Ngõ Gia Thanh Bình có bốn thanh lâu trước hồ, một bàn tay cũng đếm được, nhưng nhìn thế nào cũng lộ ra mùi vị thủy hỏa bất dung, nhưng mà đã đến cảnh giới cao thủ so chiêu giết người vô hình rồi, thì sẽ không giống như thanh lâu trên đường lúc trước treo cờ màu ghi "eo thon đệ nhất Phi Hồ thành" kia nữa, mà ta sẽ treo hoành phi song phong hàng phục anh hùng hán thiên hạ.
Thường thường tại lúc tranh giành sinh ý thì sẽ trừng mắt thậm chí động tay động chân với nhau, nữ tử đánh nhau thì chỉ đơn giản là nhắm mắt lại cào cấu lung tung một trận, mặt khác nhóm côn đồ của nhà thổ đánh nhau thì sẽ có cách thức hơn rất nhiều, sẽ len lén đá vài cái liêu âm thối, hắc hổ đào tâm, hầu tử hái đào… Rất nhiều tên vô lại bất lương không có tiền đi dạo kỹ viện, cứ cách năm ba ngày liền tới bên kia ngồi xổm xem kịch, xem như là lấy kinh nghiệm, hơn nữa những nữ tử khóc lóc om sòm tranh đấu kia vốn là ăn mặc mát mẻ, sẽ không cẩn thận lộ ra nửa bên ngực trắng mập, đây chẳng phải là cảnh xuân chợt tiết, phong cảnh tuyệt đẹp ở bên này sao? Nếu được vậy thì các hán tử rảnh rỗi kia sẽ mở rộng tầm mắt, hô to thống khoái, một ít hán tử xấu xa còn cố ý kêu đồng bọn lạ mặt giả ý khó xử đi vào thanh lâu nhà nào đó, hữu ý vô tình lộ ra chút đồ vàng trắng với tú bà rồi thuận thế châm ngòi thổi gió, làm vậy chỉ vì để các huynh đệ ngắm nghía một hồi trò hay, loại việc nguy hiểm này rất phải chú ý đến tài ăn nói cùng diễn xuất, nếu không vạn nhất lộ ra thì không thể thiếu một trận đánh đập, đừng thấy các cô nương kia quyền cước gầy yếu, nếu mà một cước giẫm vào đũng quần thì cũng sẽ lấy mạng người đấy.
Vô lại kéo bè kết phái của Phi Hồ thành cũng không phải là đám có khí tượng gì lớn, cũng chỉ là tán binh du dũng, ở tòa Bạch Sương thành hàng xóm kia, nhân số trong thành mới bằng một nửa Phi Hồ thành, nhưng mà lòng người đoàn kết, nên kéo lên được mấy cây đại kỳ, mấy nhân vật của đại bang phái đó tới Phi Hồ thành đều là những kẻ không coi ai ra gì, thích nhất là không có việc gì thì liền tới Phi Hồ thành phiêu nữ nhân giẫm nam nhân, nếu không phải mấy năm trước đây bị công tử Đạm Đài vô tình đụng phải, hung hăng dọn dẹp khiến chúng mất hết thể diện, khí diễm tiêu tan hơn phân nửa, thì bằng không hai năm nay đám vô lại ở Phi Hồ thành sẽ chẳng còn ngẩng đầu lên được nữa.
Mà trong trận chiến kia của công tử Thành Mục, thân vệ phía sau đều khoanh tay đứng nhìn, chỉ có công tử đơn thương độc mã nhưng đã biến hơn bốn mươi đại hán thanh niên cường tráng thành kẻ tàn tật, sau đó còn kêu người trói cả đám lại ném ra ngoài Bạch Sương thành, khiến dân chúng trong thành đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chẳng trách vị thế tử quyền quý danh vọng cao danh tiếng tốt này lại được các nữ tử trong thành từ sáu mươi tuổi trở xuống yêu thích như vậy, thật sự là ngoài người này ra thì không kiếm được người nào khác trong đám nam tử của thành Phi Hồ nha.
Đám lưu manh côn đồ cũng đều tâm phục khẩu phục với đại công tử Đạm Đài, dù sao hắn cũng không ỷ thế hiếp người, muốn giáo huấn cũng là giáo huấn giang long ở nơi khác, hơn nữa, về sau vạn nhất đại công tử trở thành Truyền Linh Lang không có phẩm trật nhưng là cận thị của hoàng đế, càng khiến cho cả thành đều có vinh quang, trong năm nay, đã không biết có bao nhiêu nữ tử mặc kệ có bao nhiêu chùa miếu đạo quán mà đều đến hết để thắp hương bái Phật thỉnh thần một lần rồi, chính là vì cầu nguyện cầu phúc cho đại công tử kia.
Làm cho những kẻ phú quý trên người đều cười đến không ngậm miệng lại được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT