Ngồi tựa trong đình Ôn Hoa nhìn về phía người bạn thân mấy năm không gặp, trước đây kết bạn cùng nhau ngao du sơn thủy, gã vẫn rất đố kị Từ tiểu tử với vẻ ngoài tuấn dật, mỗi lần đi đường gặp hương dã thôn xá, nếu để cho Từ tiểu tử đi xin một ít lương thực, hơn phân nửa sẽ không tay không mà về, chẳng may mà gặp phải những phụ nữ quê mùa trong thôn, thì lại càng thu được nhiều lương thực hơn, chỉ là khi các nàng bố thí thì lại tranh thủ muốn xoa bóp người của Từ tiểu tử, một số phu nhân thừa dịp trượng phu không ở nhà càng cười tợn đi bóp xoa nắn hạ bộ của Từ tiểu tử, vừa nói một tiếng hậu sinh tuấn tú hậu, mỗi lần thấy tràng diện này, Ôn Hoa đều không thoải mái, con mẹ nó danh tiếng tiểu tử này đoạt hết, tuy vậy lâu ngày, Ôn Hoa cũng tập mãi thành thói quen, nói đùa, xui Từ Phượng Niên nên đi thẳng vào trong thành làm tiểu bạch kiểm thì tốt hơn, Từ tiểu tử mười lần thì có tám chín lần đều giơ chân giơ tay chửi mắng lung tung, hắn nói lão tử là đỉnh thiên đại thế gia tử Lương châu, lấy đâu ra cái thân phận như vậy! Ôn Hoa nhịn không được bèn cười, đỉnh thiên sao? Còn cao quý hơn con trai của Bắc Lương Vương sao? Lúc này lần thứ hai tương phùng, gặp mặt Từ Phượng Niên, Ôn Hoa dường như cảm thấy xa lạ, ước chừng là thay đổi một thân không biết từ đâu cái bộ dáng cẩu miêu làm trò bàng môn tà đạo nào mà mặc tới được một thân cẩm y, Ôn Hoa nhìn mà không tin nổi vào mắt mình, Từ tiểu tử chẳng lẽ thật là tam lưu quyền quý tử tôn của Bắc Lương? Tại sao, người trước đây là hồ bằng cẩu hữu của gã lại có thay đổi lớn như vậy? Ôn Hoa vô ý thức gãi gãi đũng quần, đây là thói quen đã vài chục năm, khó có thể coi là thanh nhã, tuy nhiên Ôn Hoa vốn xuất thân hương dã, muốn đổi cũng không đổi được, Từ Phượng Niên năm đó đã vì chuyện này mà cười nhạo gã, nói về sau có luyện kiếm tới đại danh đỉnh đỉnh, khi cùng cao thủ đối chiến vạn dân chúng đều hướng mắt nhìn, bất thình lình đi gãi chim trong đũng quần thì biết nói sao? Còn giống bộ dạng cao thủ sao? Sẽ có cô nương mến mộ một người không có phong phạm hiệp sĩ như vậy sao? Ôn Hoa cũng đã cẩn thận cân nhắc qua nan đề khó khăn này, đến nay gã cũng không thay đổi nữa, dường như gã rất sợ khi gã sửa lại chính mình bèn giống như đám công tử nhà giàu giả vờ phong nhã đi ngao du bốn phương.
Từ Phượng Niên bị Ôn Hoa nhìn chăm chú sợ tới nổi da gà, hỏi: "Làm sao tới Tương Phàn rồi?"
Ôn Hoa có vẻ mặt phiền muộn nói: "Gặp phải một tiểu nương, trong lòng mến mộ, một đường đuổi tới."
Từ Phượng Niên cười nói: "Ngươi ấy mà, cẩu không thể đổi được thói quen ăn cứt, trước đây không phải cứ nhìn thấy nữ nhân ngực nở mông to, đều ngưỡng mộ trong lòng, tính ngươi cũng không kén chọn, nhưng nào có người nào đáp ứng qua ngươi?"
Ôn Hoa ngồi thẳng người, vẻ mặt cười xấu xa, hai tay ở ngực làm một tư thế vo tròn vân vê, tấm tắc nói: "Lần này không giống, ta là thật sự thích, nàng rất đẹp, tâm tính lại tốt, ta cảm thấy được đời này về sau chỉ thích nàng mà thôi."
Từ Phượng Niên bĩu môi khinh thường nói: "Cắt chim giờ! Ngươi á, mỗi một cô nương ở trước mặt ngươi, ngươi đều thích đến chết đi sống lại."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play