Trưa hôm sau, Thích Hủ rời giường rửa mặt, đi thang máy xuống lầu, vừa định đến chính viện ăn trưa thì phát hiện dưới nhà ăn đã bày sẵn cơm. Thẩm lão gia tử ngồi ở vị trí chủ tọa.
Lý thúc thấy cậu bước ra, vội vàng lên đỡ: “Tiểu thiếu gia, cậu bị thương thì đừng xuống dưới đi lại, đợi lát nữa tôi bảo người mang cơm lên phòng.”
Nghỉ ngơi một đêm, lưng càng đau hơn, nhưng được cái tinh thần rất tốt, Thích Hủ vẫn xuống lầu tìm cơm ăn.
“Không cần phiền, chân tôi có sao đâu.” Cậu được dìu đến bàn, lưng không cúi nổi, ngồi thẳng tắp vào ghế.
Thẩm lão gia tử hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn vết thương trên khóe môi cậu, sắc mặt không vui: “Lúc đánh thì hăng hái lắm, đánh xong lại chật vật như chó nhà có tang.”
Thích Hủ tự rót cho mình một ly nước: “Ít nhất không thua. Không thì hôm nay ông đã không thấy con rồi.”
Thẩm lão gia tử chống gậy gõ nhẹ, giọng nặng nề: “Thắng thì sao? Chúng nó chỉ là mấy tên tép riu. Nếu không dứt điểm, sẽ còn lần ba, lần bốn. Phía sau có người chống lưng thì con tính làm gì được?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT