Một cuộc chiến tranh gia đình nổ ra.

Trớ trêu thay, nguyên nhân lại là… con cái quá mê học.

Ngải Hân trước đây cũng không cảm thấy La Mỹ Hoa có gì kỳ lạ, mãi cho đến bây giờ, giận dữ giật lấy bút của cô: "Dừng lại cho mẹ! Con làm sao vậy! Không nhận lịch trình nữa ư? Ngải Hân, con nghe kỹ xem con nói có quá đáng không!"

Ngải Hân chẳng hiểu sao mẹ mình lại khác biệt hoàn toàn so với phụ huynh nhà người ta như vậy.

La Mỹ Hoa vẫn tiếp tục gào thét:“Có phải ba con lại nói gì với con không? Ông ta thì quản được cái gì? Có phải mẹ cực khổ nuôi con lớn không? Con lại để ông ta xúi bậy? Con khiến mẹ thất vọng quá, Ngải Hân!”

Ngải Hân cơn tức dâng lên, đập mạnh cái bàn:“Con muốn học, mẹ lôi ba con vào làm gì? Con đương nhiên biết ông ta không quan tâm con, con với ông ta hai tháng rồi không liên lạc! Con là một học sinh cấp ba, muốn học hành thì có làm sao?"

Ngải Hân tính vốn nóng, đối với tiếng gào thét của La Mỹ Hoa, cô chưa bao giờ biết sợ.

Chỉ có điều hiện giờ cô muốn tranh thủ từng giây từng phút làm sách 5-3 để giữ mạng, không có thời gian để cãi nhau với La Mỹ Hoa.

“Con còn phải làm bài tập, mẹ đừng làm phiền nữa.” Nói xong, cô đẩy La Mỹ Hoa ra khỏi phòng, khóa cửa lại. La Mỹ Hoa chẳng có cách nào với cô.

Ngải Hân tiếp tục cắm đầu vào 5-3.

Cô tính đi tính lại, đều cảm thấy thời gian không còn nhiều. Nếu trước khi cuộc thi Toán học kết thúc mà cô không lấy được thẻ bảo vệ, có khi không chết thì cũng tàn phế mất!

Nhưng chưa làm được nửa tiếng, tiếng ồn ào dưới lầu đã phá tan sự tập trung.

Tiếng La Mỹ Hoa the thé chói tai, tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, cùng với tiếng gào giận dữ của Ngải Kiến Đông.

Xem ra La Mỹ Hoa sau khi không làm gì được Ngải Hân, đã gọi Ngải Kiến Đông đến, rồi trách móc một trận.

Cứ thế, hai người lại cãi nhau ầm ĩ.

Nhắc đến La Mỹ Hoa và ba của Ngải Hân, Ngải Kiến Đông, phải nói thêm rằng họ là cặp đôi kiểu "hận thấu tim gan".

Hai người đến bây giờ vẫn chưa ly hôn, nhưng thù oán thì đã bắt đầu từ thời Ngải Hân học mẫu giáo. Hiện tại họ gần như sống ly thân hoàn toàn.

Ngải Kiến Đông là giáo sư kinh tế học, đang làm việc tại Đại học An Thành. Ở tuổi ngoài 40, ông đã đạt đến cấp bậc phó viện trưởng, sự nghiệp thành công. Chỉ có điều tình cảm hôn nhân giống như một bãi phân.

Là con gái, Ngải Hân cũng chẳng thể nói đỡ cho ông ta một câu.

Bởi vì… cô còn có một chị gái cùng cha khác mẹ, tên là Ngải Tình, lớn hơn cô hai tháng.

Quê của La Mỹ Hoa và Ngải Kiến Đông đều ở huyện Xương, một huyện nhỏ thuộc thành phố An Thành. Nhà họ La ở đầu thôn, nhà họ Ngải ở cuối thôn, kiểu thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, quen biết từ tấm bé.

Năm đó nhà họ Ngải nghèo, khi Ngải Kiến Đông học cấp ba, không thể tiếp tục chu cấp cho ông học. Đúng lúc Ngải Kiến Đông vừa không cam lòng, vừa bất lực… nhà họ La đã xuất hiện.

Lúc đó La Cường, bố của La Mỹ Hoa, đã liều mình kinh doanh theo làn sóng cải cách mở cửa, bắt đầu làm ăn buôn bán sỉ, trở thành nhóm người đầu tiên giàu lên trong huyện.

Vì La Mỹ Hoa một lòng thích trai đẹp nhất thôn Ngải Kiến Đông, mà Ngải Kiến Đông cũng chẳng phải vô cảm với hoa khôi làng như bà. Dưới sự nài nỉ hết lần này đến lần khác của con gái, La Cường đã đồng ý gánh vác chi phí học hành của Ngải Kiến Đông, đổi lại là hôn nhân được sắp đặt.

Ngải Kiến Đông quả thật là người có thiên phú học tập, trở thành người đầu tiên trong thôn thi đỗ đại học sau khi khôi phục kỳ thi đại học, lại còn là đại học danh tiếng.

Còn mẹ của Ngải Tình, Lục Tĩnh, chính là bạn học cùng lớp với Ngải Kiến Đông.

Sau khi tiếp xúc với những cô gái tri thức ở đại học, La Mỹ Hoa ngày càng trở nên “quê mùa” và “thô kệch” trong mắt ông.

Vào năm thứ hai đại học, Ngải Kiến Đông đã giấu gia đình mà yêu Lục Tĩnh, và mối quan hệ này kéo dài cho đến khi ông tốt nghiệp đại học.

Sau khi tốt nghiệp, hai nhà liền đưa việc hôn nhân của Ngải Kiến Đông và La Mỹ Hoa lên bàn bạc. Ngải Kiến Đông không từ chối, bởi vì ông còn muốn tiếp tục học cao học và tiến sĩ, điều này vẫn không thể thiếu sự giúp đỡ của La Cường.

Thế nhưng ông cũng chẳng buông được Lục Tĩnh.

Tra nam thì vẫn là tra nam, tra đến tận cùng.

Lục Tĩnh cũng không phải dạng vừa. Rõ ràng biết Ngải Kiến Đông sắp cưới người khác, vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện làm t*nh nhân trong bóng tối, thậm chí còn sinh cho ông ta một đứa con gái – Ngải Tình.

Ngải Kiến Đông là người có học, có đầu óc, nên mối quan hệ mập mờ này kéo dài suốt mấy năm trời mà không bị phát hiện. Mãi đến khi Ngải Hân còn đang học mẫu giáo, lúc ấy cả Ngải Kiến Đông và Lục Tĩnh đã yên vị làm giảng viên đại học, sự nghiệp lên như diều gặp gió, không còn phụ thuộc gì vào nhà họ La nữa. Một khi không còn phải sống nhờ, thì cũng chẳng cần che che giấu giấu làm gì. Cuối cùng, chuyện bị La Mỹ Hoa phát hiện.

La Mỹ Hoa từng làm loạn lên, nhưng vô ích.

Thế là hai người cứ căm ghét lẫn nhau mà sống qua mười mấy năm.

Còn về việc tại sao không ly hôn, đương nhiên là vì La Mỹ Hoa không đồng ý.

La Mỹ Hoa làm sao cam tâm để Ngải Kiến Đông và Lục Tĩnh ung dung sống bên nhau? Bà kiên quyết không đồng ý ly hôn, tuyên bố nếu Ngải Kiến Đông cố chấp ly hôn sẽ đến trường ông ta làm ầm ĩ, phơi bày chuyện ông ta vong ân bội nghĩa ra, để ông mất sạch danh tiếng, thân bại danh liệt.

Ngải Kiến Đông tức đến tái mặt, nhưng cuối cùng cũng đành nhún nhường. Giờ đây, ông ta tuy sống chung với Lục Tĩnh và Ngải Tình như một gia đình, nhưng trên danh nghĩa vẫn chưa ly hôn, mỗi tháng vẫn phải gửi tiền chu cấp cho La Mỹ Hoa.

Tóm lại, cuộc hôn nhân này chính là một khúc gỗ mục nát từ trong tim.

Lúc này, cả hai đang cãi nhau ầm ĩ dưới nhà.

Tiếng la hét chói tai khiến Ngải Hân không thể làm bài.

Cô bực bội quăng bút, đứng dậy lao xuống lầu.

“Sao mà ồn thế hả?!”

Ngải Hân đứng giữa cầu thang, nhìn xuống đám người đang khẩu chiến, hét to.

Cả đám sững người, đồng loạt nhìn lên.

Ngải Hân lúc này mới phát hiện, Lục Tĩnh thế mà cũng đến, còn đứng cạnh dì Trần như đang "khuyên can".

Ngải Hân hừ lạnh trong lòng, đúng là một đóa bạch liên hoa trung niên.

Kiến Đông phản ứng đầu tiên, vội vàng nói với Ngải Hân: "Hân Hân, con có phải không muốn tiếp tục đóng phim nữa, muốn học hành phải không? Mẹ con chẳng hiểu gì cả, đâu biết học hành quan trọng thế nào. Con về ở với ba đi, chỗ ba có môi trường học rất tốt, đừng ở với mẹ rồi học theo thói hư tật xấu."

Ngải Hân nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, tiếng La Mỹ Hoa đã hét lên: "Ngải Kiến Đông ông có ý gì! Ngải Hân đi theo tôi rất tốt, cái gì mà 'học hư' với tôi? Theo ông mới học hư đấy! Chính ông vong ân bội nghĩa ở bên ngoài nuôi tiện nhân, dạy được ai cái gì!"

Ngải Kiến Đông giận đến tím mặt: "Bà bớt lôi mấy chuyện cũ rích ra đi, bà cũng không nhìn xem đức hạnh của bà thế nào! Tôi nói cho bà biết, cái loại hành vi không cho Hân Hân đi học của bà, tôi kiện cho mà xem!"

Lục Tĩnh cũng bày ra bộ mặt nặng trịch, nhưng Ngải Hân không hề nhìn nhầm cái “đóa bạch liên trung niên” này. Ngay lúc này mà bà ta vẫn còn đóng vai hiền lành thùy mị, nhẹ giọng khuyên Ngải Kiến Đông bớt giận,rồi xoay sang La Mỹ Hoa dịu dàng bảo: “Nếu Hân Hân muốn học, thì nên để con bé học…”

La Mỹ Hoa phì một tiếng khinh bỉ, mắng thẳng mặt Lục Tĩnh:“Con hồ ly kia, ai cần cô chõ mỏ vào chuyện nhà tôi?! Lo mà dạy con cô cho tử tế vào, đừng để lớn lên giống hệt mẹ nó!”

Rồi quay sang Ngải Kiến Đông, giận dữ hét lên: "Cái gì mà tôi không cho nó đi học? Hân Hân hợp làm diễn viên, nó tự mình cũng muốn làm diễn viên, nếu không phải ông tẩy não nó, nó có thể đột nhiên muốn đi học sao?"

Ngải Kiến Đông tức đến phát điên, gào lại: “Đồ đàn bà chua ngoa! Đúng là thứ đàn bà đanh đá!”

Ngải Hân đứng trên cầu thang nhìn xuống đám người hỗn loạn phía dưới, đầu đau như búa bổ.

Cô đang chạy đua với cái chết, vậy mà người nhà lại đồng loạt đến thêm phiền.

Ngải Hân hoàn toàn không có hứng chen chân vào cái bãi chiến trường gia đình này. Chỉ cần liếc thấy cái đóa bạch liên trung niên Lục Tĩnh là cô đã thấy ghê tởm, nói chuyện với mấy người này đúng là phí thời gian.

Cô quay lưng, đi thẳng đến nút báo động khẩn cấp, bấm một phát gọi bảo vệ tới xử lý.

Ngải Hân và La Mỹ Hoa sống trong khu biệt thự sang trọng, an ninh rất tốt. Cô vừa ấn nút chưa đầy vài phút, bảo vệ đã đến.

Mấy người đang cãi nhau chí chóe đều ngơ mặt ra.

La Mỹ Hoa là người đầu tiên phản ứng, sống chết cũng không thể để Ngải Hân lộ ra mặt trái. Những chuyện bẩn thỉu trong nhà như thế này, tuyệt đối không thể để người ngoài biết được!

Bà vội vàng lao ra ngăn cản mấy người bảo vệ: “Các cậu đến làm gì? Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhà thôi, mấy cậu đi về đi.”

"Là con gọi đến." Ngải Hân bước lên trước, nói.

La Mỹ Hoa kinh hãi nói: "Con làm gì vậy! Mẹ với ba con chỉ cãi nhau thôi mà." Rồi lại quay sang bảo vệ giải thích:  "Chỉ là mâu thuẫn gia đình, không có chuyện gì cả."

Ba người bảo vệ đồng loạt nhìn sang Ngải Hân.

Ngải Hân hất cằm về phía Lục Tĩnh, thản nhiên nói: "Người kia là tình nhân bố tôi nuôi ở bên ngoài, không được chúng tôi đồng ý mà tự tiện chạy đến nhà chúng tôi, có tính là xâm nhập gia cư bất hợp pháp không? Mấy anh có thể đuổi ra không?”

Sắc mặt Lục Tĩnh tái mét, vẻ bạch liên hoa dịu dàng nhỏ nhẹ dường như cũng không thể giả vờ được nữa.

Ngải Kiến Đông gầm lên với Ngải Hân: “Ngải Hân! Con có biết lễ phép là gì không?! Ăn nói kiểu gì thế hả!”

Ba bảo vệ nhìn Ngải Kiến Đông và Lục Tĩnh bằng ánh mắt đầy khinh thường.

Ngải Hân đứng thẳng, không né tránh, giọng vẫn bình thản: "Có thể giúp tôi đuổi đi không?"

Dù gì cô cũng là một diễn viên, tuy diễn dở, nhưng ít ra biết cách giả vờ. Giây phút này, cô khẽ cụp mắt xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn, tựa như một cô bé nhỏ bị chính cha ruột và tình nhân của ông ta ức hiếp không thương tiếc..

Một trong ba bảo vệ lập tức phản ứng, không nói hai lời kéo thẳng Lục Tĩnh ra ngoài. Ngải Kiến Đông muốn cản cũng chẳng cản nổi, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ngải Hân đầy tức giận.

Ngải Hân không hề nao núng, ngẩng đầu đối diện ánh mắt ông ta, giọng bình thản mà sắc lạnh: “Ba, ba ở bên ngoài đã có một gia đình riêng tử tế như thế rồi, giờ còn chạy về đây làm gì? Dù con đi đóng phim hay đi học, cũng chẳng liên quan gì đến ba hết. Con chỉ hy vọng ba đừng đến làm phiền mẹ con con nữa. Nếu báo chí biết chuyện nhà ta, người bị chửi sấp mặt sẽ là ba và ‘bà ta’. Cư dân mạng đủ sức dìm chết hai người bằng nước bọt đấy."

Nói xong, Ngải Hân chẳng buồn để ý phản ứng của Ngải Kiến Đông, chỉ lạnh lùng quay sang bảo vệ: “Phiền các anh đưa cả ba tôi ra ngoài luôn. Ông ấy vốn dĩ sống với tình nhân, không ở đây.”

Ánh mắt của bảo vệ nhìn Ngải Hân có bao nhiêu thương cảm, thì nhìn Ngải Kiến Đông có bấy nhiêu khinh thường.

Ngải Kiến Đông có chút sốt ruột: "Hân Hân, Hân Hân à, bố là vì con tốt mà, con vẫn muốn đi học có biết không..." Phần sau Ngải Hân không nghe được, bởi vì Ngải Kiến Đông cũng đã bị đuổi ra ngoài.

Một trong số các bảo vệ trước khi rời đi, rất tâm lý nói: "Sau này có gặp chuyện phiền phức nữa, cứ việc gọi chúng tôi, hơn nữa cô yên tâm, tất cả những chuyện xảy ra ở đây, chúng tôi đều sẽ không nói ra ngoài."

Cuối cùng, căn nhà cũng trở lại yên ắng, không còn những tiếng cãi vã gay gắt.

Ngải Hân nhìn sang La Mỹ Hoa, còn chưa kịp nói gì thì bà đã nhào tới ôm chặt lấy cô, khóc nức nở:

“Hân Hân… hu hu hu… con vẫn đứng về phía mẹ… hu hu… tốt quá rồi…”

La Mỹ Hoa vừa rồi còn khí thế một chọi hai không hề lép vế, lúc này, thế mà lại khóc òa lên.

Khóc đến mức khiến Ngải Hân vô cùng lúng túng.

“Mẹ, có khi nào con không đứng về phía mẹ đâu?”

Ngải Hân lấy lại bình tĩnh, cảm thấy nên nói cho rõ:

“Con chỉ muốn học thôi, thật sự không có ý gì khác. Cũng chẳng liên quan gì đến ba.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play