp ban đầu định đưa số hương thung này lên kệ hàng, thì phát hiện chiếc ca đưa lên kệ hàng trước đó đã có người mua, lúc này trong số dư đã có sẵn tiền.
3000 đồng, một sự bất ngờ lớn, cô gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Cô bình tĩnh lại, "Bình tĩnh lại đã, đâu phải là chưa từng thấy tiền, chỉ 3000 đồng thôi mà, sau này sẽ có nhiều hơn."
Lý Thu Hiệp ngay lập tức mua một bao gạo với giá 25 đồng, một trăm cái bánh đậu phộng với giá 21 đồng.
Cô cứ tưởng nó sẽ giống như Taobao trước đây, thế nào cũng phải chờ mấy ngày mới nhận được hàng.
Nhưng không phải vừa đặt hàng sẽ bị trừ tiền, ở mục chờ gửi hàng hiện lên dấu chấm màu đỏ.
Bấm vào đó thì có bao gạo chờ nhận hàng, bánh đậu phộng, chờ nhận hàng.
Không nhìn thấy hàng thì làm sao nhận chứ?
Lý Thu Hiệp với suy nghĩ muốn thử xem thế nào, cô đã nhấn vào mục bánh đậu phộng có giá rẻ hơn, kết quả là một chiếc túi lớn rơi xuống trước mặt Lý Thu Hiệp.
Lý Thu Hiệp mở túi ra, bên trong chứa đầy những túi nhỏ thức ăn vặt.
"Tuyệt vậy sao? Mua là nhận được ngay."
Cô tràn đầy hứng khởi lấy một chiếc bánh lên và bắt đầu ăn.
"Thơm ngon quá!"
Cả buổi sáng cô chưa ăn gì cả, nhưng vào thời này một ngày cũng chỉ ăn hai bữa cơm, sẽ ăn vào lúc 10 giờ sáng và 3 giờ chiều.
Tiếp sau đó cô nhận được bao gạo.
Gạo đã nhận được, nhưng làm cách nào để đưa gạo vào bếp đây?
Đành chờ đến khi trong bếp không có người mới đưa vào đó.
Phải bỏ tiền ra để mua đấy, dù sao tháng nào thằng hai cũng gửi tiền về. Phải rồi, tiền của Lý Thu Hiệp đâu.
Nghĩ đến đây, cô lại bước ra khỏi không gian và bắt đầu lục lọi trong gian nhà nhỏ này.
Cô lục lại trong trí nhớ của mình, đã tìm hết những nơi nguyên chủ có thể giấu tiền, cũng chỉ tìm thấy hơn một ngàn.
Số tiền này không nhiều, con số có vẻ không đúng lắm, nguyên chủ tằn tiện như vậy, cái gì cũng không nỡ tiêu xài, trừ ra số tiền phải chi tiêu những năm qua, chỉ riêng số tiền thằng hai gửi về cũng được hơn ba ngàn, tại sao ở đây chỉ còn hơn một ngàn?
Cô nghĩ không ra, mở tiểu thuyết ra xem về số tiền trong tay mình, phải kiểm tra kỹ lại xem. Kết quả là vừa kiểm tra thì muốn điên tiết lên.