Mang theo một tấm da mặt sinh căn, tất nhiên là Thế tử điện hạ vô duyên với anh tuấn, một đôi con ngươi đan phượng tăng thêm cảm giác âm nhu kia đã giúp hắn đi lại ở thành Phi Hồ, cho dù đeo đao, cũng thập phần phù hợp với khí chất tòa thành trì này, cơ mà lần đầu tiên trong đời bị tiểu cô nương chê già, vẫn là cảm thấy có chút không biết nên khóc hay nên cười, Tôn chưởng quỹ cười ha ha để hoà giải, nhắc đi nhắc lại hai lần rằng "đồng ngôn vô kỵ lão đệ chớ trách", tiểu nha đầu phỏng chừng là sợ nhất bị cho là hài tử, lần thứ hai nhẹ nhàng bổ sung một đao, nói là bộ dạng của hắn cũng rất khó coi nha.
Một buổi chiều ánh mặt trời ấm áp, ngay tại vài chén trà bên trong thời gian ung dung vượt qua, Tôn mập mạp dẻo miệng, sinh ra và lớn lên ở Phi Hồ Thành, đối với phong thổ nhân tình quê hương thì cũng cười nói chêm chọc hạ bút thành văn, hơn nữa cũng không phải là loại ếch ngồi đáy giếng tự coi trọng mình đến mức dị dạng kia, vui vẻ trào phúng cười người cùng tự cười nhạo mình, đối với chuyện xưa của danh nhân trong thành cùng với nội tình xấu hổ như là dập đầu xin một cái đĩa đậu phộng muối, đều nói thẳng ra.
Thế tử điện hạ nổi tiếng là người độc mồm độc miệng ở Bắc Lương, cơ hồ tất cả trọng thần biên cương đến vương phủ vẫy đuôi cầu xin thương xót đều bị hắn giễu cợt qua, chẳng qua những lão hồ ly nắm đại quyền đều giả ngu giả si, không đáng so đo cũng không dám căm tức, có chút khí khái kém một chút thì không cho là xấu hổ ngược lại còn cho là vinh, sau khi trở về lại dùng nó làm đề tài nói chuyện kể cho bằng hữu nghe, dần dà, lại biến thành kiểu những kẻ không bị thế tử điện hạ trêu chọc hãm hại qua đều giống như là những kẻ không phải tâm phúc của Bắc Lương Vương vậy, sẽ bị xem nhẹ mấy phần.
Điều này làm cho rất nhiều quan viên kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi chưa từng lập được quân công trong xuân thu, đều lén lút phẫn uất lên án, cảm thấy xấu hổ khi làm bạn với một đám lão quan trường thế hệ trước.
Đối với việc này, năm đó chỉ là thế tử trẻ tuổi nghiện ăn nói, sau này phát giác ra, cũng chỉ có thể cười khổ, từ lần đầu tiên du lịch trở về rồi cập quan, đã thu liễm hơn rất nhiều, nhất là sau khi một nhà đồng đảng Nghiêm Trì Tập bỏ chạy rời xa khỏi Bắc Lương, cũng không nghe được lời nói cay nghiệt quái gở của thế tử điện hạ nữa, điều này làm cho Lý Công Đức vừa mới đọc đạo kinh lược sử của Bắc Lương cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Từ Phượng Niên dùng nguyên một buổi chiều để tán gẫu với lão nam nhân bàn đối diện có tâm không chí lớn chỉ muốn sống cuộc sống gia đình tạm ổn giàu có, thỉnh thoảng hỏi vài câu, phụ họa vài câu, cổ vũ vài câu, nói chuyện với nhau thật vui vẻ, tiểu khuê nữ Tôn chưởng quỹ Tôn Hiểu Xuân, không thích nghe hai lão già lải nhải, liền chạy đi chơi với Đào Mãn Vũ tuổi còn nhỏ hơn nàng để qua cơn nghiện làm tỷ tỷ chiếu cố muội muội, tự chủ trương lấy ra rất nhiều rau quả ăn uống, còn đưa chút đồ vật nhỏ tinh tế từ khuê phòng nhỏ cho Đào Mãn Vũ để chơi đùa, cũng khá là vui vẻ hòa thuận tương tự như hai người kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT