Trước khi nổi tiếng, thành tích của Ngải Hân không đến nỗi tệ, ít nhất cũng thuộc loại khá giỏi, nếu không thì đã chẳng thi đỗ vào trường Trung học số 7 An Thành - một trường trọng điểm.
Tuy chỉ đỗ vào lớp thường chứ không phải lớp chuyên, nhưng thành tích của cô ấy tuyệt đối không thể gọi là học sinh dở.
Thế nhưng, ngay cả với thành tích của Ngải Hân trước khi nổi tiếng, cô ấy cũng chẳng đủ tư cách tham gia sân chơi cho học sinh top đầu.
Hơn nữa, nhìn tình hình hiện tại, dù có đủ tư cách đi chăng nữa, thì chỉ với gần một tuần ôn luyện mà đòi giành giải nhất, xác suất còn thấp hơn cả bị sét đánh.
Cái quyển Death Note này nó giao nhiệm vụ vô lý vãi!
Muốn đấm người.
Đường Tương bị cô hét đến đờ đẫn, mắt chớp chớp hai cái: “Mày... mày chửi tao á?”
Không chỉ Đường Tương, cả lớp cũng quay phắt lại nhìn. Phòng học vốn đang rôm rả bỗng im bặt.
Ngải Hân khóc không ra nước mắt, hai tay che mặt, khổ sở thở dài một tiếng, rồi giải thích với Đường Tương: “Không chửi mày, chửi cái quyển sổ thần kinh nào đấy.”
Đường Tương vẫn chưa hiểu gì, nhưng chuông vào học vang lên, cũng đành gác lại.
Cả buổi sáng, Ngải Hân căn bản chẳng có tâm trí nào để nghe giảng.
Cô thực sự có ý định nghiêm túc học hành để giữ mạng, nhưng… nếu học hành nghiêm túc cũng phải cho người ta hy vọng giữ mạng chứ!
Không lấy được giải nhất cuộc thi Toán thì sẽ bị tông xe, tỉ lệ sống còn thấp, còn tỉ lệ thành người thực vật thì gần như tuyệt đối.
Mẹ nó! Thi Olmpic Toán vào thứ Bảy tuần sau, thứ Bảy tuần sau đấy!
Dù cho cô ấy có chỉ số thông minh của Einstein cũng không thể nào trong vỏn vẹn một tuần mà bù đắp được kiến thức đã mất của cả một năm, lại còn theo kịp độ khó của cuộc thi để giành giải nhất!
Thế này thì khác gì bảo cô tự đào hố chui xuống?
Tâm trạng Ngải Hân hoàn toàn sụp đổ.
Ngải Hân chẳng còn thiết tha nghe thầy giáo phía trên giảng bài, bấn loạn đến mức chỉ biết cầm bút chọc vào quyển sổ, đâm liên tục vào hai chữ “tai nạn giao thông” trên đó, chọc đến thủng cả giấy.
Nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuốn sổ đó. Chẳng bao lâu sau, cái lỗ đó cũng đã tự động phục hồi như chưa từng tồn tại.
Ngay sau đó, một chuyện khiến Ngải Hân kinh ngạc đã xảy ra.
Trên cuốn sổ lại hiện ra một hàng chữ mới, lần này, màu chữ là màu lam.
[Không thể phân biệt văn tự.]
Ngải Hân: "!!!"
Cô ấy dùng đầu bút chọc mà cuốn sổ thế mà lại có phản ứng! Điều đó có nghĩa là, chỉ cần viết chữ lên trên đó, nó có thể giao tiếp!
Chữ giao tiếp là màu lam.
Ngải Hân lập tức nhìn thấy một tia hy vọng.
Có thể giao tiếp thì tốt rồi! Có thể giao tiếp nói không chừng có thể thương lượng hủy bỏ nhiệm vụ!
Ngải Hân lập tức viết vào sổ: Nhiệm vụ này không khả thi. Tao muốn huỷ.
Dưới hàng chữ cô ấy vừa viết, cuốn sổ ngay sau đó liền hiện thêm một hàng chữ màu lam:
[Nhiệm vụ không thể hủy]
Đệt, nghiêm túc quá đáng!
Ngải Hân nhíu mày, đổi chiến lược: Tai nạn xe cộ có tỷ lệ tử vong cao bao nhiêu? Tỉ lệ tàn tật thì sao?
Nếu chỉ gãy chân giống vụ lần trước thì cô còn gồng được...
[Sau khi tính toán: Tỉ lệ tử vong 98.27%, tỉ lệ tàn tật 100%]
…… Vãi thật sự.
Hủy Không được, né không xong. Còn có thể làm gì nữa đây?
Ngải Hân đập đầu xuống bàn.
Không thể chờ chết, chắc chắn không! Phải tìm cách khác.
Một lát sau, Ngải Hân lại ngẩng đầu.
Nếu có thể giao tiếp, vậy thì giao tiếp nhiều hơn, càng moi được nhiều thông tin, càng có cơ hội.
Ngải Hân: Tại sao lại tìm đến tao?
[Chọn ngẫu nhiên người may mắn sử dụng]
... May cái đầu mày!
Ngải Hân: Tổng cộng phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ mới kết thúc?
[Không có dữ liệu xác định]
Ngải Hân: Vậy khi nào mới kết thúc?
Chẳng lẽ cái Death Note này định bám theo cô suốt đời à? Vậy thì thà khỏi sống còn hơn!
[Khi người dùng đạt trạng thái “đã ổn định, không còn cần giúp đỡ”]
Ngải Hân: "..."
Cái gọi là “giúp đỡ” của mày thật sự đáng quan ngại. Cô thật sự muốn xé nát cuốn sổ này một lần nữa.
Hơn nữa, cô cần gì? Cô chẳng cần chút nào!
Thế là Ngải Hân lại viết: Tao không cần giúp gì cả.
[Phân tích xong, bạn vẫn cần.]
Ngải Hân: "..."
…… Thôi được, Ngải Hân coi như đã nhìn ra, cuốn sổ này đã bám lấy cô rồi.
Nếu không thể vứt bỏ thì chỉ có thể thương lượng thôi.
Ngải Hân: Vậy có thể đổi nhiệm vụ không?
[Không có trường hợp đặc biệt thì không thể đổi.]
Ngải Hân lập tức dán mắt vào bốn chữ "Trường hợp đặc biệt", cảm thấy nhìn thấy hy vọng.
Cô viết: Cái gì được tính là trường hợp đặc biệt? Tao không đủ tư cách dự thi thì có tính không?
[Chỉ áp dụng cho những yếu tố không thể kháng cự được.]
Cô hiểu rồi. Tức là phải kiểu động đất, thiên tai hay chính quyền huỷ kỳ thi thì mới được.
Nói chung là, nếu không lấy giải nhất, xác định đón xe... về chầu ông bà luôn.
Lẽ nào thật sự phải cá cược với 1.73% sống sót? Hay hi vọng mình chỉ bị liệt nửa người?
Không được, tuyệt đối không được.
Vậy phải làm sao? Quay cóp? Cầu cho có thiên tai? Gây scandal lớn khiến kỳ thi bị hủy?
Cái sau nghe hơi điên, nhưng... quay cóp thì? Ngải Hân thật sự nghiêm túc nghĩ đến chuyện gian lận. So với mất mạng, thì scandal quay cóp chẳng là gì.
Nhưng mà, không rõ cuốn sổ có bắt được không? Nếu gian lận mà vẫn bị đếm là “không đạt” thì toi.
Trong lúc đang do dự, mắt cô lướt qua mấy dòng chữ cũ, bỗng nhiên dừng lại ở ba chữ "Thẻ bảo vệ".
Đúng rồi! Hồi trước có nói là nhiệm vụ đầu tiên tân thủ được tặng một thẻ bảo vệ, không gây nguy hiểm tính mạng.
Mắt Ngải Hân sáng rực lên, đây chính là hy vọng, hy vọng!
Cô ấy viết: Tao vẫn là tân thủ, có thể cho tao thêm một thẻ bảo vệ không?
[Chỉ tặng một lần. Nếu muốn thêm, phải làm nhiệm vụ]
Ngải Hân: "!!!"
Tia sáng cuối đường hầm đây rồi!
Ngải Hân múa bút thành văn, nhanh chóng viết xuống: Tao muốn! Tao muốn! Tao muốn! Tao phải có thẻ bảo vệ!
[Thẻ bảo vệ có bốn loại, xin lựa chọn]
[Thẻ bảo vệ cấp 1: Tỷ lệ tử vong và tỷ lệ tàn tật đều giảm 20%]
[Thẻ bảo vệ cấp 2: Tỷ lệ tử vong và tỷ lệ tàn tật đều giảm 50%]
[Thẻ bảo vệ cấp 3: Tỷ lệ tử vong và tỷ lệ tàn tật đều giảm 80%]
[Thẻ bảo vệ Chí Tôn: Tỷ lệ tử vong 0%, tỷ lệ tàn tật 0%, chỉ gây thương tích nhẹ có thể hồi phục]
Ngải Hân: Dĩ nhiên là chí tôn rồi!
[Nhiệm vụ đổi lấy chí tôn: Tự hoàn thành tất cả bài tập chưa làm trong toàn bộ chương trình trung học, chính xác 100%]
[Mỗi năm chỉ có ba cơ hội nhận nhiệm vụ đổi nhiệm vụ thẻ bảo vệ. Bạn còn ba cơ hội, Xác nhận nhận nhiệm vụ?]
Ngải Hân: "..."
Đành chịu, thẻ bảo vệ Chí Tôn đúng là không dễ lấy.
Chỉ còn một tuần rưỡi, mà đòi làm hết chương trình? Nằm mơ
Ngải Hân đành lùi một bước: Nhiệm vụ thẻ bảo vệ cấp 3 là gì?
Có được thẻ bảo vệ cấp 3 thì chỉ còn 20% tỷ lệ tử vong và tàn tật. Cô hẳn là... sẽ không xui xẻo đến mức đó chứ?
Nếu lùi xuống nữa, 50% tỷ lệ tử vong và tàn tật, Ngải Hân có chút run rẩy.
Dù thế nào, thẻ bảo vệ cấp 3 dù sao cũng phải lấy được.
[Nhiệm vụ thẻ bảo vệ cấp 3: Làm xong toàn bộ bài trong bốn cuốn “5 năm luyện thi – 3 năm đánh giá” môn Toán, chính xác 80%]
[Mỗi năm chỉ có ba cơ hội nhận nhiệm vụ đổi nhiệm vụ thẻ bảo vệ. Bạn còn ba cơ hội, Xác nhận nhận nhiệm vụ?]
Đường Tương nói Đại số và Giải tích đều đã học xong rồi. Nói cách khác, trong hơn một tuần này, Ngải Hân phải hoàn thành bốn quyển "Hình học không gian".
Còn nhẹ hơn nhiều so với nhiệm vụ thẻ bảo vệ Chí Tôn.
Cô có thể thử. Dù sao 20% khả năng vẫn còn cơ sống, chứ 50% của cấp 2 là một nửa – chấp nhận không nổi.
Xác nhận nhận nhiệm vụ.
[Đã nhận nhiệm vụ bảo hộ cấp 3. Phải tự hoàn thành. Gian lận vô hiệu hóa nhiệm vụ.]
Nghĩa là gian lận = thất bại.
Sau đó, Ngải Hân liền bắt đầu hành trình làm "Hình học không gian" điên cuồng của mình.
Vì nghỉ học lâu, nên các thầy cô cũng không ép Ngải Hân học theo bài giảng, miễn là không làm ảnh hưởng bạn khác.
Thế nên, ngày đầu trở lại trường, bất kể đang học môn gì, Ngải Hân cũng chỉ ôm sách toán và cày đề. Mấy môn khác, tạm vứt hết.
Vì Ngải Hân đã bỏ lỡ không ít chương trình học, nhiệm vụ lại còn yêu cầu tỷ lệ chính xác, nên trước khi làm bài, cô ấy còn cần phải tự học lại nội dung sách giáo khoa. Khối lượng nhiệm vụ tương đối lớn.
Có lẽ trong hơn một tuần sắp tới, cô sẽ phải tiết kiệm cả thời gian ngủ.
Trạng thái dở hơi của cô nhanh chóng bị Đường Tương phát hiện.
Giờ nghỉ trưa, nhìn thấy Ngải Hân vẫn đang gục mặt vào sách toán, Đường Tương thều thào:
“Mày đừng dọa tao nữa…”
Tôn Hạo Nhiên cũng quay đầu lại: "Ôi trời ơi Ngải Hân, sao cậu lại nghiêm túc thế? Muốn thêm cái hình tượng học bá nữa à?"
Ngải Hân không ngẩng đầu, đáp cộc lốc: “Bổ kiến thức. Đừng làm phiền tớ.”
Hai người: "..."
Thái độ nghiêm túc đến mức say mê của Ngải Hân, dần dần lan rộng ra, cho đến khi cả lớp đều để ý trạng thái khác thường này.
Ai nấy đều nhìn Ngải Hân bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Cậu ấy… học thật sao?”
“Không phải đang giả vờ đấy chứ?”
“Nhìn không giống diễn đâu, nghiêm túc lắm.”
“Trời đất, Ngải Hân thật sự quay lại học hành hả?!”
Các bạn học đều túm năm tụm ba vây quanh, bàn tán sôi nổi.
Biết Đường Tương và Ngải Hân có mối quan hệ tốt, đám bạn vây quanh Đường Tương hỏi han.
Đường Tương cũng vô cùng bất lực:
“Đừng hỏi tớ, tớ còn chưa hoàn hồn đây! Hai hôm trước cậu ấy còn gửi voice bảo tự hào vì được ăn cơm nhờ mặt đẹp kìa!”
Ngay sau đó, Ngải Hân đã cầm cuốn Toán Hình học không gian, thò sang hỏi Đường Tương:
"Chỉ giùm tớ bài này với. Hai đường thẳng trong không gian tạo thành góc kiểu gì nhìn kiểu nào để xác định?"
Đường Tương: "...". Đúng là đáng sợ, ai đó trả lại Hân Hân phiên bản lười biếng cho tôi đi!