"Sao vậy, vậy mà cũng không nhớ à. Bà thấy người ta lấy được 10 đồng từ nhà mẹ đẻ về, nên muốn giựt tiền của người ta, bà không nhớ chuyện này rồi sao?" Lão Vương khi nói có hơi bực dọc, "Có chút chuyện này mà không làm được! Thật vô dụng!"

"Tôi! Đi giựt tiền lấy từ nhà mẹ đẻ của người ta sao?" Lý Thu Hiệp không dám nghĩ đến, một người mẹ chồng đi giựt tiền con dâu mượn từ nhà mẹ đẻ về. Như vậy.. cũng quá cực phẩm rồi đấy.

Không đúng, Lý Thu Hiệp thấy được trong trí nhớ, chính lão già này là người nói con dâu thứ ba có 10 đồng, có việc gì thì đẩy người phụ nữ ra mặt, còn lão ta thì trốn phía sau, xảy ra chuyện thì đứng ra làm người tốt, đổ lỗi mọi chuyện lên đầu người phụ nữ.

Cái.. lão già này không phải dạng vừa. Lý Thu Hiệp thầm nghĩ.

"Đúng vậy, được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa, bà cũng đừng đòi 10 đồng đó nữa, kẻo lại để người ta cười nhạo." Lão Vương nói xong thì mở cửa bước ra ngoài.

"Lão khốn, tự ông bày ra cách tồi này rồi bảo bà già này làm điều xấu. Quả nhiên, đàn ông chẳng phải là thứ tốt lành gì, từ già đến trẻ, chỉ khi bị treo trên tường thì mới yên phận." Lý Thu Hiệp chửi bới.

Hiện giờ họ đang sống trong một ngôi nhà bằng gạch bùn, trên cánh cửa gỗ có treo ổ khóa. Về cơ bản thì trong nhà chẳng có thứ gì tươm tất cả, nhưng lại có mùi.. cũng không phải mùi thối, có một mùi rất lạ. Tục ngữ có câu 'cần kiệm khó mà hoang phí, hoang phí khó mà cần kiệm'. Cô đã quen sống trong những ngôi nhà ở thành phố, đột nhiên lại cho cô sống trong một ngôi nhà bằng đất như thế này, nhìn đâu cô cũng cảm thấy ghê tởm.

Lý Thu Hiệp vẫn chưa bình tĩnh lại, chưa tìm hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Theo trí nhớ của cô.. lúc này hình như cô đã xuyên đến năm 83, thời kỳ đặc thù vừa kết thúc, giống như lúc cô còn nhỏ, nhưng điểm khác biệt là bây giờ là cô đã là một bà già.

Lý Thu Hiệp cử động tay chân, tại sao cảm giác thấy cơ thể này nhanh nhẹn hơn cô trước đây. Không ngờ cơ thể của một bà già 60 tuổi lại tốt hơn một người khoảng 30 tuổi như cô, chả trách sao cô lại bị ung thư não. Suốt ngày chẳng vận động, chỉ ngồi một chỗ viết lách, sức khỏe không tệ cũng uổng.

Cô mặc quần áo vào. Trời ạ, sao bộ quần áo này xấu thế? Bộ quần áo bằng vải thô màu xám xanh, không những xấu mà còn bốc mùi, không biết đã bao lâu không giặt, cô lại nhìn vào gương.

Tóc cũng không bạc nhiều, chỉ có một ít tóc bạc nhưng nhờn bóng, có lẽ là không thích giữ sạch sẽ.

Không biết là thời này phải đến đâu để tắm.

Đang nghĩ tới đây, Lý Thu Hiệp cảm giác được lòng bàn tay sáng lên.

Cô mở lòng bàn tay phải ra, lúc này cô mới nhớ lòng bàn tay phải rất kỳ lạ.

Đây rõ ràng là điện thoại di động của Hắc Vô Thường mà cô giật lấy trước đó.

Sao nó lại xuất hiện trong lòng bàn tay của cô? Ồ, phải rồi, hình như cô quên trả lại cho người ta và mang theo đến đây.

Vậy bây giờ sử dụng thứ này như thế nào đây?

Chẳng lẽ đây chính là ngón tay vàng cô mang theo tới đây. Cô viết tiểu thuyết mỗi ngày nên không thể không biết những điều này, nhưng đây là lần đầu tiên cô có ngón tay vàng, cô phải tìm tòi khám phá nó.

Thông đạo luân hồi ở trên đó đã chuyển sang màu đen, nhấp vào nó chẳng có phản hồi nào cả, nhưng bên cạnh có biểu tượng tiểu thuyết Tomato.

Vãi thật, tuyệt quá, cô có thể vào Tomato để đọc tiểu thuyết mỗi ngày rồi.

Kết quả cô vừa bấm vào là một cuốn tiểu thuyết niên đại tên là "Ông chồng đẹp trai cực sủng vợ".

Đọc xem mấy trang, nữ chính là Chu Hồng Duyệt, sao nghe quen thế nhỉ, hình như đã nghe thấy ở đâu đó?

Còn có một người mẹ chồng hung dữ, vừa xuất hiện là chửi bới, cũng có tên gọi là Lý Thu Hiệp giống như cô.

Về phần Chu Hồng Duyệt là con dâu thứ ba trong nhà.

Sau khi cô thoát ra thì thấy một phần mềm quen thuộc là Taobao.

Taobao, ủa, người dưới âm phủ có thể sử dụng Taobao sao? Làm cách nào để giao các món hàng đã mua? Nhưng có vẻ như cái này có thể sử dụng.

Lý Thu Hiệp nhấp vào trang Taobao. Thứ hiện ra đầu tiên là bảo cô xác thực tài khoản, cái này phải xác thực thế nào đây.

Sau khi bấm xác nhận thì xuất hiện nhận dạng khuôn mặt, cô đưa tay ra, quay về phía mình và nhìn thấy khuôn mặt của mình xuất hiện trong màn hình, bước tiếp theo là nhỏ máu. Cái này còn phải nhỏ máu nữa sao?

Lý Thu Hiệp nghĩ nó vốn đã nằm trong lòng bàn tay mình, nên cô đã tìm một cây kim đâm vào lòng bàn tay, một giọt máu chảy ra.

"Chúc mừng bạn đã xác thực thành công! Bạn sẽ được tặng một phần quà dành cho người mới. Mời đến mục quay thưởng!"

Sau khi đến mục quay thưởng. Trên đó có mục 'Kỹ năng cấp độ thiên đường', nghe có vẻ rất tuyệt vời. Mục thứ hai là 'Bàn đào tiên giới ba năm', có thể trẻ lại 30 tuổi. Khi trẻ lại cô có thể tìm một tiểu thịt tươi mới, ai lại muốn sống hết đời với lão già xấu xí xấu nết này chứ?

Thật hấp dẫn, ai lại không muốn được trẻ lại chứ. Lý Thu Hiệp nhìn quả đào tiên đó mà chảy cả nước dãi.

"Cái này tốt, nếu có được cái này mình sẽ trẻ lại!"

Cô đưa tay trái ra bấm vào quay thưởng mà chẳng cần suy nghĩ, dù sao quay được cái nào thì cô cũng không bị thiệt thòi.

Sau đó cô nhìn thấy vòng quay nhúc nhích một chút. Ơ, có chuyện gì thế, chẳng lẽ phải bấm mạnh vào mới xoay sao? Kết quả là mũi tên vốn đang chỉ vào bàn đào tiên giới đã chỉ sang không gian di động ở bên cạnh.

Cuối cùng, trên màn hình xuất hiện một luồng ánh sáng vàng, sau đó một chiếc nhẫn vàng nhảy ra khỏi lòng bàn tay rồi tự động đeo vào ngón trỏ của cô, sau đó biến mất.

"Ôi trời ơi, đâu mất rồi, nó đi đâu rồi?" Lý Thu Hiệp vội vàng lật tay phải mình ra xem, Rõ ràng vừa rồi đã đeo vào ngón tay rồi mà, sao lại mất đâu rồi?

Sau đó, Lý Thu Hiệp bước vào một không gian rộng mở. Đúng vậy, cô đột nhiên đổi địa điểm, lúc này trước mắt cô là một đồng cỏ được bao quanh bởi rừng cây, nó không lớn, có lẽ lớn bằng một ngôi nhà.

Lý Thu Hiệp đứng trên bãi cỏ và đưa tay nhổ một nhánh cỏ.

Có lẽ vì một loạt chuyện xảy ra khiến cô có hơi thẫn thờ, bị chết, xuyên không, bây giờ cô lại đang ở đâu thế?

Nhưng ngay sau đó cô nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài: "Này, mau ra đây rửa mặt đi!"

Giọng nói này là của lão già vừa rồi, Lý Thu Hiệp nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả.

Cô muốn chạy vào rừng để tìm, nhưng khi đến rìa bãi cỏ, cô không thể đi sâu hơn vào đó, xung quanh đều như vậy, chỉ có bãi cỏ ở giữa thì có thể tự do di chuyển.

"Này, bà đâu rồi?"

Lại là giọng nói của lão già, lão ta ở đâu thế nhỉ?

Âm thanh đó phát ra từ đâu? Chẳng lẽ cô vẫn ở chỗ cũ, đúng rồi vừa nãy cô quay thưởng quay được một không gian, vậy là bây giờ cô đang ở trong một không gian. Lý Thu Hiệp suy nghĩ nhập tâm, nhưng cô lập tức quay lại chỗ cũ.

Chỉ là lúc này cô vẫn đang cầm trên tay một nhánh cỏ, "Thật sự có không gian!" Thật là quá bất ngờ.

Lý Thu Hiệp nghĩ rằng nó giống với Pinduoduo mà cô từng sử dụng trước đây và tất cả chỉ là lừa gạt. Kết quả cô thực sự có được một không gian, thật là trung thực.

Cô lại nhìn vào lòng bàn tay phải của mình, xem ra đây thực sự là một bảo bối.

"Này, bà bị gì vậy? Tôi ở bên ngoài gọi bà cả buổi, bà cũng phải trả lời một tiếng chứ!"

Vương Đức Phát ở ngoài cửa cầm một chiếc khăn mặt đã sờn lông, vừa lau mặt vừa bực dọc nói chuyện với cô.

"Bà nhanh lên, hai ngày nay có nhiều việc phải làm, làm được càng nhiều càng tốt, gia đình đông người, vụ cuối năm trồng cũng không đủ ăn." Lão Vương nói xong, đưa chiếc khăn mặt đã phai màu cho cô.

Lý Thu Hiệp cầm lấy chiếc khăn do lão Vương đưa cho mình, cô thật sự không thể sử dụng, cái này còn không bằng khăn lau bàn trước đây của cô.

Lão Vương thấy cô cầm khăn mặt trên tay mà không lau, lão ta cũng không bận tâm mà đã nhìn cô một cái rồi chỉ tay về phía cửa của mấy gian nhà ở phí ngoài, đó là nhà của con trai họ, lão ta lại nhìn cô, là có ý gì?

Lý Thu Hiệp còn chưa hiểu chuyện gì, lão Vương đã thấp giọng thì thầm:

"Mau gọi chúng nó dậy đi! Bà làm mẹ chồng mà không mở miệng, chẳng lẽ bảo tôi phải gọi sao!"

Lúc này Lý Thu Hiệp mới nhận ra, cô là người đóng vai xấu, và hiển nhiên lão ta là người tốt. Bảo sao mở đầu câu chuyện nói về nhân vật chính vẫn chưa thức giấc thì bên ngoài vang lên tiếng chửi bới.

"Dậy không dậy thì thôi, ông thấy chướng mắt thì tự mà gọi!" Lý Thu Hiệp trừng mắt nhìn Vương Đức Phát, lão già xấu xí thật xấu xa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play