Thích Hủ khó khăn đứng dậy, nửa người tựa vào vách tường. Sau đợt vận động căng thẳng, trán hắn rịn một lớp mồ hôi mỏng. 
Cậu nhắm mắt lại, hàng mi bị mồ hôi dính ướt, khẽ run run. Thở ra một hơi, cậu mở mắt, cười nhạt:“Còn không bằng cho mượn cái gậy của ông nội cậu, còn hữu dụng hơn.”
Nói xong, cậu thu lại cây dùi điện tự vệ của Phương Thiến, dáng vẻ tỉnh bơ đi ra đầu hẻm.
Chỉ là vừa bước được một bước, Tạ Hoài đã không nói không rằng, vòng tay qua vai cậu, tay kia giữ chặt eo:“Vậy coi như tôi là cây gậy, so với cây kia, tôi quý hơn nhiều.”
Thích Hủ lúc này mới phản ứng lại, người đã bị ôm sát vào lòng đối phương. Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, xoa dịu bực bội trong lòng cậu.
Nhưng đây đâu phải mùi hương trên vòng tay cậu.
Cậu hít một hơi, lạnh giọng:“Không bị mấy tên kia đánh chết, mà suýt bị cậu đè chết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play