Bắc Lương Vương Phủ, sừng sững uy nghi trên Thanh Lương sơn, tựa rồng cuộn hổ ngồi.
Nơi đây thiên môn vạn hộ, nhà cửa san sát, ẩn chứa quyền uy vô hạn.
Bắc Lương Vương Từ Kiêu, một công huân võ thần khác họ hoàng tộc, là người hiếm hoi còn sót lại sau cuồng phong nội chiến vương triều.
Trên chốn triều đình lẫn giang hồ, danh tiếng lão hỗn loạn khen chê.
Có kẻ bảo lão là kẻ duy nhất chưa giành được ngai vàng của Hoàng đế, còn lại đã thâu tóm tất cả.
Ở Tây Bắc tam châu, lão chính là chúa tể một tay che trời, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Chẳng trách, những đại thần chính trực trong triều không hợp ý với vị vương khác họ này thường ra vẻ trưởng giả mà mắng lão là "Từ man rợ".
Còn những kẻ lòng mang ý xấu, lại càng ác tâm gán cho lão cái danh "Nhị Hoàng đế” – ngụ ý lão có dã tâm tiếm quyền.
Hôm nay, vương phủ bỗng trở nên náo nhiệt lạ thường.
Bắc Lương Vương quyền cao chức trọng đích thân mở trung môn, bày nghi thức trang trọng nhất để nghênh đón một lão giả tiên phong đạo cốt.
Hạ nhân trong phủ chỉ nghe phong thanh rằng đó là Thần tiên đến từ Thánh địa Đạo giáo Long Hổ sơn, đã "nhìn trúng” Tiểu vương gia si ngốc và muốn thu y làm bế quan đệ tử.
Đây quả là thiên đại phúc duyên, khiến người trong Bắc Lương Vương phủ đều xuýt xoa: "Đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc!"
Thật vậy, Tiểu vương gia từ thuở lọt lòng đã không khóc, học hành cực kỳ dốt nát, mãi đến sáu tuổi mới bập bẹ biết nói.
Thế nhưng, cái tên của y lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài: Từ Long Tượng – nghe thật uy vũ khí phách.
Tương truyền chính lão thần tiên Long Hổ sơn này đã đặt tên cho y, rồi hứa hẹn 12 năm sau sẽ quay lại thu đồ.
Nay, lão đến đúng hẹn.
Tại tiểu viện trong vương phủ, vị Đạo môn lão tổ tông – bậc sư tổ nhất cấp của Long Hổ sơn, đang vân vê chòm râu bạc phơ như tuyết, cau mày suy tư.
Lưng lão đeo một thanh kiếm gỗ đào kiểu Chung Quỳ không mấy phổ biến, cùng với tướng mạo thoát tục, quả thực xứng đáng với hai chữ "xuất trần".
Ai nhìn thấy cũng phải từ tận đáy lòng mà tán dương đây là một thế ngoại cao nhân.
Thế nhưng, lần thu đồ này hiển nhiên gặp không ít trở ngại.
Không phải do vương phủ có dị nghị, mà là do cái tính ương ngạnh của đệ tử tương lai của lão.
Y đang ngồi xổm dưới gốc cây lê, chổng mông về phía vị sư phụ lừng lẫy này – người mà xét về địa vị có thể xếp vào top 3 trong thiên hạ đạo thống, còn về võ công, khụ khụ, chắc cũng có tên trong top 30.
Ngay cả đường đường Đại trụ quốc Bắc Lương Vương cũng phải ngồi chồm hỗm, dịu giọng khuyên bảo, từng bước dụ dỗ: "Nhi tử à, con đi Long Hổ sơn học bản lĩnh, sau này nếu có ai dám nói con ngốc, con cứ đánh hắn.
Quan văn võ tướng tam phẩm trở xuống, cứ đánh chết thoải mái, cha sẽ là chỗ dựa cho con!"
"Con à, con có khí lực lớn bẩm sinh, nếu không học võ, đoạt được một trong thiên hạ thập đại cao thủ thì thật đáng tiếc.
Học thành tài trở về, cha sẽ cho con chức Thượng kỵ Đô úy, cưỡi ngũ hoa mã (ngựa có bờm tỉa thành năm cánh hoa), khoác trọng giáp, trông khí phách biết chừng nào!"
Tiểu vương gia hoàn toàn không mảy may để ý, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm mặt đất, nhìn đến mức say sưa.
"Hoàng Man nhi à, chẳng phải con thích ăn mứt quả sao? Sơn trà dại mọc khắp Long Hổ sơn đó, con cứ hái mà ăn thoải mái.
Triệu Thiên sư, đúng không?"
Lão thần tiên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, liên tục gật đầu xác nhận.
Thu đồ đệ mà phải hạ mình đến mức này, quả thật quá khó coi, nói ra còn không bị khắp thiên hạ chê cười sao?
Nhưng dù là Đại trụ quốc chức quan siêu nhất phẩm, nhất ngôn cửu đỉnh ở mười hai quận, Từ Kiêu đã nói khô cả lưỡi mà thiếu niên vẫn không chút phản ứng.
Chắc bực bội vì cha ồn ào quá, y bèn chổng mông lên, đánh một cái rắm vang trời, còn không quên quay đầu nhếch miệng cười với cha.
Khiến Bắc Lương Vương tức đến mức giơ tay lên làm bộ muốn đánh, nhưng nhấc lên rồi lại dùng dằng một hồi đành bỏ xuống.
Thứ nhất là không nỡ đánh, thứ hai là đánh cũng vô ích.
Thằng con trai này thật không phụ cái tên của mình, Từ Long Tượng, lấy từ câu: "Thủy hành trung long lực tối đại, lục hành trung tượng lực đệ nhất, uy mãnh như kim cương, thị vị long tượng”
(Trong loài thủy tộc thì rồng có sức mạnh lớn nhất, trong loài lục tộc thì voi có sức mạnh đứng đầu, uy mãnh như kim cương, đó gọi là long tượng).
Đừng nhìn đứa con trai ngốc nghếch có biệt danh Hoàng Man nhi ngu ngơ ngây ngốc, đến nay cả chữ cũng không biết, da ngăm ngăm vàng, vóc người gầy hơn so với bạn đồng trang lứa, nhưng khí lực lại là nhất đẳng.
Từ Kiêu mười tuổi tòng quân giết người, từ Đông Bắc Cẩm Châu chém Hung Nô đến Nam bộ diệt sáu nước lớn nhỏ, tàn sát hơn bảy mươi thành, lại đến Tây Nam trấn áp man di mười sáu tộc.
Mạnh tướng thể lực kinh người đến mấy lão cũng từng gặp qua, nhưng tiểu nhi tử trời sinh xương đồng da sắt, lực bạt sơn hà thì quả thực chưa từng thấy.
Từ Kiêu thầm thở dài, nếu Hoàng Man nhi có thể thông minh hơn, tâm trí mở mang một chút, tương lai nhất định sẽ trở thành một mãnh tướng vô song xung trận tiên phong.
Lão chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía đạo sĩ Long Hổ sơn có thân phận cực cao, xấu hổ cười cười.
Vị đạo sĩ ra hiệu không sao, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi bi thương.
Thu đồ đệ mà phải đến mức này, cũng quá mất mặt rồi.
Một khi chuyện này truyền đi, chắc chắn sẽ trở thành trò cười của người trong thiên hạ, cái mặt già này khó mà trưng ra trước mặt đám đồ tử đồ tôn.
Bắc Lương Vương đang bó tay, chợt nảy ra một kế, hắc hắc cười nói: "Hoàng Man nhi, ca của con đi chơi xa trở về rồi, chắc giờ cũng sắp vào thành, con không đi xem sao?"
Tiểu vương gia bỗng nhiên ngẩng đầu.
Biểu cảm cứng ngắc khô khan ngàn năm không đổi của y, nhưng đôi mắt bình thường ngây ngô vô thần lại bùng lên hào quang hiếm thấy, rất chói mắt.
Y kéo tay cha xông ra ngoài.
Đáng tiếc Bắc Lương Vương phủ này nổi tiếng với hàng trăm hành lang quanh co ngoằn ngoèo, bằng không cũng không thể giữ được một tòa "Thính Triều Đình” chịu đủ chỉ trích từ thanh quan sĩ phu trong triều.
Từ Kiêu bị nhi tử nắm tay rất đau nên không thể không mấy lần nhắc nhở y đi nhầm đường.
Đi hết một nén nhang mới ra được bên ngoài phủ.
Phía sau hai cha con và lão thần tiên, một đám nô bộc khiêng rương lớn nhỏ theo sau, đều là đồ vật chuẩn bị mang đi Long Hổ sơn.
Bắc Lương Vương phú khả địch quốc, xưa nay cưng chiều con cái, không thể để chúng gặp chịu chút khổ hay ủy khuất gì.
Đến bên ngoài phủ, Tiểu vương gia vừa nhìn thấy con đường vắng vẻ, nào có bóng dáng của ca ca chứ, đầu tiên là thất vọng, tiếp theo là phẫn nộ.
Y gào thét, thét đến khản cả giọng, thoạt đầu muốn nổi lửa với Từ Kiêu.
Nhưng đần thì đần, ít ra y còn biết người này là phụ thân mình.
Nếu không, kết cục của Từ Kiêu chỉ sợ cũng giống con gấu ngựa vào cuộc đi săn mùa thu trước đó không lâu không may gặp phải Từ Long Tượng, bị thiếu niên mười hai tuổi trực tiếp xé thành hai nửa.
Y giận dữ trừng mắt nhìn người cha đang chột dạ, rồi quay đầu bỏ đi.