Ngải Hân vừa mới hoàn thành một màn khẩu chiến. Cô nàng gửi tin nhắn thoại cho cô bạn thân từ thuở tiểu học, Đường Tương, để trút bực.

“Nói tao là bình hoa à? Bình hoa thì sao? Nói cho mà biết, loại người như nó muốn làm bình hoa còn không đủ trình!”

“Còn dám bảo tao đầu óc rỗng tuếch? Ừ đúng, tao rỗng tuếch đấy. Còn nó thì khác, đầu nó đầy lắm, đầy... c*t!”

“Cười chết thật. Trước mặt thì gọi chị gọi em ngọt sớt, sau lưng thì đi rêu rao đủ điều. Tao mà không bị người ta can lại thì đã tiễn nó về chầu trời từ đời nào rồi!”

Nói xong, cô vừa đi về phía xe bảo mẫu vừa tiếp tục chửi đổng:

“Loại dáng người như nó, tao một đấm là lật. Hai ba đứa như vậy mà dám gáy? Thử mà xem.”

“Người ta nói tao sống nhờ gương mặt. Ừ đúng. Nhưng đó là một dạng năng lực, ok? Đẹp mà không được tận dụng thì phí của trời à?”

Trợ lý Trương Thiến đi bên cạnh chỉ biết im lặng nhìn cô. Mặc dù lời của Ngải Hân nghe đúng là muốn ăn đòn, nhưng nhìn cái mặt trời phú đó… đúng thật không thể phản bác gì được.

Chứ sao, không phải tự nhiên mà gọi là “Mối tình đầu quốc dân”.

Ngải Hân mới mười sáu tuổi. Lúc còn học cấp 2 thì được công ty giải trí phát hiện, đóng bộ phim thanh xuân vườn trường đầu tiên. Ai ngờ bộ phim đó bất ngờ nổi đình nổi đám trong kỳ nghỉ đông năm ngoái, đưa cô một bước thành sao hạng A.

Nhan sắc của Ngải Hân thuộc dạng nghiêng nước nghiêng thành. Trong giới giải trí toàn minh tinh xinh đẹp, cô vẫn nổi bật top đầu. Khuôn mặt cực phẩm, vóc dáng chuẩn chỉnh, cao 1m70, dáng thon, chân dài, vòng eo tỉ lệ vàng, làn da trắng không tì vết. Đặc biệt đôi mắt nai long lanh như biết nói khiến người ta nhìn một lần là không dứt ra được.

Cô nổi tiếng nhờ chỉ một vai diễn, một gương mặt … và đúng là chỉ nhờ vậy thôi mà được phong danh hiệu “mối tình đầu quốc dân”.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại: điểm trừ duy nhất của cô là cái tính cách không được “ngọt ngào dễ thương” như vẻ ngoài.

Ngải Hân tiếp tục lảm nhảm:

“Nó còn bảo tao không học hành đàng hoàng? Cái gì mà phải học tiếp sau chín năm giáo dục cơ bản? Ai quy định phải học lên mới được sống? Vậy sao không ai đòi mỗi người phải có cái mặt đẹp như tao đi?”

“Có người sống nhờ tài năng, tao thì sống nhờ nhan sắc, vậy thôi. Có gì sai?”

“Tao sống nhờ mặt, và tao tự hào vì điều đó!”

Ngay sau câu đó...

“Á á á ——!”

Cô bước hụt, cả người rơi xuống hố kỹ thuật đang mở ngay bên đường.

Vừa ngã, ngón tay cô còn kịp bấm gửi tin nhắn thoại của Đường Tương gửi đến:
“Giới giải trí bây giờ loạn lắm, nhưng hôm nay tao không rảnh nghe mày cà khịa. Tao vừa nhận kết quả kiểm tra học kỳ, chắc tối nay gió lốc gia đình. Nếu tao có chết, nhớ nhặt xác giùm.”

Tiếc là đoạn tin nhắn đó bị tiếng hét của Ngải Hân cùng tiếng la thất thanh của trợ lý Trương Thiến lấn át hoàn toàn.

20 phút sau.

“U la la —— u la la —— u la la ——!”

Tiếng xe cứu thương vang lên xé gió.

Trong cái rủi có cái may, Ngải Hân không bị thương nặng. Cô rơi trúng miệng giếng kiểm tra đường ống đang mở, tay còn kịp bám vào cạnh được vài giây giảm va chạm. Bên dưới lại có công nhân đang làm, cứu cô lên ngay lập tức.

Chỉ trật mắt cá chân và xây xát nhẹ. Dù vậy, cô vẫn phải hủy vài lịch trình không quan trọng để về nhà nghỉ dưỡng.

Chiều hôm sau, vừa về tới nhà nghỉ ngơi, cô bỗng thấy một cuốn sổ đen bìa vàng óng ánh đặt trên bàn học.

Một tháng trước, cô từng thấy nó. Vì bìa ghi to đùng dòng chữ “HỌC HÀNH CHO TỐT VÀO”, cô tưởng là ba mình, ông giáo sư mê học hành nhét cho nên chẳng thèm mở ra xem lấy một cái, còn tiện tay ném thẳng vào thùng rác. Không ngờ bây giờ lại thấy nó xuất hiện trở lại trên bàn.

Nhìn thấy chữ “HỌC” là cô ngứa mắt. Định vứt tiếp thì cuốn sổ tự mở ra.

Trang đầu ghi dòng chữ đỏ chót:

“KHÔNG HỌC TẬP THÌ SẼ CHẾT.”

Chữ đỏ như máu loang, toát ra cái vẻ không đáng yêu một chút nào.

Ngải Hân bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai. Cô chưa kịp hành động thì cuốn sổ tự động lật thêm một trang nữa. Trang đầu tiên in dòng chữ vàng:

[Nhiệm vụ: Đạt top 3 trong kỳ thi giữa kỳ lớp.

Nếu không hoàn thành: Rơi xuống hố kỹ thuật.]

Tim Ngải Hân “thịch” một cái.

Ngay sau đó, dòng chữ đỏ máu bắt đầu xuất hiện từng chữ, từng chữ một:

[Nhiệm vụ chưa hoàn thành, trừng phạt đã thi hành.]

Ngay bên dưới, lại là chữ vàng:

[Phúc lợi tân thủ: Được tặng một “lá chắn bảo hộ”.
Trừng phạt lần này không nguy hiểm đến tính mạng.]

Còn chưa kịp hoàn hồn, một nhiệm vụ mới hiện lên:

[Nhiệm vụ: Giành giải nhất cuộc thi Toán Olympic thành phố.

Nếu không hoàn thành: Tai nạn xe cộ.]

[Lưu ý: Lá chắn bảo hộ đã sử dụng hết, không còn hiệu lực bảo vệ.

Trừng phạt lần sau có thể... chết thật.]

“ĐM!!!”

Ngải Hân gào lên, nguyên buổi chiều loay hoay đốt xé, xé xong lại đốt, đốt xong lại chôn, chôn xong cuốn sổ vẫn cứ xuất hiện lại trên bàn học như ma ám.

Xác minh lại với Đường Tương…đúng là hôm qua mới có điểm thi giữa kỳ.

Điên hơn nữa, mẹ cô, La Mỹ Hoa, và mấy dì giúp việc trong nhà không ai nhìn thấy dòng chữ trong sổ. Vậy cô là người duy nhất trong nhà được chọn.

Mẹ cô còn xuýt xoa khen ngợi:
“Chà… Cuốn sổ này ở đâu ra vậy? Nhìn đẹp ghê.”

Đẹp cái quỷ! Nó là sổ gọi hồn thì có!

Ngải Hân dù có tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến đến mấy, cuối cùng cũng phải cúi đầu trước số phận. Cô vừa được “ban tặng” một cuốn death note phiên bản học tập: Không học tập thì sẽ chầu ông bà .

Và để còn cơ hội sống cuộc đời của một nữ thần, cô chỉ còn cách liều mạng vùi đầu vào sách vở.

Ngày hôm sau, khi vạn vật còn chìm trong giấc ngủ, Ngải Hân lồm cồm ngồi dậy với cặp mắt thâm quầng như gấu trúc. 

Cô vệ sinh cá nhân rồi lôi bộ đồng phục phủ bụi ở sâu trong tủ đồ và mặc vào.

Hôm nay, cô sẽ quay trở lại trường.

Khi dùng xong bữa sáng, chiếc xe riêng của gia đình đã chờ sẵn để đưa cô tới ngôi trường quen thuộc.

Chiếc xe vừa lăn bánh tới cổng trường, cũng là lúc học sinh bắt đầu vào lớp. Ngải Hân đeo kính râm và khẩu trang, dặn dò tài xế giờ tan học rồi mở cửa xe bước xuống.

Hình như đã gần một năm rồi cô chưa quay lại nơi này.

Sau thành công của bộ phim [Thời gian của chúng ta], lịch trình làm việc của Ngải Hân dày đặc, chẳng mấy khi còn thời gian tới trường.

Mẹ cô còn đi cửa sau để nhờ vả nhà trường tạo điều kiện, không bắt buộc cô phải bảo lưu, coi như vẫn cho cô cơ hội tốt nghiệp.

Ngải Hân bước tới cổng, đang khập khiễng định vào thì…

“Bạn học, tóc bạn uốn à?”

Một thành viên hội học sinh chặn cô lại. Trùng hợp thay, hôm nay chủ nhiệm giáo dục cũng đang túc trực ở cổng.

Vừa thấy cảnh đó, thầy lao tới mắng té tát:

“Em học lớp nào? Trường này là trường học hay sàn diễn thời trang? Tóc tai kiểu gì vậy? Uốn tóc! Còn dám nghênh ngang đi vào?”

“Tên lớp, báo danh ngay!”

Quy định trường không quá khắt khe nhưng chuyện nhuộm tóc, uốn tóc là tuyệt đối cấm kỵ.

Ngải Hân chưa kịp mở miệng, thầy lại tiếp tục quát:

“Tháo kính râm xuống! Em tưởng em là minh tinh à?”

Ngải Hân: “…”

Cô câm nín vài giây, ngoan ngoãn tháo cả kính lẫn khẩu trang xuống.

Một gương mặt mộc hoàn hảo đến mức phi thực tế lập tức hiện ra.

Một học sinh đứng xem bên cạnh vô thức buột miệng:

“Má ơi!”

Còn thành viên hội học sinh thì ngơ ngác nửa ngày mới lí nhí:

“Thầy ơi… thật ra… bạn ấy đúng là minh tinh…”

Giám thị: “…”

Ở trường An Thành số 7 này, ai mà không biết “mối tình đầu quốc dân” chính là học sinh của trường?

Thầy liếc học sinh kia một cái kiểu: “Biết rồi còn làm quá!”

Ngải Hân cười nhẹ, diễn tròn vai con ngoan trò giỏi:

“Xin lỗi thầy, hôm qua em vừa chụp tạp chí, tóc chưa kịp duỗi lại.”

Ở nơi công cộng, hình tượng vẫn phải giữ. Dù sao cô vốn cũng là “mối tình đầu quốc dân” mà. Nếu để cô thể hiện đúng bản chất, thì khéo thành “tiểu tỷ giang hồ quốc dân” luôn rồi.

Thầy giám thị lúc này trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Vừa mắng xong đã bị vả mặt, giờ muốn lấy lại uy nghiêm của một giám thị cũng khó. Nhưng đối mặt là cái gương mặt xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, ông ta lại chẳng thốt nên câu nào cho ra hồn.

Quan trọng hơn là, cái người tên Ngải Hân này ngày mai còn phải đi chụp tạp chí. Vậy mà hôm nay vẫn lết cái chân thương tới trường.

Ông ta mắng không nổi.

Thầy giám thị ho nhẹ một cái cho đỡ ngượng: “Ờm, vậy…em vào lớp đi.”

Đừng nhìn trường rộng mà lầm, tin đồn trong trường lan còn nhanh hơn mạng xã hội.

Huống chi là “quốc dân mối tình đầu” Ngải Hân đột ngột trở lại trường học – tin này còn hot hơn cả ca sĩ lộ clip mới.

Ngải Hân vừa bị thầy giám thị cản lại mấy phút thôi, học sinh đi ngang đã hóa thành chim nhạn đưa tin.

Tại lớp 11/17 – lớp của Ngải Hân.

Một nam sinh lao như bay từ hành lang vào lớp, tay ôm ngực thở không ra hơi như vừa chạy thi xong 100m:

“Tin hot—Ngải Hân—về trường rồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play