Diệp Ly Châu lờ mờ cảm thấy trong người lại có chút khó chịu. 

Nàng khẽ áp tay lên ngực, nhíu mày, song cũng không nghĩ nhiều.

Chỉ e là bởi hôm nay được gặp lại phụ thân, tinh thần mới tạm thời khởi sắc như vậy. 

Trời đã về khuya, Diệp Ly Châu trở về phòng. Một đám nha hoàn cùng bà vú vội vã tiến đến, vây quanh hầu hạnnàng thay y phục. 

Sắp về đến phủ Thừa tướng, lễ nghi phép tắc tự nhiên chẳng giống với thuở còn ở Minh Phật Tự. Khi ở chùa, nàng mọi việc đều tự thân xử lý, chưa từng quen có người hầu hạ kề cận. Nay sắp hồi kinh, cần phải dần quen với cảnh xung quanh luôn có người theo hầu phục dịch. 

Bỗng dưng, nàng sực nhớ tới một chuyện hệ trọng. Mẫu thân mất đã tám năm, chẳng rõ phụ thân có nạp chính thất mới hay chưa? 

Diệp Ly Châu quay đầu hỏi vú Trần: “Mẫu thân ta qua đời đã lâu… Trong phủ hiện giờ, có chủ mẫu chưa?” 

Vú Trần không dám giấu giếm Đại tiểu thư, chậm rãi bẩm: “Sáu năm trước, Lão gia đã nâng Ô di thái lên làm chính thất. Ô phu nhân thường nhật đối xử rộng rãi hòa nhã, tiểu thư hồi phủ, phu nhân tất sẽ chu toàn chiếu cố người.” 

Diệp Ly Châu gật đầu, nét mặt có phần gượng gạo: “Phụ thân chưa từng nhắc tới… Trong phủ lại có thêm người khác rồi sao?” 

Vú Trần khẽ lắc đầu: “Ô phu nhân chưa từng sinh con. Hai năm trước, Đại công tử từng được gửi nuôi bên chỗ Ô phu nhân. Hiện giờ công tử đã nhập học tư thục, đang ở riêng một viện khác.” 

Dù sao Diệp Phụ An cũng là Thừa tướng, gia nghiệp to lớn, trong phủ không thể thiếu một nữ chủ quản gia giữ lễ. Khi Khương thị còn sống, bên cạnh Diệp Phụ An từng có ba thị thiếp. Trong đó, Ô thị là người được sủng ái nhất, dung mạo đoan trang, tính tình ôn nhu. Sau khi Khương thị mất, Diệp Phụ An đã nâng nàng ta lên làm chính thất. 

Vú Trần lại nói: “Đại công tử thông minh lanh lợi, trong ngoài phủ không ai là chẳng quý mến. Tiểu thư trở về rồi, tất cũng sẽ thương yêu Đại công tử, dù sao trên người hai người đều cùng một huyết mạch.” 

Diệp Ly Châu khẽ gật đầu. 

Mẫu thân nàng đã khuất. Nếu Ô thị thực lòng đoan hiền, được phụ thân tín nhiệm, nàng tự nhiên sẽ không cố tình chống đối. Song, người nàng nhận làm mẫu thân, từ đầu đến cuối, chỉ có Khương thị. Ngoài mẫu thân ruột ra, nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng gọi ai khác một tiếng "Nương". 

Về phần đệ đệ kia, Diệp Ly Châu vừa mong gặp, lại vừa có phần ngại ngần. Từng ấy năm trời, hai tỷ muội chưa một lần gặp mặt, nàng sợ đệ đệ xem mình như người xa lạ. 

Dẫu sao, nàng cũng là người lớn lên bên ngoài phủ. 

Vú Trần khẽ khuyên: “Trời không còn sớm, ngày mai lại phải gấp rút lên đường, Tiểu thư nên nghỉ ngơi sớm mới phải.” 

Chờ Diệp Ly Châu an vị trên giường, đám nha hoàn liền thổi tắt hai ngọn nến lớn, chỉ để lại đèn lồng nhỏ chiếu sáng. Vú Trần và vú Lý đều ngủ lại gian ngoài, hễ trong phòng có chút động tĩnh liền dễ bề nghe ngóng. 

Tuy rằng mấy năm nay, Ô thị chưa từng gây ra việc gì quá đáng, song kể từ khi Diệp Gia Hữu bị trúng tà ba năm về trước, Diệp Phụ An cũng trở nên cảnh giác hơn với Ô thị. Người được cử theo hầu Diệp Ly Châu chuyến này, toàn bộ đều là nữ quyến từng thọ ân Khương thị, lại lớn lên từ nhỏ trong phủ, đời đời hầu hạ tại Diệp gia.

Sáng hôm sau, khi Diệp Ly Châu tỉnh dậy, cảm giác nặng nề như có vật cứng đè lên ngực lại lần nữa trỗi dậy. 

Nàng choáng váng chốc lát, mới vịn lấy mép giường mà ngồi dậy. Ngoài phòng có tiếng ồn ào xôn xao, âm thanh vọng vào không dứt. 

Diệp Ly Châu khẽ hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” 

Vú Trần đáp: “Tần Vương điện hạ sắp khởi hành, tướng sĩ dưới trướng đang điểm danh kiểm kê nhân số trước khi rút quân.” 

Diệp Ly Châu khẽ gật đầu.Chờ nàng rửa mặt xong, người của Tần Vương đã sớm rời khỏi nơi này.

Diệp Phụ An thức dậy từ sớm, đang đứng đợi dưới lầu. Từ xa nhìn thấy ái nữ đổi xiêm y mới, phong thái đoan trang, dung nhan xuất chúng, còn rực rỡ hơn bất kỳ tiểu thư danh môn nào ông từng thấy, trong lòng dâng trào niềm tự hào: “Châu Châu, xuống chậm thôi. Các ngươi đều đỡ tiểu thư cho cẩn thận. Nếu tiểu thư có sơ sẩy gì, bản quan sẽ không tha các ngươi.” 

Diệp Ly Châu thong thả bước xuống: “Con muốn tự mình đi. Con đâu còn là hài tử ba tuổi, cần gì đi đâu cũng phải có người dìu?” 

Diệp Phụ An mỉm cười nói: “Trong mắt ta, Châu Châu vĩnh viễn là tiểu cô nương bé bỏng ngày nào. Lại đây, nếm thử canh bánh trôi phụ thân bảo người làm cho con. Nhân gồm hạt thông, hạch đào, hoa hồng, vừng đen, thêm chút dầu thu, vị thanh ngọt vừa phải.” 

Diệp Phụ An không rõ sau khi rời Minh Phật Tự, nữ nhi có còn kiêng mặn hay không, nên cố ý dặn người làm chuẩn bị vài món thanh đạm. Nồi niêu đều thay mới, chỉ sợ một chút mùi tanh cũng khiến Diệp Ly Châu khó dùng. 

Diệp Ly Châu đường đường là thiên kim phủ Thừa tướng, thân phận cao quý, vốn nên hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung túc. Nào ngờ lại chịu gần mười năm khổ tu trong chùa. Nghĩ tới đây, lòng Diệp Phụ An càng thêm xót con. Dù nữ nhi có muốn hái sao trên trời, ông cũng nguyện dâng lên. 

Diệp Ly Châu cúi đầu nhìn bát nhỏ men trắng tinh xảo, nước canh trong suốt như ngọc, do ngân nhĩ nấu thành, bên trong có ba viên bánh trôi nhỏ cỡ trứng cút. Đầu bếp là người Diệp Phụ An đặc biệt mời tới, dọc đường đi theo bên cạnh, bởi vậy mùi vị tự nhiên hơn người. 

Nàng nếm thử một viên, rồi mới nói: “Hôm qua con có hỏi vú, vú nói phụ thân đã nâng Ô phu nhân làm chính thê. Phụ thân, phụ thân thương Châu Châu là việc tốt, nhưng không nên quá đỗi thiên vị. Ô phu nhân quán xuyến việc bếp núc trong phủ, nếu thấy phụ thân quá nuông chiều con, tất sẽ nảy sinh phiền muộn trong lòng.”

Diệp Phụ An vốn không phải người biết tiếc thương hồng nhan. Năm xưa, ông từng có lòng yêu mến Khương thị – mẫu thân của Diệp Ly Châu – song đó chẳng qua bởi nàng ấy xuất thân tôn quý, dung nhan khuynh quốc, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, quả thực là nữ tử tài sắc vẹn toàn. Khương thị thân là chính thê thê, được Diệp Phụ An kính trọng, sủng ái. Còn Ô thị chỉ là thiếp thất được nâng vị, rốt cuộc cũng xuất thân ti tiện, bất quá cũng như đám di nương nơi hậu viện, sao có thể được ông đối đãi như chính thê thực sự? 

Diệp Phụ An nhẹ giọng nói: “Châu Châu không cần để tâm lời bàn tán của thế nhân. Con là cốt nhục của phụ thân, là nữ nhi thân sinh. Mấy năm nay chịu đựng gian khổ, vi phụ há có thể làm ngơ? Trước khi con gả đi, mọi điều tốt đẹp đều phải bù đắp cho con. Nếu Ô thị có điều gì khiến con không hài lòng, cứ việc nói với phụ thân, ta sẽ thay con làm chủ.” 

Diệp Ly Châu khẽ gật đầu. 

Diệp Phụ An lại tiếp lời: “Con còn một vị biểu tỷ là người bên Ngoại tổ mẫu con, nhũ danh là Nhiễm Thư Nhi, có lẽ con không còn nhớ rõ. Phụ thân nàng – cũng là tam cữu cữu của con – bốn năm trước được điều về kinh, đã sớm định hôn sự cho Thư Nhi. Sau đó hai năm, lại bị điều chuyển đến Vạn Châu. Mẫu thân của con nghe tin con hồi phủ, liền để Thư Nhi theo Quân thị – cửu mẫu con – đến kinh, một là tiện bề hôn phối, hai là lo con sau khi biết mẫu thân mất sẽ đau lòng, nên để Quân thị thay bà chăm nom con. Có thể là sau khi con trở về không lâu, hai người sẽ đến nơi.”

Khi Diệp Ly Châu rời phủ, còn nhỏ tuổi. Diệp gia chi hệ phồn thịnh, thế tộc lớn mạnh, ngay cả người trong nhà cũng khó lòng ghi nhớ đầy đủ, huống chi là ngoại tộc thân quyến. 

Tuy vậy, nàng vẫn mơ hồ nhớ được, Khương gia sống tại Vạn Châu, cũng là một danh môn vọng tộc. 

Những việc này, nàng không rõ ràng, nhưng Diệp Phụ An thì nắm như lòng bàn tay.

Khương thị là nữ nhi độc nhất của lão phu nhân Khương gia, từ bé đã được nâng niu trong lòng bàn tay. Dù lão phu nhân chưa từng gặp Diệp Ly Châu, nhưng vẫn luôn yêu quý cháu ngoại chưa từng gặp mặt này. 

Quân thị là người con dâu được Khương lão phu nhân sủng ái nhất. Việc để Quân thị đến kinh lần này, một là để xem Diệp Ly Châu có bị Ô thị ức hiếp hay không, hai là duy trì quan hệ giữa hai nhà, không thể theo Khương thị qua đời mà đoạn tuyệt. 
Diệp Ly Châu vốn là đích nữ của Diệp phủ, lần này được Diệp Phụ An đích thân đưa hồi kinh. Xe ngựa vừa tiến vào cổng thành, đã có người chạy về báo tin. Ô thị liền dẫn theo một đoàn nữ quyến cùng Đại công tử Diệp Gia Hữu, ra ngoài nghênh đón. 

Ngày ấy nắng gắt, ánh dương như thiêu đốt đầu. Ô thị khoác ngoại bào sắc lục sẫm, đứng ở hàng đầu. Diệp Gia Hữu ngay cạnh nàng ta, hai bên có nha hoàn cầm ô che nắng, tiếp đến là hai vị thiếp thất Lương thị và Chu thị. 

Ô thị nghiêng mình, ghé sát nói nhỏ với Gia Hữu: “Lát nữa thấy Đại tiểu thư, chớ có mạo muội tiến gần. Thân thể nàng vốn yếu, không thể tùy tiện chạm vào. Lão gia sủng ái nàng như vậy, nếu con dọa nàng sợ, sau này sủng ái sẽ không còn thuộc về con đâu.” 

Diệp Gia Hữu cùng Diệp Ly Châu đều do Khương thị sinh ra, dung mạo hai người có vài phần tương tự. Lúc ấy Gia Hữu chỉ mới bảy tám tuổi, gương mặt tuấn tú, thân mặc gấm bào lam nhạt, tóc đen vấn thành đuôi sam, đôi mắt trong suốt như nước, đồng tử ánh sắc nâu trầm rất đẹp. Khi Ô thị đến gần, Gia Hữu chỉ lặng lẽ lui sang một bên, thần sắc lãnh đạm. 

Ngay khi ấy, một tiểu sai ở đầu ngõ cao giọng: “Xe ngựa của lão gia tới rồi!” 

Người trong phủ vội vã kéo ra nghênh đón. Đám nữ quyến bên Ô thị thì nhanh tay lau mồ hôi, sơ sửa nhan sắc, đều nở nụ cười nhu hòa. 

Tiếng bánh xe lộc cộc dần tiến gần, hơn mười thị vệ cưỡi ngựa hộ tống phía trước. Khi xe ngựa dừng lại, Diệp Phụ An là người đầu tiên bước xuống. Ô thị liền cười đón: “Lão gia hồi phủ rồi ạ? Đại tiểu thư đâu? Nhiều năm không gặp, thiếp thân cũng thực nhớ nàng. Thiếp đã sai người dọn dẹp lại Vân Hương Các, lão gia để nàng xuống xe nghỉ ngơi sớm một chút.” 

Lương thị cũng phụ họa:

“Phu nhân nói rất phải, mọi người đều nhớ Đại tiểu thư lắm. Lúc nãy phu nhân còn dặn chúng thiếp phải hết sức cẩn trọng, vì thân thể Đại tiểu thư mảnh mai yếu ớt, không thể hứng gió mưa, mọi việc đều phải cẩn trọng.”

 Diệp Phụ An lập tức biến sắc, trầm giọng quát: “Châu Châu thân thể vẫn khỏe. Ai nói nữ nhi của ta không thể ra gió dầm mưa? Đừng rảnh rỗi đặt điều, ở sau lưng nguyền rủa!”

Ô thị khẽ liếc xéo Lương thị một cái. 

Lương thị liền cúi đầu, thần sắc ngượng ngập: “Lão gia bớt giận, thiếp thân vô ý lỡ lời .”

 Ô thị vội vã tươi cười, cất giọng dịu dàng:“Lão gia, trong xe ngựa oi bức, hay là mau để tiểu thư xuống nghỉ ngơi đi ạ?” 

Diệp Phụ An hờ hững đáp: “Châu Châu đang say ngủ. Bảo xa phu cẩn trọng đưa xe ngựa thẳng vào Tĩnh Thủy Hiên.” 

Ô thị thoáng kinh ngạc: “Tiểu thư không ở Vân Hương Các ư?” 

“Không.” Diệp Phụ An nhàn nhạt nói, “An trí tại Tĩnh Thủy Hiên.” 

Diệp Gia Hữu bên cạnh liền gọi một tiếng: “Phụ thân!” 

Diệp Phụ An cúi người xoa đầu Diệp Gia Hữu, chau mày: “Thời tiết thế này, ra đầy mồ hôi rồi. Nhũ mẫu các ngươi hầu hạ kiểu gì mà để công tử đứng chờ giữa trời như vậy?” 

Nhũ mẫu vội vàng cúi đầu: “Công tử chưa từng gặp Đại tiểu thư, cho nên vừa rồi là vì……” 

Diệp Phụ An lạnh giọng ngắt lời: “Nếu còn lần sau, các ngươi không cần theo hầu công tử nữa.” 

Nói xong liền sải bước vào trong. Diệp Gia Hữu vội vã đuổi theo: “Phụ thân, con có thể đi thăm Châu Châu một lát được không?” 

Diệp Phụ An gõ nhẹ lên trán cậu: “Không phân trên dưới! Là tỷ tỷ, phải gọi là tỷ tỷ! Lát nữa thay y phục, theo ta vào cung một chuyến. Bệ hạ đã truyền khẩu dụ, tối nay thiết yến. Lúc hồi phủ, a tỷ con hẳn đã tỉnh.” 

Diệp Gia Hữu ngẩng đầu hỏi: “Phụ thân vừa mới về, sao Bệ hạ lại cho triệu gấp như vậy?” 

Diệp Phụ An từ trước đến nay không tị hiềm việc Diệp Gia Hữu nói chuyện triều chính. Gia Hữu tuy tuổi nhỏ, song cơ trí linh hoạt, sớm muộn gì cũng là người bước vào quan trường. 

Diệp Phụ An đáp: “Tần Vương đã tới kinh thành, Bệ hạ thiết yến chiêu đãi. Quần thần đều phải có mặt. Con theo cùng, gặp được Tần Vương thì nhìn cho rõ khí phách của người ta. Đừng cứ quanh quẩn với đám con cháu vương tôn như Thế tử Trần Vương, nên đọc thêm sách, luyện thêm võ nghệ, mới mong có thể tiến bộ.” 
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play