Thành tích của Đường Tương chỉ đủ để học khá ở lớp thường, muốn dạy kèm cho Ngải Hân thì thật sự lực bất tòng tâm. Cô ấy giảng đến bản thân còn lơ mơ, khiến Ngải Hân nghi ngờ Đường Tương ngay cả bản thân cũng chưa hiểu rõ.

Mà khổ nỗi, vị trí của Ngải Hân lại gần chót lớp, xung quanh toàn những người học lực... chẳng khá hơn là bao. Mấy đứa giỏi giang thì bị dồn lên hết dãy bàn đầu, Ngải Hân muốn hỏi bài cũng không tiện.

Thế là tranh thủ giờ tự học chiều, Ngải Hân cầm sách toán đến tận văn phòng tìm giáo viên.

Giáo viên Toán của lớp họ tên là Viên Hồng Quân, một thầy giáo nam khoảng ngoài 40 tuổi, tính cách hoàn toàn trái ngược với giáo viên Triệu Duy Bình – vui vẻ, lúc nào cũng cười hớn hở, nói chuyện với học sinh cũng cực kỳ thân thiện.

Lớp 11/17 và lớp 11/18 là hai lớp "anh em", giáo viên bộ môn đều giống nhau. 

Giáo viên tiếng Anh Triệu Duy Bình là chủ nhiệm lớp 11/17, còn giáo viên Toán Viên Hồng Quân là chủ nhiệm lớp 11/18.

Các bạn học lớp 17 thì tiếc hùi hụi, rằng tại sao thầy Viên Hồng Quân lại không thể là chủ nhiệm lớp mình.

Còn lớp 18? Sướng âm thầm. Trong lòng cảm thông sâu sắc với lớp 17.

Ngải Hân cầm sách toán đứng trước bàn thầy Viên, khiến thầy hơi giật mình:

“Có chuyện gì vậy?” Thầy hỏi, giọng không hiểu sao lại mang theo chút dè dặt và đề phòng.

Đại minh tinh mà nay bỗng dưng tới tìm thầy, lỡ đâu lại đòi hỏi chuyện gì quá đáng thì mệt.

Ngải Hân không để ý đến thế giới nội tâm phong phú của thầy Viên Hồng Quân. Trong đầu cô giờ chỉ có hình học không gian đang khiến cô muốn nổ não.

Cô mở sách giáo khoa, nói với Viên Hồng Quân:

"Thầy ơi, nội dung phần này em không hiểu rõ lắm, thầy có thể giảng cho em được không ạ?"

Thầy Viên sửng sốt.

Học sinh đến văn phòng hỏi bài là chuyện hết sức bình thường, nhưng mà, người đang đứng trước mặt thầy ấy không phải là một học sinh bình thường chút nào.

Phản ứng đầu tiên của thầy Viên Hồng Quân không phải là xem nội dung Ngải Hân hỏi, mà là: 

"Em thật sự đang bù lại chương trình học bị thiếu sao?"

Động tĩnh bên này khiến các thầy cô khác trong văn phòng bắt đầu chú ý.

Thực ra ngay từ lúc Ngải Hân bước vào, không ít ánh mắt đã lén liếc về phía cô. Đến khi nghe được đoạn hội thoại với thầy Viên thì khỏi nói, tất cả đều ngạc nhiên tột độ.

Ban đầu, khi nghe Ngải Hân nói muốn bù lại chương trình học bị thiếu, mọi người rất ngạc nhiên, nhưng lại không nghĩ rằng Ngải Hân sẽ thể hiện thái độ nghiêm túc đến mức nào.

Vậy mà mới nửa ngày sau, cô đã đến tận văn phòng hỏi bài thật.

"Mối tình đầu quốc dân" lần này đến trường, thật sự là để học sao?

Ngay cả Triệu Duy Bình, người luôn mong sớm đẩy được Ngải Hân ra khỏi lớp mình, cũng nhìn qua thầy Viên với ánh mắt mang theo ba phần tò mò và bảy phần thích thú.

Nếu thật sự có thể kéo cô nàng quốc dân này về con đường học tập nghiêm chỉnh, vậy thì với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, Triệu Duy Bình đúng là... đại công cáo thành.

Còn Ngải Hân thì chả biết mình đang là tâm điểm, chỉ thấy thầy Viên hỏi quá kỳ cục.

Cô trưng ra vẻ mặt "Quát đờ hợi?" Cô đã cầm sách giáo khoa đến trước mặt thầy ấy rồi, chẳng lẽ việc bù lại chương trình học bị thiếu lại có thể là giả sao?

Ngải Hân có chút không hiểu nổi: "Vâng, em muốn ôn lại mấy phần đã mất.”

Đối với Ngải Hân lúc này, thời gian chính là sinh mệnh. Cô không rảnh để lằng nhằng với thầy Viên Hồng Quân về những câu hỏi vô bổ như vậy, liền giục: "Thầy ơi, thầy giúp em giảng một chút đi."

"À à, được." Viên Hồng Quân lúc này mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn vào nội dung Ngải Hân chỉ, giảng giải cặn kẽ cho cô.

Ngải Hân dồn toàn bộ sự tập trung, không bỏ sót bất kỳ điểm kiến thức nào.

Thầy Viên cũng có tâm, biết đây là lần đầu cô học phần này nên giảng kỹ như bài mới.

Hiệu quả rõ ràng tốt hơn hẳn việc cô tự học lẻ loi một mình.

Giảng xong một phần, thầy hỏi: "Hiểu chưa?"

Ngải Hân gật đầu, lại lật sang trang sau: "Còn cái này, cái vector trong không gian, là sao ạ?"

Thế là thầy Viên lại bắt đầu giảng cho cô về hệ tọa độ không gian.

Trong văn phòng thỉnh thoảng còn có học sinh các lớp khác đi vào.

Một nam sinh đến chỗ Phạm Lương Châu lấy bài thi, thấy Ngải Hân đang hỏi bài, không nhịn được mà nhìn thêm hai lần.

Cậu ta dường như có quan hệ khá tốt với thầy Phạm, còn cười hì hì: "Đại minh tinh thế mà lại đang học hành nghiêm túc ư?"

Thầy Phạm ném một chồng bài thi cho cậu ta, dặn dò:

“Lo học hành cho tử tế vào. Sắp thi rồi đấy. Bớt ôm bóng rổ đi. Phát hết chỗ này cho tụi kia, bảo bọn nó tối mai luyện thi nghiêm túc vào.."

Nam sinh nhận lấy bài tập, định rời đi thì vừa hay nghe thấy thầy Viên nói với Ngải Hân: “Thầy sẽ tóm lại phần trọng tâm để em dễ học hơn. Nếu còn chỗ nào chưa hiểu, tiết tự học tối cứ lên tìm thầy.”

Thế là nam sinh cùng Ngải Hân đi ra khỏi văn phòng. Hắn nhếch miệng cười, mang theo chút trêu chọc:

“Không tệ nha, quốc dân mối tình đầu của chúng ta bắt đầu học hành nghiêm túc rồi đấy.”

Ngải Hân đang bận nghĩ đến mấy cái định lý rối rắm, bị cắt ngang thì hơi cau mày, lườm một cái, không buồn đáp.

Nam sinh thấy cô lơ mình cũng chẳng tức, lại nói tiếp:

“Hay là cậu ký tên cho tôi đi? Đổi lại tôi giảng bài cho.”

Ngải Hân lại liếc hắn một cái, nheo mắt đánh giá.

Không phải lớp 17, mà nhìn hơi quen. Nhưng cô nghĩ mãi không ra đã thấy ở đâu. Không biết tên, cũng chẳng biết cậu ta học lớp nào.

Hiệu suất tự học của Ngải Hân đúng là không cao, cái gì cũng nửa hiểu nửa không. Vậy mà chỉ cần thầy Viên Hồng Quân giảng một lần thật kỹ, cô liền ngộ ra cả đống thứ.

Khoảnh khắc ấy, Ngải Hân mới vỡ lẽ:
Cô thật sự cần một người phụ đạo.

Và thế là cô âm thầm quyết định, chỉ cần thầy Viên có mặt trong văn phòng, cô sẽ tới tìm thầy… bám dính luôn.

Còn về nam sinh trước mắt này...

Ngải Hân liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới hai lần.

Tuy vậy, cô phải công nhận là ngoại hình cậu ta... cũng được.

Ngay cả cô, người đã lăn lộn trong giới giải trí, mắt nhìn quen vô số trai đẹp, cũng không thể trái lương tâm mà bảo rằng cậu nam sinh này chỉ ở mức thường thường. 

Có điều, kiểu cười bỡn cợt, áo sơ mi xộc xệch, tay áo xắn cao, tóc ướt mồ hôi, rõ là vừa chơi thể thao xong, nhìn vào là biết loại chẳng nghiêm túc gì.

Một người mồ hôi nhễ nhại giữa giờ tự học buổi trưa… thì có thể nghiêm túc học hành được sao?

Mà hiện giờ, không học thì chết thật. Cô không thể đặt mạng sống mình vào tay một thằng trông chẳng đáng tin như thế này được.

Cô ấy quẳng lại một câu: "Cậu lo mà học bài của cậu đi." rồi lướt đi qua, không buồn ngoái lại.

Nam sinh: “…Con nhỏ này đúng là chẳng đổi tính chút nào, mấy cái mác ‘ngây thơ thuần khiết’ đều chém gió cả.”

Ngải Hân quay lại lớp, tiếp tục học toán. Học xong phần nào là nhảy sang làm bài tương ứng trong sách 5 năm luyện thi – 3 năm đánh giá.

Bất kể tiết nào đang học, cô đều làm bài tập... toán học.

Nhưng qua hai tiết, cô nhận ra học ở lớp hiệu quả quá thấp. Thầy cô giảng bài trên bục, âm thanh đều đều khiến đầu cô dễ bị phân tâm.

Trước sinh tử, mấy chuyện giữ sĩ diện... bỏ qua hết!

Ngải Hân bỗng trở nên dạn dĩ một cách lạ thường. Cô mặt dày cầm một chồng sách toán với sách 5-3 vào văn phòng ngồi luôn, nói với chủ nhiệm Triệu đang có mặt ở đấy:

"Cô Triệu, em theo không kịp bài mới, muốn học lại phần cũ nên không học trên lớp nữa, em ngồi đây làm toán nha.."

Triệu Duy Bình: "..."

Học sinh mà nói vậy thì cô còn từ chối kiểu gì? Đành gật đầu cho phép.

Trong văn phòng nhiều giáo viên, cũng có vài người dạy toán. Lúc thầy Viên không có, Ngải Hân liền chuyển sang hỏi người khác.

“Cô ơi, cô dạy toán đúng không ạ?”

“…Tôi dạy Văn.”

"Thầy ơi, thế còn thầy ạ?"

“…Tôi dạy Hóa.”

“Ở đây còn ai là giáo viên Toán không ạ? Phiền thầy cô giơ tay lên giúp em”

“……”

Ngày đầu tiên quay lại trường, buổi chiều và cả tối, Ngải Hân đều ngồi trong văn phòng, cắm đầu làm bài.

Vì mạng sống, cô đã không còn đường lui.

….

Trong lớp, Đường Tương từ hoang mang đã chuyển thành... đơ toàn tập.

Vào giờ tự học tối, không ít bạn học lén lút lấy điện thoại từ tủ đồ cá nhân ra. Chính vì sự kiện lớn "Ngải Hân nghiêm túc học hành" đã khiến tin nhắn trong nhóm chat QQ bùng nổ.

Đường Tương ngồi ngơ ra, ánh mắt vô hồn nhìn từng dòng tin tức trong nhóm QQ cuộn lên liên tục.

Họ không chỉ có nhóm chat riêng của lớp, mà còn chung một group lớn của cả khối. Hiện giờ, tin tức đang bùng nổ chính là ở cái group khối đó.

Bạn học A: "Có ai gặp Ngải Hân chưa? Xin chữ ký chưa?"

Bạn học B: "Chủ nhiệm lớp 17 không cho ký, ai cũng bó tay."

Bạn học C: "Triệu Duy Bình ? Quả nhiên là chuẩn Diệt Tuyệt sư thái."

Bạn học D: "Tôi xin được rồi mà cô Triệu vừa đến là bắt vứt vào thùng rác ngay."

Bạn học A: "Đau lòng thay lớp 17."

Bạn học Q: "Lúc tôi đi văn phòng, thấy Ngải Hân ngồi đó làm bài tập, thật không vậy?"

Bạn học Q: "Triệu Duy Bình đã điên cuồng đến mức bắt 'mối tình đầu quốc dân' phải bù hết chương trình học bị thiếu sao?"

Bạn học S: "Chủ nhiệm Triệu đáng sợ đến vậy ư?"

Bạn học D: "Đợt này thật sự oan cho Triệu Duy Bình, là Ngải Hân tự nguyện đó."

Bạn học D: " Cậu ấy  tự dưng phát điên học toán 5-3 điên cuồng, nghiêm túc tới mức đáng sợ luôn."

Bạn học P: "Muốn làm ra vẻ học bá à?"

Bạn học S: "Rất có thể."

Bạn học P: "Thành tích của cậu ấy trước đây có tốt không?"

Bạn học T: "Cũng bình thường thôi, ở mức trung bình của lớp? Dù sao cũng không phải học sinh giỏi."

Bạn học P: "Thế thì làm ra vẻ học bá có hơi gượng ép nhỉ?"

Bạn học T: "Thời buổi này mấy cái hình tượng minh tinh có nào là thật đâu?"

Đường Tương không lên tiếng, chỉ lặng lẽ xem chán chê, rồi đăng một câu trong nhóm:

'Có ai biết thầy pháp nào không? Tôi nghi có người bị trúng bùa rồi.'

…..

Không chỉ Đường Tương thấy Ngải Hân kỳ lạ, mà ngay cả La Mỹ Hoa cũng bắt đầu nghi ngờ con gái có gì đó không bình thường.

Sau khi tiết tự học tối kết thúc, Ngải Hân vừa về đến nhà đã tự nhốt mình trong phòng, rồi hì hục làm bài tập, như thể đang được quỷ học hành nhập xác.

La Mỹ Hoa vốn chỉ tưởng hôm nay Ngải Hân đột nhiên đến trường là vì nhớ bạn bè, nhân lúc không có lịch trình, đi chơi một chút, nên cũng không để tâm.

Ai ngờ vừa về nhà là con bé đóng cửa tự giam, ngồi cắm cúi học bài như thể bị “trúng tà”.

Các bậc phụ huynh khác mà gặp tình huống như vậy thì mừng không kịp, nhưng La Mỹ Hoa thì khác.

La Mỹ Hoa là người đã hết lòng ủng hộ Ngải Hân từ bỏ việc học để phát triển sự nghiệp diễn xuất sau khi cô nổi tiếng.

Khi Ngải Hân bước vào giới giải trí, trong mắt La Mỹ Hoa, không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn công việc diễn xuất của Ngải Hân. Nếu có, thì đó chính là sắc đẹp của Ngải Hân vì đó mới là "cần câu cơm" chính.

"Con làm sao thế?" La Mỹ Hoa bước vào phòng, cau mày nhìn con gái đang cắm cúi làm bài:

"Sao tự nhiên lại lôi bài tập ra làm? Có thời gian rảnh thì đi tập bụng, siết lại cái vòng eo con kiến của con còn hơn!"

Ngải Hân không thèm ngẩng đầu lên, tay vẫn cắm cúi làm bài, lạnh nhạt nói:

“Mẹ đừng làm phiền, con đang bận, con phải học bài.”

La Mỹ Hoa: "..."

Không ổn rồi!

Ngải Hân thấy mẹ vẫn chưa chịu đi, dứt khoát nói luôn:

"Mẹ, sau này con muốn dồn hết tâm sức vào việc học, mẹ đừng nhận lịch trình cho con nữa, con có nhận cũng sẽ không đi đâu."

La Mỹ Hoa: "!!!"

Cái này còn đáng sợ hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play