Sau khi nhập cung, Diệp Gia Hữu không ngồi cùng với Diệp Phụ An. Con cháu hoàng thất họ Triệu cùng mấy vị thế tử ngoại tộc đều có mặt nơi đây. Tuổi tác xấp xỉ, thường ngày vẫn kết nhóm với nhau chơi đùa. Lúc này, các vị trưởng bối đang đối ẩm trong điện, còn bọn họ thì quây quần ngoài yến tiệc, tiếng cười nói huyên náo.
Đột nhiên, có một làn giá lạnh lướt qua, Diệp Gia Hữu và thế tử Trần Vương bên cạnh cùng lúc ngẩng đầu, bắt gặp một nam nhân thân hình cao lớn đang trầm ổn tiến vào.
Bao nhiêu bậc quyền quý nơi kinh đô, Diệp Gia Hữu phần lớn đều từng gặp qua, song người trước mặt phong thái đoan chính, dung mạo tuấn tú, khí độ ung dung, mang theo vài phần tôn nghiêm khiến ai cũng chẳng dám xem thường — hẳn là lần đầu gặp gỡ.
Chỉ có đều, Diệp Gia Hữu thấy người này sắp vào cung yến nhưng bên hông y có loan đao sắc đen, theo bên phải là Thái tử Triệu Quân, phía sau là hai vị tổng quản thái giám mà hậu cung phi tần cũng phải e dè kính cẩn, Diệp Gia Hữu liền đoán ra: người nọ chính là Tần Vương của Hàm Châu.
Đề Kiêu không thèm lưu tâm đám thiếu niên còn thơ dại đang ngồi tụ ngoài điện. Hắn cứ thế sải bước tiến vào, đến khi ngang qua Diệp Gia Hữu, ánh mắt vô tình lướt tới, rồi đột ngột dừng bước.
Tiểu công tử này, dung nhan như họa, đường nét tinh xảo, mơ hồ có ba phần giống thiên kim Diệp thị mà hắn từng gặp hôm trước.
Đề Kiêu cất giọng trầm ổn:
“Là trưởng tử Diệp gia?”
Triệu Quân không rõ cữu cữu của hắn vì sao bỗng hỏi thế, cũng dừng bước, đưa tay gọi Diệp Gia Hữu lại.
Hắn vỗ nhẹ lên vai Diệp Gia Hữu, đáp lời Đề Kiêu:
“Là trưởng tử Diệp gia, Diệp Gia Hữu.”
Đoạn quay sang Diệp Gia Hữu:
“Diệp thế tử, vị này là Tần Vương.”
Diệp Gia Hữu tức thì tiến lên thi lễ, cung kính nói:
“Tham kiến Thái tử điện hạ, Tần Vương điện hạ.”
Triệu Quân cùng Diệp Gia Hữu cũng chẳng thể xem là thân quen. Nay Triệu Quân đã mười bảy mười tám, còn Diệp Gia Hữu chỉ mới bảy tám tuổi, tuổi tác cách biệt khá xa. Huống hồ, Diệp Phụ An lại chẳng thuộc phe Thái tử, bởi vậy thường ngày hai người hiếm khi cùng nhau xuất hiện.
Thấy Diệp Gia Hữu tướng mạo đoan chính, tuấn tú khôi ngô, Triệu Quân đoán hẳn cậu bé này lá gan không lớn. Mà Đề Kiêu lại mặt mày lạnh lẽo, sát khí trầm trọng, vốn đã khiến không ít hài đồng kinh sợ. Hắn liền mỉm cười bảo:
“Diệp huynh đệ, không cần phải sợ. Luận vai vế mà nói, gặp Tần Vương hẳn nên gọi một tiếng ‘thúc thúc’ mới phải.”
Đề Kiêu khẽ nhướng mày:
“Vân Nhi, trong mắt cháu, bản vương đã đến tuổi khiến một tiểu hài tử lớn chừng này phải gọi là thúc thúc rồi sao?”
Triệu Quân: “…”
Không gọi là thúc thúc, thì gọi bằng gì? Khi nãy hắn còn xưng huynh đệ với Diệp Gia Hữu, chẳng lẽ lại để hắn cũng xưng huynh đệ với Đề Kiêu?
Triệu Quân dung mạo ôn nhuận, mang nhiều nét của mẫu thân hắn – tức Đề hoàng hậu đương triều. Mỗi khi hắn nhoẻn miệng cười, liền như gió xuân ấm áp lướt qua. Giờ đây, hắn chỉ khẽ cười, liếc mắt nhìn về phía Diệp Gia Hữu, hứng thú xem cậu ứng đối thế nào.
Diệp Gia Hữu liền đáp:
“Tần Vương điện hạ tinh như long, dũng như hổ, tuổi tác thực chẳng tính là lớn. Đứng cạnh Thái tử điện hạ, lại càng giống hai huynh đệ. Chỉ là vai vế tôn quý hơn đôi chút mà thôi.”
Đề Kiêu nghe vậy, liền tháo xuống chuỗi hạt tử đàn khắc lá đang đeo trên người, đưa vào tay Diệp Gia Hữu:
“ Tuổi còn nhỏ mà ăn nói lanh lợi.”
Diệp Gia Hữu lập tức cúi người thi lễ, nói lời tạ ơn.
Trước khi rảo bước rời đi, Đề Kiêu lại khẽ liếc nhìn Diệp Gia Hữu, trong tâm bất giác hiện lên dung nhan thanh tú, trong trẻo của Diệp Ly Châu. Hắn từng sai người dò xét, song vẫn chẳng thể tra ra tên thật của nàng. Người ngoài đều không biết nàng tên gì, Diệp phủ quản giáo nghiêm cẩn, tên húy của Đại tiểu thư há lại có thể tùy tiện tiết lộ. Cho tới giờ, Đề Kiêu vẫn chẳng hay nàng gọi là gì.
Chờ Đề Kiêu cùng Thái tử đi vào nội điện rồi, Diệp Gia Hữu mới thong thả ngồi xuống, khẽ nhét chuỗi hạt tử đàn vào trong tay áo, đoạn bưng chén rượu trái cây lên, nhấp một ngụm.
Thế tử Trần Vương ghé lại gần, cười hì hì hỏi nhỏ: “Được Tần Vương để mắt tới, cảm giác thế nào hả?”
Diệp Gia Hữu đưa tay đẩy đầu hắn ra:“Còn có thể thế nào? Mong lần tới Tần Vương cũng rảnh tay rảnh mắt để quan tâm tới ngươi một chút.”
Thế tử Trần Vương ha hả cười vang, bảo: “Lúc nãy Tần Vương đứng ngay trước mặt ngươi, tim ta suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực! Gia Hữu, ngươi có thấy thanh đao bên hông ngài ấy không? Ta nghe người ta nói đó là thần binh hiếm thấy trong thiên hạ, dùng huyền kim và đá phượng hoàng đúc thành, hiện là binh khí đứng đầu thiên hạ. Dù cách xa mấy trượng, ta cũng có thể cảm nhận được hàn khí tỏa ra từ thanh đao ấy.”
Diệp Gia Hữu khẽ liếc hắn, nhẹ giọng nhắc: “Nơi này là hoàng cung, bốn phía đầy tai mắt, ngươi bớt lời thì hơn.”
Thế tử Trần Vương lại phá lên cười, bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ Diệp Gia Hữu, nói: “Có phải huynh đệ không đấy?”
Diệp Gia Hữu khẽ gật đầu: “Tất nhiên là huynh đệ, có gì thì cứ nói.”
Thế tử Trần Vương nhỏ giọng bảo:
“Ta nghe phụ thân nói, tỷ tỷ ngươi đã trở về rồi… Gia Hữu này, nửa tháng nữa nhị tỷ nhà ta sẽ mời vài vị tỷ muội tới vườn mai thưởng hoa. Ngươi bảo tỷ ngươi tới, cùng thưởng hoa có được không”
Diệp Gia Hữu “bốp” một tiếng, gạt phắt tay Trần Vương thế tử ra: “Đừng có nằm mộng giữa ban ngày nữa. Tháng Năm thì lấy đâu ra mai nở, bản lĩnh vậy thì ngươi thử khiến một đóa nở trước mặt ta xem nào? Dối trá cũng không chịu cẩn thận một chút.”
Thế tử Trần Vương than một tiếng: “Ôi —— Gia Hữu à, dẫu sao ngươi cũng nên để tỷ tỷ ngươi dung nhập vào giới quý nữ kinh đô chứ. Không cùng nhau ra ngoài du ngoạn, làm sao kết giao bằng hữu?”
Diệp Gia Hữu bật cười: “Tỷ tỷ ta ngay từ lúc chào đời đã là thiên kim quý nữ, chẳng lẽ không giao du với người khác thì thân phận ấy liền mất ư? Phụ thân ta có dặn, thân thể tỷ ấy suy nhược, nay chưa tiện lộ diện. Có điều, nể tình bằng hữu giữa ta và ngươi, ta sẽ về hỏi thử ý tỷ ấy, hôm khác sai người hồi báo.”
Tuy tuổi còn nhỏ, song Diệp Gia Hữu cũng đã tỏ tường ít nhiều. Phủ Thừa tướng đột nhiên có thêm một vị thiên kim, thiên hạ đương nhiên muốn biết rõ thực hư, muốn tận mắt nhìn xem thân thể nàng có thật như lời đồn là suy nhược hay không. Nếu thân thể không đến nỗi nào, về sau kẻ đến cầu thân ắt sẽ giẫm nát ngạch cửa Diệp gia.
Chưa có sự cho phép của phụ thân, Diệp Gia Hữu quyết không dám dẫn tỷ mình ra ngoài tiếp khách.
Dạ yến chẳng bao lâu đã tàn, Diệp Gia Hữu cùng Diệp Phụ An sóng vai hồi phủ.
Sắc diện Diệp Phụ An không tồi, cất lời:“Tần Vương lưu lại kinh thành chẳng được bao lâu. Lần này chẳng qua chỉ là tiến cống sản vật một năm, song lúc y ở trong điện lại khiến người người khiếp sợ. Tiểu tử, phụ thân nghe nói trước khi Tần Vương nhập điện, đã cùng con nói mấy câu phải không?”
Diệp Gia Hữu đáp: “Chỉ là nể mặt phụ thân, tiện miệng hỏi han đôi lời thôi ạ. Không nói chuyện gì trọng yếu. À, ngài ấy còn thuận tay ban cho con một chuỗi vòng tay, trông có vẻ quý giá.”
Diệp Phụ An cười bảo: “Con nhìn Tần Vương người ta mà xem, thân cao chín thước, văn võ song toàn. Hôm nay ở trước điện, giáo huấn Nhị hoàng tử đến á khẩu, mắng người chẳng cần dùng lời thô tục, suýt chút khiến lão thất phu họ Đặng – kẻ vẫn luôn nâng đỡ Nhị hoàng tử – tức đến vỡ gan. Còn con, luyện kiếm thì giữa chừng buông bỏ, cưỡi ngựa thì ngã gãy chân……”
Diệp Gia Hữu nhún vai: “Tần Vương đã tốt như vậy, chi bằng cha để người ta làm nhi tử phụ thân đi.”
Diệp Phụ An liền trừng mắt thổi râu quát: “Nói năng xằng bậy! Đó là thân đệ của Hoàng hậu, ta đây có phúc phận gì để người ta gọi một tiếng phụ thân!” —— bảo Đề Kiêu, tên Diêm La mặt lạnh ấy goi phụ thân, rõ là muốn mạng người ta.
Diệp Gia Hữu mỉm cười, cất lời: “ Con chỉ thuận miệng nói thôi. Tần Vương hơn con nhiều tuổi, đâu thể coi là đồng lứa. Phụ thân, sao người lại đem bọn con ra so sánh? Trong triều có mấy ai có thể vượt mặt ngài ấy? Nhưng trong lòng hài nhi, người lợi hại nhất vẫn là phụ thân.”
Đợi về đến phủ, Diệp Gia Hữu nhảy khỏi xe ngựa, vui vẻ nói: “Phụ thân à, giờ này hẳn là Châu Châu đã tỉnh giấc rồi. Hài nhi có mang về một gói điểm tâm trong cung, là cố ý để phần cho tỷ ấy.” Diệp Phụ An cười bảo: “Gọi là ‘tỷ tỷ’, ngươi chẳng phân lớn nhỏ, coi chừng bị tỷ ngươi chê cười.”
Tới khi bước đến cửa, Diệp Gia Hữu lại khựng lại, vẻ mặt thoáng chần chừ, không dám tùy tiện bước vào.
Từ thuở nhỏ, cậu đã từng nghe người ta nhắc đến vị tỷ tỷ lớn lên nơi Phật môn ấy. Diệp Phụ An cũng thường tán dương Diệp Ly Châu, cả ngày miệng không rời hai tiếng “Châu Châu”, nào là “Châu Châu thế này”, “Châu Châu thế kia”.
Diệp Gia Hữu thật lòng mong mỏi được gặp Diệp Ly Châu. Mẫu thân mất sớm từ khi cậu mới sinh ra. Ô thị bên ngoài thì ân cần, nhưng trong lòng lại không thật sự thương yêu. Hai vị di nương khác thì chỉ biết dè dặt kính sợ. Bởi vậy, hắn rất muốn biết —— vị tỷ tỷ cùng chung huyết mạch kia, liệu có yêu thương mình hay không.