Cũng tương tự với giao diện Taobao trước đây cô từng sử dụng, sau khi nhấp vào 'Taobao của tôi' thì xuất hiện ảnh đại diện của mình, đó là ảnh một bà già vừa già vừa xấu.

Thật là quá đáng, sao có thể đưa ảnh thật của mình lên làm ảnh đại diện chứ! Cô muốn thay một hình ảnh khác xinh đẹp hơn nhưng trong đó hiển thị không thể thay đổi.

Còn đặt biệt danh là 'bà già cực phẩm'.

Đặt bà già thôi cũng được, lại còn thêm hai chữ cực phẩm vào.

Lý Thu Hiệp rất tức tối, nhưng cũng chẳng có ích gì.

Sau đó có ba mục giỏ hàng, chờ thanh toán và chờ nhận hàng. Không có dịch vụ hậu mãi, cũng không có giao hàng.

Cô vào dạo 'trung tâm mua sắm', trong đây cũng có đủ các chủng loại như: Quần áo, thực phẩm, điện tử kỹ thuật số.

Phía dưới trung tâm mua sắm có mục 'cửa hàng của tôi', cái này là để cô bán hàng của mình sao? Bán thế nào, làm thế nào để giao hàng?

Khi cô nhấp vào 'cửa hàng của tôi' thì có hai biểu tượng là 'Lên kệ' và 'Giao hàng'.

Lý Thu Hiệp nhìn quanh nhà nhưng không tìm thấy thứ gì có thể bán được.

Cuối cùng, cô nhắm vào chiếc ca bằng men trắng có hình một vĩ nhân đang được đặt trên bàn.

Họ đã mua món đồ này khi họ kết hôn. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Cô nhìn chiếc cốc rồi nhìn vào tay phải của mình, làm sao để cho nó lên kệ đây?

Sau đó cô nhấn vào mục 'Lên kệ' thì giao diện nhắc nhở cô hãy đưa ống kính chĩa thẳng vào vật phẩm cần đưa lên kệ.

Lý Thu Hiệp đưa tay chĩa thẳng vào chiếc ca, khi chiếc ca hiện trên ống kính thì có một hộp thoại lập tức hiện lên. "Xin xác nhận có đưa mặt hàng này lên kệ không? Có, Không."

Sau khi Lý Thu Hiệp nhấn vào mục 'Có' thì chiếc ca trên bàn đã biến mất ngay trước mắt cô.

Sau đó, trong mục 'Cửa hàng của tôi' xuất hiện một danh mục: Ca tráng men từ năm 1950, giá 3000 đồng một chiếc.

"Rẻ quá!"

Lý Thu Hiệp cảm thấy nếu thứ này được bán cho đời sau thì nó sẽ được coi là đồ cổ.

Đây là đồ cũ từ thời dựng nước, đương nhiên nếu gặp phải người thích sưu tầm thì có lẽ sẽ rất có giá trị.

Chỉ được 3000 đồng, nhưng không đến lượt cô mặc cả. Mức giá này dường như được chính nền tảng Taobao định giá.

Nhưng 3000 thì 3000 vậy, có lẽ số tiền này sẽ mua được rất nhiều thứ.

Sau đó là chờ đợi khi nào có người mua hàng của cô thì cô có thể mua sắm. Bây giờ số dư của cô là 0.

"Mẹ, mẹ ơi, mẹ có trong đó không?" Bên ngoài lại vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng, tiếng gọi này giống như sợ làm con quái vật trong nhà tỉnh giấc sẽ ra ngoài ăn thịt cô ấy.

"Có, có chuyện gì thế?"

Lúc này Lý Thu Hiệp không còn bận việc gì nữa nên đã xỏ giày đi ra ngoài.

Cô nhìn thấy người con dâu thứ hai đang mang thai, là Trịnh Tiểu Hoa.

Cô ấy vừa gầy vừa đen, nhìn vào là thấy thiếu dinh dưỡng, cái thai này có lẽ được hơn bảy tháng rồi, nhưng bụng trông nhỏ quá.

Trịnh Tiểu Hoa khúm núm nói: "Mẹ ơi, đến giờ nấu cơm rồi nhưng cửa bếp vẫn bị khóa!"

Lý Thu Hiệp bước ra khỏi cửa, đi về phía nhà bếp cách đó vài bước, tìm chìa khóa từ thắt lưng và mở ổ khóa cửa.

Trong lòng thầm nghĩ bà già này quản nghiêm thật, Trịnh Tiểu Hoa này bụng đã to đến thế rồi, chẳng phải nên muốn ăn gì thì ăn sao?

Sao thế, còn muốn bỏ đói người ta sao? Nhưng cũng đành chịu thôi, hình như ở thời này chẳng có gì cả, không tiết kiệm cho bữa này thì bữa sau sẽ không có gì để ăn.

"Mẹ, hôm nay sẽ nấu món gì?"

Điều này thực sự làm Lý Thu Hiệp gặp khó khăn. Nghĩ đến những món ăn mà gia đình này thường ăn, thật không có gì có thể nuốt được.

Ngũ cốc thô cũng đã rất tốt rồi, nhưng quan trong là bây giờ vừa qua tết không bao lâu, có vẻ như chỉ có thể đi hái chút rau dại hay gì đó, ngũ cốc thô thì phải mượn trong thôn.

Gia đình họ vẫn còn nợ thôn hơn 50 cân khoai lang, mặc dù thời này không còn là thời tranh giành công điểm nữa, nhưng cũng là năm đầu được buông lỏng, giờ chả có ai dư giả cả.

"Trong nhà có gì thì nấu đó đi, hôm nay con ra vườn sau giết con gà, con đang mang thai cần phải bồi bổ. Chậc chậc chậc, con gầy như vậy thì đứa bé có còn khỏe không? Còn cử động không vậy? Bàn Nữu đâu rồi?"

Lý Thu Hiệp đưa tay ra muốn chạm vào bụng của Trịnh Tiểu Hoa, nhưng Trịnh Tiểu Hoa sợ đến mức lùi lại.

"Mẹ chỉ muốn quan tâm con thôi mà con sợ cái gì? Có biết giết gà không? Không biết thì bảo thằng cả giết đi."

"Biết, con biết!" Trịnh Tiểu Hoa cảm thấy như mình đang bị ảo giác, mẹ lại còn nói là giết gà để cho mình bồi bổ sức khỏe.

Cô ấy dùng sức siết chặt tay mình, đau, đau đến nước mắt trào ra.

Đây không phải là một giấc mơ, cô ấy đau lòng sờ vào bụng mình. Con ơi, có phải cha con đã gọi điện cho nội con không?

Bàn Nữu đang chuẩn bị lấy lưỡi liềm ra ngoài cắt cỏ cho bầy heo trong nhà.

Nghe thấy bà nội ở trong bếp nhắc đến mình, cô bé lập tức chạy đến cửa bếp.

"Nội, con đây!"

Trong nhà này người sợ Lý Thu Hiệp nhất có lẽ là Bàn Nữu.

Đó là Vương Bàn Nữu con gái của người con trai lớn, Bàn Nữu được đặt tên là Bàn Nữu nhưng cô gái chẳng mập mạp chút nào cả, sở dĩ gọi là Bàn Nữu là vì vợ chồng thằng cả mong muốn con mình có thể mập mạp một chút.

Bàn Nữu thắt hai bím tóc, khuôn mặt đen nhẻm và gầy hóp nhưng đôi mắt khá to.

Khi trưởng thành có lẽ cũng sẽ là một cô gái xinh đẹp.

"Bàn Nữu, hôm nay đưa nội đi cùng nhé, để xem thường ngày con đi cắt cỏ ở đâu."

Lý Thu Hiệp muốn tiện thể xem thử có tìm được thứ gì để bán không.

Nếu đây là thời xưa thì tốt rồi, lấy bất cứ một món đồ nào bỏ lên cửa hàng để bán thì đều là đồ cổ cả. Thời này đi đâu tìm thứ có thể bán được tiền chứ, mới không mới cũ không cũ.

"Hả, nội ơi, con không có lười biếng đâu! Mỗi ngày con đều có thể cắt hai sọt cỏ to, bầy heo bầy gà trong nhà đều được ăn no."

Bàn Nữu khi nghe bà nội muốn đi cùng mình, thì cô gái đã sợ đến mức đánh rơi cả lưỡi liềm trên tay, suýt bị cắt đứt chân.

"Ôi chao, con bé này làm sao thế?"

Mặc dù kiếp trước Lý Thu Hiệp chưa kết hôn, nhưng anh trai cô đã kết hôn, sinh ra một cậu bé bụ bẫm, cô vô cùng yêu thích, nhưng nhắc đến chuyện bảo cô kết hôn thì cô lại từ chối.

Cô luôn thúc giục anh trai và chị dâu sinh thêm một cô con gái nữa, bé gái sẽ rất xinh đẹp.

Mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn, trông thật dễ thương.

Nhưng Bàn Nữu đã sợ đến bước lùi lại.

"Nội đừng đánh con! Con thật sự không lười biếng đâu!"

Lý Thu Hiệp bước tới nhặt lưỡi liềm trên mặt đất lên, rồi nắm tay cô cháu gái đang ôm đầu, trong lòng thầm mắng nguyên chủ:

[Thật chẳng ra gì cả, cháu gái ruột của mình mà cũng nỡ đánh.]

Có vẻ như bị ăn nhiều đòn roi nên cô gái đã ôm đầu theo phản xạ tự nhiên, đoán chừng thường xuyên bị đánh vào mặt hoặc vào đầu.

"Nội không đánh con, đánh con làm gì chứ? Nội chỉ sốt ruột muốn xem chân của con có bị thương hay không thôi. Sao lại bất cẩn vậy chứ, lưỡi liềm mà lại tùy tiện ném vậy à."

"Nội thật sự không đánh con sao?"

Vẻ mặt của Bàn Nữu vẫn không thể tin được, bình thường bà nội cô ấy muốn đánh là đánh, muốn chửi là chửi, hôm nay sao thế, cách nói chuyện cũng không giống bà nội nữa.

"Đi thôi, hôm nay nội không đánh con."

Lý Thu Hiệp không quan tâm mình có hành động khác thường hay không, dù sao cô là một người như vậy, mặc kệ người khác thích nói gì thì nói.

Vừa bước ra cổng liền thấy ngoài đường chẳng có mấy người.

Có mấy cụ già không còn sức lao động ngồi bên ngoài phơi nắng, những người còn sức lao động thì ngồi chẻ củi trước cửa.

"Nội!"

Lý Thu Hiệp đang định theo Bàn Nữu đi về phía Tây ngôi làng thì nhìn thấy hai đứa trẻ đang chạy về phía mình.

Đây là con trai nhỏ của thằng cả, Vương Cẩu Đản 10 tuổi, và con gái lớn của thằng hai, Vương Hồng Oa 8 tuổi.

Lý Thu Hiệp thực sự thích trẻ con, cô đưa tay xoa xoa vào đầu Vương Cẩu Đản vừa nhào đến.

Nhưng Vương Hồng Oa thì không dám lại gần, bởi vì bà nội thường xuyên gọi cô bé là đồ lỗ vốn, cơm cũng không cho ăn no, cô bé rất ghét bà nội.

"Hồng Oa, tới đây."

Lý Thu Hiệp thấy đứa cháu gái nhỏ này đang trừng to đôi mắt nhìn mình, cô cảm thấy đứa trẻ này khá thú vị, rõ ràng là sợ chết khiếp, nhưng lại rất có cá tính.

"Không, nội đừng đánh con!" Vương Hồng Oa nói rồi chạy vào nhà tìm mẹ của mình.

"Ai đánh con bé chứ, thật là!"

Lý Thu Hiệp không ngờ mình chỉ muốn thể hiện sự thân thiết nhưng đã dọa đứa trẻ bỏ chạy. Thường ngày nguyên chủ này đáng ghét làm sao.

"Nội, nội cho con năm xu nhé!" Vương Cẩu Đản thì khác, cậu bé ôm lấy đùi của Lý Thu Hiệp bắt đầu vòi vĩnh.

"Đứng đàng hoàng xem, nhìn giống thứ gì chứ? Còn đòi lấy tiền nữa, tiền đâu ra đưa cho con?"

Lý Thu Hiệp vẫn đang lo lắng sau này mình sẽ ăn gì, trong đầu cô lúc này đang hiện lên món cháo rau dại mà trong gia đình này thường ăn, cơm ăn vào miệng cũng rất cấn họng.

"Nội, chỉ có năm xu thôi mà nội không cho con sao?"

Vương Cẩu Đản bắt đầu làm nũng, cố gắng khiến Lý Thu Hiệp đồng ý với yêu cầu của mình.

"Không là không, không có tiền!"

Lý Thu Hiệp nói với thái độ kiên quyết, nhưng Lý Thu Hiệp liền nghĩ đến:

"Nếu con ngoan ngoãn theo chị con đi cắt cỏ cho heo ăn thì vài ngày nữa nội sẽ mua kẹo cho mấy đứa ăn."

"Nội nói thật chứ?" Vương Cẩu Đản cảm thấy bà nội nói mấy đứa là chỉ cậu bé.

"Thật, nhưng con phải cắt được nhiều cỏ giống như chị con, mỗi người một sọt đầy là được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play