Ngõ Gia Thanh Bình cũng ở góc đông bắc thành Phi Hồ, cách khách điếm không tính là quá xa, muốn đến ngõ Bình thì phải đi qua một con đường thanh lâu san sát, ở đó có rất nhiều cô nương xinh đẹp xinh đẹp cùng tú bà quy công đứng đó để lôi kéo khách nhân, Lý Lục cũng dính được chút hào quang của Từ Phượng Niên, tuy nói thế tử điện hạ đang đeo một tấm da mặt, nhưng những tấm da mặt được Thư Hổ tạo ra cũng có phong cách cá nhân riêng, ngoại trừ một tấm da mặt nhập thần là hình tượng mãng phu thổ bỉ, thì mấy tấm sinh căn kia đều là thư sinh thanh tú, tuy hình dáng anh tuấn âm nhu của mấy tấm đó đương nhiên là nhạt hơn vài phần so với thế tử điện hạ sau khi cập quan, nhưng cũng tương đối xuất sắc, hơn nữa dáng người Từ Phượng Niên thon dài, cộng thêm một bộ trường sam nền trắng đen trông sạch sẽ mà nhẹ nhàng khoan khoái, khiến cho cả người hắn toát ra một loại khí thái du lịch   thứ mà những người như Lý Lục phỏng chừng cả đời này cũng không mài ra được, thế nên là sao có thể khiến cho các kỹ viện thành tinh xưa nay có tôn chỉ rằng thà rằng giết lầm cũng không bỏ sót kia hào phóng cho đi được.
Các nàng cũng không dám đi lôi kéo ống tay áo của vị công tử bội đao này, nhưng Lý Lục   tên tiểu tử nghèo chưa có khí độ phong phạm gì kia liền thảm rồi, nhưng mà cũng không thể nói thảm, mặt Lý Lục giờ đã đỏ hết lên, bị tú bà từ nương bán lão cùng các cô nương đang tuổi thanh xuân xô đẩy, cánh tay khó tránh khỏi cọ vào phần mềm mại nặng trịch kia, cực kỳ thích thú, đáy lòng tiểu tử này hận không thể bảo Từ công tử đi chậm một chút rồi lại đi chậm một chút.
Hẻm Bình Tử đương nhiên sẽ không mở ở chỗ tranh phương đấu diễm cùng loại dung chi tục phấn này, ở ven hồ Gia Thanh có một hàng độc viện u tĩnh, khiến hẻm Bình Tử càng lộ ra vẻ gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn.
Một nhóm ba người vất vả lắm mới đi qua được bụi hoa nồng nặc son phấn, Lý Lục thừa dịp Từ công tử đi dọc theo con đường mòn đá xanh, len lén nâng cánh tay ngửi ngửi, thật thơm, trong đầu đều là tiếng nói tươi cười của các tỷ tỷ, biết rõ các nàng không phải người đứng đắn, nhưng Lý Lục lại nhịn không được suy nghĩ lại, nghĩ thầm nếu sau này vợ mình có thể có tướng mạo như vậy, đời này cũng sẽ không thiệt thòi.
Lý Lục thấy Từ công tử dắt tiểu cô nương quay đầu nhìn mình vài lần, thì xấu hổ vô cùng đành phải xấu hổ cười một cái, tiểu cô nương hoạt bát không biết xấu hổ làm một cái thủ thế về phía gã, dương xuân tuyết trắng, rất là đáng yêu.
Ở trước mặt Từ công tử Lý Lục bị tự ti mà phải câu nệ, nhưng ở trước mặt tiểu nha đầu lông vàng kia há có thể mất khí thế, ngón tay Lý Lục chống vào mũi, trả lại một cái biểu cảm cây nhà lá vườn hình đầu heo, Từ Phượng Niên hơi nghiêng đầu, thấy một lớn một nhỏ đang "Chiến tranh", hiểu ý cười một tiếng, không có quấy rầy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play