Thuốc Bắc Hứa lão kê đúng là có tác dụng. Trong suốt thời gian quân huấn, Thích Hủ không cònvừa đứng vừa ngủ nữa.
Có điều, uống mấy ngày thuốc, Thích Hủ bắt đầu ăn không ngon miệng. Cộng thêm trên người còn vương mùi trầm hương từ chiếc vòng tay, khiến trong lớp có người trêu cậu là "mỹ nhân thanh lãnh mắc bệnh, không dính khói lửa trần gian".
Đặc biệt là lúc cậu cụp mắt, lười quan tâm bất cứ chuyện gì, cái dáng dấp lạnh nhạt ấy lại càng khiến người khác mê mẩn cái kiểu xa cách ấy.
Để rồi chính cậu lại tự tay phá vỡ hình tượng. Mỗi lần uống thuốc Bắc là nôn ọe không ngớt, sống dở chết dở, còn khẩn cầu Tạ Hoài đưa mứt cứu mạng.
Uống thuốc khiến người ta say mê, nhưng cũng khiến người ta... tỉnh ngộ, vì chính từ mấy chuyện như thế mà lại thành lý do để người ta gán nhãn cho cậu– con người sẽ luôn vấp ngã ở nơi cũ.
Cũng giống như việc Tạ Hoài được chọn làm đội trưởng kéo cờ, buổi chiều không huấn luyện chung với họ, huấn luyện viên sẽ gọi Thích Hủ ra làm mẫu động tác.
Mỗi lần thấy cậu bước ra, động tác dứt khoát gọn gàng, lại khiến người ta không khỏi cảm thán: đẹp đến đau lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play