Cô ném chiếc khăn rách vào chậu, quay người bước vào nhà rồi đóng sầm cửa lại, chốt cửa từ bên trong.
Lúc này Lý Thu Hiệp bắt đầu kiểm tra lại ký ức của nguyên chủ.
Không xem thì không biết, ở kiếp trước để cưới được vợ vô cùng khó khăn, chỉ riêng tiền sinh lễ đã là vài trăm ngàn, ngoài ra còn phải có nhà, có xe, còn có phí đổi cách xưng hô sau kết hôn, không đưa tiền không gọi mẹ, chỉ gọi là dì.
Nhà tân hôn phải thêm tên của người vợ vào, sau khi kết hôn hai vợ chồng không muốn sống cùng cha mẹ, đến khi có con cái thì lại gọi mẹ chồng sang giúp chăm cháu, cũng không được đưa cháu xuống nông thôn để nuôi.
Xem lại nguyên chủ, khi cưới con dâu cả về nhà chỉ mất 100 đồng tiền sính lễ, một cái tủ gỗ, hai chiếc rương, cộng thêm một chiếc giường gỗ, chăn là do nhà gái tự mang đến.
Con dâu thứ hai thì tiền sính lễ cao hơn một chút, 120 đồng, được có thêm một chiếc máy may, còn lại thì giống nhau.
Chiếc máy may đó được để cho mọi người dùng chung.
Con dâu thứ ba Chu Hồng Duyệt chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, cũng chẳng cần tốn bao nhiêu tiền, là một cô gái tội nghiệp, gia đình nghèo khó, chỉ có một người cha già, cha cô ấy biết với hoàn cảnh gia đình của họ thì không thể tìm được con rể.
Nên ông ta đã để cho con gái mình đi theo thằng ba, gã sang đây mà không đòi hỏi gì cả, chỉ có một yêu cầu duy nhất là sau này nếu có thể, cho phép một đứa con mang họ của gia đình họ, để gia đình họ Chu của họ có người nối dõi, nhưng thằng ba đã lấy 100 đồng để làm tiền sính lễ.
Không ngày nào ở nhà mà nguyên chủ này không mắng chửi ba cô con dâu, mắng từ sáng sớm thức dậy cho đến tối đi ngủ, bất cứ chuyện gì nguyên chủ cũng phải bắt bẻ nói vài câu.
Cộng thêm sự xúi giục của lão Vương, nguyên chủ đã siết rất chặt ba đứa con trai, không đứa nào dám nhắc đến chuyện ra ở riêng.
Có lúc khi hai vợ chồng già ở trong gian nhà riêng của họ, lão Vương còn chỉ vẽ cho nguyên chủ vài câu, bảo nguyên chủ phải làm ầm ĩ, khóc lóc ngay trước mặt mọi người thì mới có thể quản mấy người con dâu tốt hơn.
Để đề phòng ba người con trai muốn chia của cải ra ở riêng. Lão Vương nói trừ phi lão ta chết thì đừng ai hòng chia của cải.
"Này, bà làm gì vậy? Mở cửa đi!" Lão Vương lấy làm lạ, bình thường bà già này bảo gì làm đó, hôm nay lại không nghe theo lời lão ta nữa mà còn khóa trái cửa lại.
"Ông mau đi làm việc đi, hôm nay tôi thấy chóng mặt, không đi được, cần nghỉ một ngày!"
Lý Thu Hiệp lật xem tiểu thuyết trong điện thoại, nguyên chủ này đúng thật là một bà mẹ chồng hung dữ, nhưng về sau cũng khá đáng thương.
Bà quản lý tiền bạc của ba người con trai rất chặt, trong nhà bất cứ ai muốn làm gì đều phải hỏi ý kiến bà, hỏi rồi cũng chưa chắc được, còn bị mắng cho một trận.
Điển hình như con gái của thằng cả, cũng chính là cháu gái lớn của bà, đã 15 tuổi rồi cũng chưa được đi học. Nói là con gái đi học không có lợi ích gì, chi bằng ở nhà làm việc nhà. Tôi khinh, đúng là suy nghĩ phong kiến trọng nam khinh nữ. Bây giờ cô đã đến đây rồi, sau này không cần biết là nam hay nữ đều sẽ được đối xử bình đẳng.
"Tôi thấy là bà giả bộ thôi, vừa rồi bà còn bình thường mà, già cố đế rồi bà đừng làm bộ làm tịch nữa." Lão Vương đập cửa, âm thanh đó khiến mấy người con trai thức giấc.
"Cha, sao cha bị mẹ nhốt ngoài cửa thế?"
Vương Hỷ Quân, người con trai thứ ba là người đầu tiên bước ra. Vì hôm qua vợ của anh ta có xích mích với mẹ, sau một đêm thương lượng với vợ cuối cùng anh ta quyết định sẽ đưa 10 đồng cho mẹ trước, nếu không sẽ lại cãi cọ.
Vì chuyện này mà suốt đêm vợ anh ta ngủ không ngon, mắt sưng vù.
Số tiền này được mượn từ nhà cậu của vợ, họ vốn muốn dùng số tiền này để lén mua thuốc cho cha vợ đang bị nhốt trong chuồng bò, giờ thì không còn cách nào khác, đành phải chờ vậy.
"Mẹ, là con, Hỷ Quân đây, Duyệt Duyệt đã hứa sẽ đưa tiền cho mẹ giữ. Mẹ mở cửa đi!" Vương Hỷ Quân gõ cửa.
Lão Vương nghe thấy lời con trai nói, trong lòng thấy vui mừng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ối dào, con đừng nghe theo mẹ con, số tiền này lấy từ nhà mẹ đẻ của vợ con, các con cứ giữ lại cho mình."
Vương Hỷ Quân nghe lời của cha mình, anh ta nghĩ, nếu để cha quản lý gia đình thì tốt biết bao, mẹ thật quá đáng.
Số tiền này dùng để cứu mạng cha vợ, nếu không có thuốc, chẳng may cha vợ có mệnh hệ gì thì Duyệt Duyệt sẽ hận gia đình họ đến chết.
Ngay khi lão Vương đang định nói mình sẽ nhận lấy tiền thay cho mẹ anh ta thì cánh cửa mở ra.
Lý Thu Hiệp nhìn người con trai ngoan ngoãn đưa tiền ra với vẻ mặt ấm ức, rồi lại nhìn sang bàn tay của lão Vương vừa đưa ra được nửa chừng.
"Con giữ lại tiền đi, chúng ta không lấy tiền nhà mẹ đẻ của vợ con, rất mất mặt! Trước đây do mẹ không tốt, sau này các con tự làm chủ gia đình là được."
Lý Thu Hiệp sao dám nhận 10 đồng này chứ? Trong truyện có viết, vì 10 đồng này mà nữ chủ Chu Hồng Duyệt không mua được thuốc cứu mạng cho cha mình, cha cô ấy đã bị bệnh chết.
Mặc dù còn có nhiều nguyên nhân dẫn đến việc cha nữ chính qua đời vì bệnh nặng, nhưng Chu Hồng Duyệt đều đổ hết mọi thứ lên đầu Lý Thu Hiệp.
Kể từ đó, cô ấy như được giác ngộ, làm gì cũng đối đầu với Lý Thu Hiệp, gây chia rẽ mối quan hệ giữa những người khác trong gia đình với Lý Thu Hiệp, khiến Lý Thu Hiệp mất đoàn kết với người trong nhà.
"Mẹ giận à, mẹ đừng giận, tiền này con thật sự đưa cho mẹ đấy! Mẹ cứ giữ đi, mẹ đừng giận Duyệt Duyệt và cũng đừng đến nhà họ Chu gây ầm ĩ, cha Duyệt Duyệt thật sự bệnh rất nặng."
Vương Hỷ Quân sợ đến mức quỳ xuống trước mặt Lý Thu Hiệp.
Lý Thu Hiệp mới nhớ ra, ngày hôm qua nguyên chủ này đã cướp tiền của con dâu thứ ba là Chu Hồng Duyệt.
Nguyên chủ đã nói nếu Chu Hồng Duyệt dám không giao tiền ra thì bà sẽ đến trước cửa nhà họ Chu để chửi bới, khiến lão Chu không được sống yên ổn.
Chu Hồng Duyệt sợ cha mình lại bị đả kích nên cuối cùng cũng phải nhượng bộ.
Lúc này, lão Vương ở bên cạnh đã âm thầm giơ ngón tay cái lên cho cô. Đây là con ruột của lão ta, không biết là có ý đồ gì.
"Hỷ Quân, con đứng dậy đi, mẹ nói thật đấy, con có thể giữ lại tiền, mẹ sẽ không kiếm chuyện gì đâu, cũng không phải giận hờn gì con cả. Tại sao con lại không tin lời người mẹ này chứ? Mẹ con trước đây là người nhỏ nhen, không hiểu chuyện, nhưng từ nay về sau, mẹ con đây quyết định sẽ không làm người xấu nữa. Ông nói có phải vậy không lão Vương?"
Lời nói của Lý Thu Hiệp có ẩn ý, vẻ mặt vui mừng của lão Vương vừa rồi lập tức nhăn nhó.
"Ờ, đúng vậy, mẹ con sau này sẽ là người tốt. Con.." Lão Vương không muốn hủy hoại hình tượng tốt đẹp của mình.
"Thấy không, cha con cũng nói vậy rồi, sau này mẹ sẽ là người hiểu lý lẽ, con giữ tiền lại đi! Mau bảo Duyệt Duyệt đi mua thuốc cho cha của nó, hôm nay con cũng không cần phải làm việc nữa, lấy xe đạp chở Duyệt Duyệt đi nhanh đi. Nếu cha của Duyệt Duyệt chưa khỏi bệnh thì các con cũng đừng quay về, ở lại đó chăm sóc ông ấy vài hôm, chờ ông ấy khỏe lại rồi tính sau." Làm người tốt thì làm đến cùng, trước tiên đừng khiến cho nữ chính ghi hận lên người mình mới được.
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng từ trong túi lấy ra thêm 10 đồng nhét vào tay Vương Hỷ Quân.
"Xem như đây là chút lòng thành của mẹ, mua ít thức ăn cho cha vợ con nhé."
Ở cái thời này, 10 đồng đã là khá nhiều rồi. Nó cũng tương đương với vài trăm đồng ở thời sau.
Vương Hỷ Quân vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, đây có còn là người mẹ già suốt ngày kiếm chuyện, chẳng để lọt một xu cho con trai mình không?
"Mẹ?"
Vương Hỷ Quân hai mắt đỏ hoe, lập tức vui mừng chảy cả nước mắt.
Nhưng Vương Hỷ Quân còn chưa kịp nói gì thêm thì mẹ anh ta đã trở vào nhà và đóng cửa lại.
Lão Vương nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín, trong lòng chửi rủa:
[Bà già chết tiệt, hôm nay bị chạm trúng sợi dây vào vậy? ]
Lão ta quay lại nhìn thằng ba đã trở vào nhà, tiền không những không lấy được mà còn móc ngược ra 10 đồng.
Lão ta cũng không muốn quan tâm nữa liền đi ra đồng.
Lý Thu Hiệp đang muốn xem thứ trong tay mình có công năng gì thì lại nghe thấy giọng con dâu lớn gọi mình ra ngoài. Thật phiền chết đi được, lại xảy ra chuyện gì thế.
Lý Thu Hiệp bực dọc mở cửa mà không tức giận.
"Mẹ ơi, hôm nay ai sẽ ở nhà nấu ăn?"
Tôn Á Mai nở nụ cười nịnh nọt mẹ chồng, sợ mẹ chồng lại thấy mình không vừa mắt mà mắng cho một trận.
Lý Thu Hiệp lại suy nghĩ, trong ba đứa con dâu, con dâu thứ hai bây giờ đang mang thai, vậy còn phải hỏi sao?
"Vợ thằng hai đang mang thai thì ở nhà nấu cơm đi!"
"Dạ!"
"Còn nữa, sau này có chuyện gì các con tự động não suy nghĩ đi, đừng hễ có chuyện gì thì đến hỏi mẹ! Mẹ rất bận." Nói xong, Lý Thu Hiệp lại đi vào nhà và đóng cửa lại.
Lúc này cô lại nhìn vào lòng bàn tay phải của mình.
Taobao thì cô quá quen rồi, người suốt ngày trốn ở nhà, ngoài lên mạng để mua sắm ra thì là lên mạng để mua sắm, nói chung là cô sẽ không ra ngoài để mua sắm.