Lý Thu Diễm cầm giấy chẩn đoán trên tay, đôi mắt đờ đẫn, trong đầu chỉ nghĩ đến việc mình đã xong đời rồi. Tại sao chứ? Cô mới 29 tuổi, chưa có chồng, chưa có con thì mắc bệnh ung thư não. Chẳng phải vì cô thường xuyên thức khuya để viết tiểu thuyết đây sao? Không viết sao được, không viết thì không có tiền, lấy gì để mua nhà, mua xe?

"Ồ, đó chẳng phải là Thu Diễm của nhà họ Lý đây sao? Tại sao tính tình cô gái này lại lầm lì thế? Gặp hàng xóm cũng chẳng chào hỏi tiếng nào!"

"Thôi đi, giới trẻ bây giờ đều như vậy, thích ở một mình, không thích đi ra ngoài, có người thì suốt ngày đặt đồ trên mạng, ngay cả cửa còn không bước ra nửa bước. Gọi là ám ảnh xã hội gì đó.."

Họ đều là người sống chung một khu nhà, hai người phụ nữ trung niên đang nói về tính khó gần của Lý Thu Diễm, nhưng không ngờ Lý Thu Diễm đột nhiên như nổi điên lao ra giữa đường bất kể có đèn đỏ hay không.

Khi hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy Lý Thu Diễm bị ô tô tông bay ra ngoài, rơi ngay trước mặt cảnh sát giao thông.

Viên cảnh sát giao thông cũng bối rối, có chuyện gì thế? Nhưng anh ta đã lập tức hô to bảo người ngồi trong xe gọi xe cấp cứu, còn anh ta đã chạy đến chỗ cô gái.

"Cô gái, cô có sao không? Cô gái.." Viên cảnh sát giao thông tỏ ra lo lắng, mọi người lập tức vây quanh.

Lý Thu Diễm nôn ra vài ngụm máu, sau đó mắt nhắm lại, cánh tay buông xuôi.

Ngay sau đó, một chiếc xe cấp cứu hụ còi phóng tới, nhưng lúc này linh hồn của Lý Thu Diễm đã bay ra ngoài, cô nhìn viên cảnh sát giao thông đang ôm xác cô bên trong đám đông.

"Tôi xin lỗi, bác sĩ nói tôi bệnh ung thư thời kỳ cuối không còn hy vọng cứu chữa nữa, nhiều nhất chỉ có thể sống thêm được một tháng, nhưng trong tay tôi có giấy chẩn đoán nên sẽ không quy trách nhiệm cho người khác." Lý Thu Diễm nhìn theo một nhóm người chuẩn bị đưa cô lên xe cấp cứu, cô thở dài.

"Lý Thu Diễm, cô đã chết, hãy đi cùng chúng tôi!" Ngay lập tức, hai người đàn ông mặc vest, một đen và một trắng, xuất hiện bên cạnh Lý Thu Diễm.

"Tôi đã chết rồi sao? Tôi chết rồi vậy có phải tôi sẽ được đầu thai không? Kiếp sau tôi phải làm một người giàu có." Lý Thu Diễm nghe thông báo mình đã chết, cô chẳng thấy buồn bã mà ngược lại thấy vui mừng.

"Người giàu có?" Bạch Vô Thường cố nhịn cười, "Kiểu tự sát như cô thì kiếp sau khó có thể làm người!"

"Để tôi kiểm tra xem!" Người mặc vest đen cầm điện thoại di động lên bắt đầu thao tác.

"Kiểu người như cô bình thường không có ảnh hưởng tích cực gì đến xã hội, suốt ngày viết những thứ tiểu thuyết linh tinh, tạo ra định hướng xấu cho thanh thiếu niên, viết mọi thứ vì tiền, cuối cùng ngay cả cha mẹ của mình cũng không quan tâm, chọn cách tự sát. Hơ hơ, cô không phải là thiên thần gì đâu, kiếp sau rất có thể cô sẽ bước vào con đường súc sinh." Hắc Vô Thường kiểm tra cơ sở dữ liệu trên điện thoại.

"Tôi đã chết rồi, vậy đây là âm phủ sao, dưới âm phủ cũng dùng điện thoại di động à?" Lý Thu Diễm không quan tâm họ nói gì về mình. Cô viết những loại tiểu thuyết đó thì sao chứ? Đọc giả thích đọc chúng thì cô biết làm sao? Cũng chỉ là truyện đam mỹ thôi mà, cô thấy Hắc Bạch Vô Thường này cũng thật xứng đôi đấy.

"Chết tiệt, con nhỏ này đã chết rồi mà còn dám có ý đồ đen tối với hai chúng ta, thật hết thuốc chữa!" Hắc Vô Thường có thể đọc được suy nghĩ của con ma nữ này nên đã tức giận nện điện thoại trên tay vào Lý Thu Diễm.

Lý Thu Diễm đã nhanh tay chộp lấy chiếc điện thoại.

"Ối? Chà, một hồn ma mới chết như cô mà có thể lấy được điện thoại di động của quỷ sai bọn tôi sao?" Bạch Vô Thường thấy khó hiểu nên muốn lấy lại điện thoại xem chuyện gì đã xảy ra với hồn ma này?

"Này, đừng bấm lung tung!" Hắc Vô Thường thấy Lý Thu Diễm đang chọc chọc vào điện thoại, cô liền bấm vào thông đạo luân hồi.

"Hi hi, chẳng phải có thể trực tiếp xuyên qua sao?" Lý Thu Diễm lẩm bẩm, sau đó cô nhìn thấy một thông đạo luân hồi xuất hiện. Hắc Bạch Vô Thường sợ hãi đến mức muốn nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại trên tay Lý Thu Diễm, nhưng không ngờ bị sẩy tay, vì hồn ma mới chết quá nhẹ nên đã đẩy cô vào trong thông đạo.

Thông đạo luân hồi sau khi có hồn ma bước vào, nó đã biến mất như thể đã hoàn thành công việc.

"Tiêu rồi, tôi lại phải xin một chiếc điện thoại khác rồi." Hắc Vô Thường không thiết sống nữa quỳ sụp xuống đất.

"Hay là thôi đi, sau này chúng ta không nên dùng thứ này nữa, anh tính lại xem sau khi dùng thứ đồ chơi này đã đưa nhầm bao nhiêu người rồi. Khi thì đưa nhầm đến tiểu thuyết thập niên 60, khi thì thập niên 70, còn có người lại được đưa đến thời cổ đại. Hình như vừa rồi anh đang xem một cuốn tiểu thuyết thập niên 80 phải không, cô gái này xuyên đến thập niên 80 cũng không tệ, vẫn tốt hơn là thời cổ đại. Dù sao thì tôi không dùng cái thứ này, anh chuẩn bị về nghe chửi đi." Bạch Tiểu Tử có vẻ hả hê.

Khi Lý Thu Diễm tỉnh dậy lần nữa, cô lắc đầu: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường? Ủa, thứ trong tay mình là gì vậy?" Lý Thu Diễm nhìn vào lòng bàn tay phải của mình, là màn hình chiếc điện thoại di động, cô đưa tay ra giũ giũ vài cái.

"Này bà già, bà đang cầm cái gì trên tay thế?"

Lý Thu Diễm quay đầu lại thì nhìn thấy một lão già trung niên mặc áo ba lỗ màu trắng, trông có hơi nhếch nhác. "Có chuyện gì vậy? Ông là ai?"

Lý Thu Diễm sờ vào đầu mình, lập tức ngồi dậy. Nơi này đầy mùi người già, chăn bông cũng cũ kỹ, tất cả đều có lớp bóng dầu. Ôi mẹ ơi, làm sao dùng được đây, bẩn thế, còn nữa, lão già này bị sao vậy?

"Tôi là ai mà bà không biết sao? Bà buồn cười thật đấy! Vợ chồng già với nhau cả đời rồi mà bây giờ bà lại hỏi tôi là ai sao?" Lão già leo xuống giường, khom người xuống xỏ giày.

"Mau dậy đi, từng tuổi này rồi mà còn chấp nhứt với tụi nhỏ nữa, bà nghĩ con trai bà cưới con dâu dễ dàng lắm sao? Tôi nói bà biết, lát nữa gặp vợ thằng ba đừng nói lung tung gì nữa. Con dâu còn trẻ bà nhường nhịn chút đi." Lão già nói với giọng điệu rất hung dữ.

Lý Thu Diễm hoàn toàn không bận tâm đến những gì lão già nói. Lúc này, trong đầu cô lập tức xuất hiện một đoạn ký ức, cô bị thông đạo luân hồi hút vào đây rồi nhập vào cơ thể này.

Xong rồi, tiêu rồi, người ta xuyên vào làm nữ chính, còn không thì làm em bé cũng được, sao cô lại xuyên thành một bà già chứ!

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, cũng đi xuống giường, rồi nhìn vào chiếc gương gỗ đặt trên bàn. Trong gương hiện lên một khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn, đen sạm gầy gò, nhìn vào là biết đã phải chịu nhiều khổ cực.

Giờ phải tìm ai để nói lý lẽ đây? Dù xuyên thành một thằng con trai cũng được, sao lại để cô xuyên thành một bà già chứ?

Phải rồi, lão già đó vừa rồi nói vợ thằng ba. Cô suy nghĩ thật kỹ, cô lại nhìn thấy được ký ức của thân xác này.

Tên của thân xác này gọi là Lý Thu Hiệp, lão già vừa rồi họ Vương, "Ha ha ha!" Lão Vương, Vương Đức Phát! Lý Thu Hiệp không khỏi bật cười khi nghe đến cái tên này.

Lý Thu Hiệp có ba người con trai, đều đã lập gia đình, ngoài ra còn có hai cô con gái. Nghĩ đến đây, Lý Thu Hiệp thực sự muốn chết cho rồi, kiếp trước cô còn chưa kết hôn, kiếp này đã để cô có cả con trai và con gái. À không, ngay cả cháu cũng có vài đứa.

"Ông nói vợ thằng ba đẩy tôi à!" Lý Thu Hiệp đã hỏi lại trước khi lão già bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play