Khi Diệp Ly Châu vừa tỉnh dậy, nàng liền cảm thấy tức ngực, khó chịu vô cùng.
Từ nhỏ, sức khỏe của nàng đã không tốt. Diệp Ly Châu sinh vào giờ Tý ngày rằm tháng bảy, mang sẵn âm khí nặng, số mệnh lại bạc bẽo, tai hoạ vây thân. Khi còn nhỏ, từng có một vị cao tăng nói, nếu muốn sống sót, cách tốt nhất là nên xuất gia, sống cả đời trong chùa, ăn chay niệm Phật, giữ thân thanh tịnh.
Chỉ là, phụ thân nàng – Diệp thừa tướng – yêu thương con gái như trân châu bảo ngọc, làm sao có thể cam lòng để nàng khoác áo cà sa, sống kiếp ni cô cô độc? Năm nàng ba tuổi, vú nuôi sơ suất, một đêm mùa đông trước khi đi ngủ quên đóng cửa sổ, khiến nàng bị nhiễm lạnh cả đêm, sốt cao không dứt, suýt chút nữa thì hương tàn mệnh đoạn.
Phụ thân của Diệp Ly Châu, chính là đương kim thừa tướng. Năm xưa ông từng mời không ít danh y nổi tiếng chữa trị cho ái nữ, miễn cưỡng giữ được một hơi tàn. Thế nhưng đến khi nàng tròn năm tuổi, thấy thân thể ngày càng suy nhược, Diệp thừa tướng cũng chẳng dám để nàng lưu lại trong phủ, đành đưa nàng gửi vào Minh Phật Tự. Từ đó về sau, chỉ những dịp lễ tiết quan trọng, Diệp thừa tướng mới có thể đến gặp ái nữ một lần. Diệp Ly Châu ở Minh Phật Tự tu hành đã gần mười năm, chỉ còn hai tháng nữa là đến sinh thần mười lăm của nàng.
Mấy ngày nay, sức khỏe nàng mỗi lúc một kém. Nàng thường hay ho khan, tức ngực không yên, trên khăn tay cũng xuất hiện từng vệt máu nhạt. Sư trụ trì trong chùa từng nói: nàng không chịu xuống tóc, chẳng thoát ly trần tục, Phật tổ cũng khó lòng che chỡ cho nàng mãi. Chi bằng sớm ngày quy hoàn tục thế, có khi còn gặp được quý nhân, đổi mạng thành sinh.
Diệp Ly Châu đưa tay khẽ vén màn sa màu lục nhạt. Nàng vừa tỉnh lại, mái tóc đen mềm như tơ xõa dài tán loạn, tựa mây mù lượn lờ nơi đỉnh núi. Tấm áo lót trắng trong rộng rãi lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh, đẹp đẽ mà mỏng manh đến nao lòng.
Diệp Ly Châu sở hữu vẻ đẹp động lòng người, đến chính nàng cũng chẳng hề hay biết. Các ni cô trong chùa vốn chẳng bàn luận chuyện dung mạo nữ nhân, nhưng nói thật lòng, Diệp Ly Châu quả là một viên minh châu giữa nhân gian.
Tuy tuổi đời còn nhỏ, nhưng cử chỉ lại dịu dàng mềm mại, tựa nhành liễu nghiêng nghiêng trong gió. Làn da nàng trắng như tuyết, khí chất quyến rũ một cách tự nhiên. Đặc biệt là đôi mắt hoa đào ngập nước, lúc nào cũng như đang nhìn người bằng một ánh nhìn mơ hồ, dễ khiến lòng người xao động. Giữa ấn đường nàng có một nốt chu sa nhỏ, đỏ rực mà tinh tế, như chấm phá hoàn hảo, khiến vẻ quyến rũ trên gương mặt ấy dịu đi vài phần, thay vào đó là nét ngây thơ hiền lành. Sự kết hợp giữa mềm mại, trong trẻo và ngây thơ, chính là điểm quyến rũ trí mạng nhất của nàng. Do thân thể yếu ớt, sắc mặt Diệp Ly Châu lúc nào cũng hơi tái nhợt, cánh môi cũng chỉ mang màu hồng nhạt. Trong chùa lại không cho phép người hầu hạ, việc rửa mặt, thay y phục, nàng đều phải tự mình làm. Nàng lấy ra một chiếc áo dài màu xanh, khoác lên người, che đi vóc dáng mong manh yêu kiều. Sau đó ngồi xuống bên cửa sổ, khẽ buộc lại mái tóc đen dài, rồi đội lên một chiếc mũ nhỏ màu xanh nhạt.
Diệp Ly Châu chậm rãi đi đến sau núi, cúi mình vốc lấy một vốc nước suối thanh mát, rửa mặt và tay. Khi vừa xoay người định hồi viện, bỗng nghe thấy hai đạo thanh âm quen thuộc vọng lại.
“Nghe sư phụ nói, tháng này Châu Châu sắp phải hoàn tục trở về rồi.”
“Châu Châu muốn trở về? Trở về nơi nào vậy?” Hai người đang trò chuyện là Thanh Song và Thanh Tuệ – đệ tử nhỏ bên cạnh Ngộ Tâm sư thái, trụ trì của Minh Phật Tự.
Chỉ nghe Thanh Song nói:
“Phải rồi, ngươi vốn không rõ. Khi Châu Châu vừa tới chùa, ngươi vẫn chưa xuất gia. Mà bình thường sư phụ cũng hiếm khi đề cập. Châu Châu vốn không phải người thường, nàng là thiên kim của một vị trọng thần đương triều. Nhà nàng quyền thế ngất trời, quan nhỏ bình thường gặp phụ thân nàng còn phải quỳ gối hành lễ. Nay nàng tròn mười lăm, sư phụ muốn nàng rời chùa, hồi phủ.”
Thanh Tuệ biết Châu Châu ngày thường vốn ôn hòa nhã nhặn, chẳng hề kiêu căng, cũng chưa từng tỏ vẻ cao quý. Dù thân thể yếu nhược, nhưng trong chùa chẳng ai là không yêu mến nàng. Giờ nghe nói nàng sắp rời đi, trong lòng Thanh Tuệ không khỏi dâng lên chút mất mát: “Thật sao? Châu Châu sắp đi rồi à? Trước đó ta còn nghĩ, đợi ta hóa duyên xong, sẽ mua tặng nàng một chiếc trâm cài ngọc trai thật tinh xảo kia mà…”
Chốn thiền môn, chư ni đều đã cạo tóc quy y, chỉ riêng Diệp Ly Châu vẫn giữ mái tóc dài óng ả như mây. Tuy nàng luôn đội tiểu quan nên người ngoài khó thấy, nhưng trong chùa không ai là không rõ. Thanh Tuệ vẫn tưởng Châu Châu đã xuống tóc, chẳng qua là chỉ tu hành theo cách riêng.
“Hứ, ngươi chẳng phải tiếc nuối vì không mua được trâm ngọc cho Châu Châu, mà là sợ nàng rời đi rồi, cuối tháng chẳng còn ai cùng ngươi xuống núi dạo chợ nữa chứ gì! Ngươi đó nha, đồ nhát gan!” –
Thanh Song lầu bầu: “Mấy năm nay, phụ thân của Châu Châu – vị đại nhân đương triều – mỗi dịp lễ tết đều ghé thăm, còn dâng không ít cúng phẩm. Chỉ tiếc, mẫu thân nàng từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện. Ta còn nghe nói, mẫu thân nàng sau lại sinh cho nàng một đệ đệ. Thanh Tuệ này, ngươi nói xem, Châu Châu hồi phủ rồi, có khi nào bị người trong nhà khi dễ hay không?”
Thanh Tuệ cúi đầu, cũng chẳng đáp ngay. Những chuyện thế tục như vậy, trong chùa vốn bị sư phụ nghiêm cấm bàn luận, chỉ thỉnh thoảng lúc riêng tư, các nàng mới nhỏ giọng nhắc đến vài câu. Nàng nâng thùng nước trong tay, rồi khẽ nói: “Chờ về ta sẽ nói với Châu Châu, nếu ở nhà không vui, bị người ta ức hiếp, thì hãy sớm ngày hồi sơn. Nơi này có chúng ta, có sư phụ, ai nấy đều thương nàng.”
Nước suối trên tay Diệp Ly Châu vẫn còn chưa khô, lành lạnh đọng lại từng giọt. Nàng khẽ đưa tay dụi mắt.
Mỗi năm nàng chỉ được gặp phụ thân hai lần, mỗi lần cũng chỉ lưu lại vài ngày rồi lại hồi kinh. Về phần mẫu thân, từ khi nàng bước chân vào Minh Phật Tự, chưa từng gặp lại một lần. Phụ thân thường nói thân thể mẫu thân suy nhược, không tiện xa nhà. Mười năm dài, dung mạo của mẫu thân đối với nàng, chỉ còn là hình bóng mơ hồ trong mộng cảnh.
Năm nàng vừa tròn năm tuổi đã nhập chùa, những ký ức trước đó mơ hồ như khói sương, ngay cả nét mặt của mẫu thân, nàng cũng đã chẳng thể nhớ nổi.
Thuở trước, phụ thân từng đề cập thoáng qua về đệ đệ kia. Khi ấy, Diệp Ly Châu chẳng để tâm, cũng chẳng khắc ghi vào lòng. Nay nghe trong lời bóng gió của Thanh Song rằng, mẫu thân là bởi sinh hạ đệ đệ mới không còn lui tới, trong lòng nàng thoáng dâng chút đắng cay.
Song cũng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Chưa bước chân hồi phủ, chưa chính mắt trông thấy người thân, nàng không dám tùy tiện suy đoán. Sau khi quét sạch sân viện, từ đằng xa đã vẳng lại tiếng tì bà – là Ngộ Tâm sư thái đang gảy đàn.
Mấy năm nay, Diệp Ly Châu tu hành nơi chùa am, cầm kỳ thư họa đều nhờ sư phụ truyền dạy.
Rửa tay thay y phục gọn gàng, nàng pha một ấm trà thơm, bưng đến thiền thất của Ngộ Tâm sư thái. Ngộ Tâm sư thái dung nhan thanh khiết, phong thái phiêu dật.
Diệp Ly Châu cung kính đặt trà xuống: “Thỉnh sư phụ dùng trà.”
Ngộ Tâm sư thái gật đầu, giọng hòa nhã: “Ly Châu, con cũng lui xuống dùng bữa đi.”
Diệp Ly Châu vừa xoay người định rời đi, Ngộ Tâm sư thái lại dịu giọng gọi nàng một tiếng: “Ly Châu.” Nàng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía sư phụ, im lặng chờ nghe chỉ dạy.
“Con nếu hoàn tục, liền không thể quay đầu. Một khi đã thoát y hoàn tục, liền đoạn tuyệt cửa Phật.” Ngộ Tâm sư thái chậm rãi nói, “Lưu lại nơi này, Phật tổ còn có thể phù hộ con cả đời bình an. Nhưng nếu bước chân xuống núi, phàm trần hiểm ác, sinh tử khó lường.”
Diệp Ly Châu nhẹ cong môi cười: “Sư phụ, đệ tử đã nghĩ thông suốt. Đệ tử không nguyện xuống tóc xuất gia.” “Lục căn chưa tịnh, hồng trần chưa đoạn, nhân gian còn món nợ đệ tử phải hoàn. Đệ tử không thể làm ngơ. Dẫu là sinh, hay tử, đệ tử đều không sợ. Một khi đã hạ quyết tâm, liền không oán, không hối.”
Bước ra khỏi tịnh thất, ánh dương vừa xuyên qua tầng lá, nghiêng nghiêng rơi trên mặt đất. Diệp Ly Châu ngẩng đầu nhìn về phía xa, rừng cây xanh thẳm, chim hót líu lo. Một con họa mi nhẹ nhàng sà xuống, đậu trên vai nàng. Nàng đưa tay vuốt ve lưng nó, nó lại mổ nhẹ vào ngón tay nàng, rồi vỗ cánh bay đi.
Diệp Ly Châu bước vào phòng ăn, lấy một bát cơm chay, rồi ngồi xuống cạnh Thanh Song và Thanh Tuệ.
Thanh Tuệ cứ chốc chốc lại liếc nhìn nàng. Diệp Ly Châu nhếch môi, cười hỏi: “Thanh Tuệ, sao cứ nhìn ta hoài thế? Trên mặt ta đề chữ à?”
Thanh Tuệ ngập ngừng: “Châu Châu, ngươi sắp đi rồi đúng không? Ta có điều muốn nói với ngươi…”
Chưa kịp nói hết câu, Thanh Song đã véo Thanh Tuệ một cái, rồi vội nhét cái bánh bao vào miệng nàng, quay sang Diệp Ly Châu nói: “Châu Châu, cháo của ngươi sắp nguội rồi đó, mau ăn đi.”
Diệp Ly Châu khẽ cười, cúi đầu ăn cháo. Nàng ăn rất ít, nên luôn là người ăn xong sớm nhất. Sau khi Diệp Ly Châu rời đi, Thanh Tuệ hậm hực hỏi: “Thanh Song, nãy sao ngươi véo ta? Còn không cho ta nói nữa?”
Thanh Song chỉ vào trán Thanh Tuệ, nói: “Ngươi có biết vì sao sư phụ đặt tên ngươi là Thanh Tuệ không? Là mong ngươi thông minh hơn chút đó! Chứ như hiện tại, ngốc như thế, ai chịu nổi?”
Thanh Tuệ bị trêu đến mức nước mắt lưng tròng.
Thanh Song liếc nhìn nàng, chậm rãi nói: “Châu Châu sắp hồi phủ rồi, trong lòng tất nhiên là tràn đầy hoan hỉ, mong mỏi ngày gặp lại người thân. Ngươi ngàn vạn lần đừng vì suy đoán của mình mà dội gáo nước lạnh, làm tổn thương lòng nàng. Chuyện nhà người khác, người ngoài như chúng ta không tiện can thiệp, ngươi hiểu chưa? Châu Châu không phải kẻ ngu ngốc, sư phụ vẫn nói nàng là người thông minh nhất trong chúng ta. Trở về rồi, rốt cuộc tốt hay xấu, nàng ắt sẽ tự biết. Đừng vội phá hư tâm tình của nàng.”
Thanh Tuệ lí nhí nói: “Ta đâu có nói gì nhiều… Ta chỉ muốn nói, Châu Châu sắp rời đi, mà cây trâm ngọc trai ta từng hứa với nàng vẫn chưa có tiền mua. Ấy, Thanh Song, ngươi có thể cho ta mượn hai lượng tiền riêng được không?”
Thanh Song: “…”
Diệp Phụ An đã sớm phân phó thuộc hạ mọi việc chu toàn, cũng đã ở trước mặt Thánh thượng thỉnh cầu nghỉ phép mấy ngày, nói là muốn đón ái nữ trở về.
Năng lực cùng phong thái xử thế của Diệp Thừa tướng, Hoàng đế đều rõ như lòng bàn tay. Đột nhiên nghe nói Diệp Phụ An có một nữ nhi, Hoàng đế lấy làm hiếu kỳ, liền thuận miệng hỏi thêm vài câu.
Diệp Phụ An thương yêu nữ nhi như trân ngọc trong tay. Từ lúc Diệp Ly Châu mới sinh, ông đã hận không thể ngày đêm canh giữ bên nàng.Hoàng đế vừa hỏi, Diệp Phụ An ban đầu còn khiêm tốn nhún nhường, nhưng thoắt cái đã khoác lác tán dương nữ nhi nhà mình thành tài nữ tuyệt sắc, trời khó tìm, đất khó gặp.
Diệp gia mấy đời trung lương, đều xuất thân từ văn thần. Dẫu Diệp Phụ An có phần thủ đoạn, phong cách khiến kẻ khác e ngại, nhưng là một lòng một dạ vì nước vì dân, trung thành không đổi. Hoàng đế vốn chẳng phải minh quân, cũng không có công trạng nổi bật, ngai vàng đến nay vẫn vững là nhờ nhóm trung thần phò tá. Trong cung có sáu vị hoàng tử, Hoàng đế lại sủng ái Quý phi nhất, đương nhiên thiên vị Nhị hoàng tử do Quý phi sinh ra. Gần đây, ngài có ý phế Thái tử, lập Nhị hoàng tử kế vị.
Chỉ tiếc, căn cơ của Thái tử vô cùng kiên cố, sau lưng có Tần vương làm chỗ dựa, lại nắm trong tay sáu mươi vạn binh mã. Hoàng hậu là tỷ tỷ ruột của Tần vương, Thái tử chính là cháu ngoại. Tần vương sát phạt quyết đoán, uy danh chấn động bốn phương, dẫu Hoàng đế có gan bằng trời, cũng không dám dễ dàng phế lập.
Hoàng đế sở dĩ không dám động, chẳng phải không muốn. Gần đây Quý phi miệng ngọc thủ thỉ bên gối, khiến lòng quân vương xao động, khởi tâm lôi kéo Diệp thừa tướng – vị trung thần chưa tỏ rõ lập trường – quy về phe Nhị hoàng tử. “Dật Nhi vẫn chưa lập hoàng phi, Diệp tiểu thư tư chất bất phàm, trẫm vốn có ý ban cho một mối nhân duyên.”
Lúc ấy trong thư phòng, không chỉ có Hoàng đế và Diệp thừa tướng, mà còn hiện diện vài vị quyền thần trọng yếu. Diệp thừa tướng mỉm cười, thong thả vuốt râu nói:
“Thần cũng có ý định ấy. Chỉ là tiểu nữ dung nhan đoan mĩ, tính khí ôn hòa, đáng tiếc thân thể yếu nhược, nếu không cũng chẳng gửi vào Minh Phật Tự để an dưỡng bấy lâu. Thần từng nghe trong phủ Nhị điện hạ có nhiều thị thiếp, tiểu nữ lại mềm yếu, nếu chẳng may bị người hầu kẻ hạ nói lời khó nghe, e rằng một hơi cũng không thở nổi mà ngất đi. Đến lúc ấy, nếu xảy ra điều gì bất trắc, lão thần tất không còn ý sống, chỉ nguyện cùng tiểu nữ quy thiên.”
Lời vừa dứt, Hoàng đế liền sinh tâm do dự. Nhị hoàng tử tuy có chút trụy lạc, Diệp tiểu thư bạc mệnh, nếu chết oan uổng cũng không hẳn là việc lớn.
Chỉ lo, tiểu nữ chết rồi, còn Diệp Phụ An không chết, thì e rằng Nhị hoàng tử cũng khó mà sống yên.
Mặt khác, từ ý tứ của Diệp Phụ An có thể hiểu rằng, nếu Diệp tiểu thư gả vào phủ, thì những thị thiếp khác e rằng sẽ không có chỗ dung thân. Mà trong hoàng thất, việc hệ trọng nhất chính là nối dõi tông đường, khai chi tán diệp, nếu đến lúc đó thân thể Diệp tiểu thư thân thể suy nhược, không thể hoài thai, lại còn không cho người khác mang thai, thậm chí mưu liên thủ cùng phụ thân nàng hại các thị thiếp khác , khiến Nhị hoàng tử tuyệt hậu... sự tình tất thành hiểm họa.
Hoàng đế mỉm cười: “Dật Nhi tính khí lỗ mãng, ái khanh đã thương yêu tiểu nữ đến thế, trẫm sao nỡ để một vị giai nhân như vậy bị hắn làm bẩn? Đất Thục có dâng một ít tơ lụa, lát nữa ái khanh mang về tặng Diệp tiểu thư, coi như chút tâm ý của trẫm.”
Diệp Phụ An ra khỏi Thượng Thư Phòng, diện mục hồng nhuận, thần sắc thư thái. Ái nữ của ông, sao có thể để kẻ dâm loạn như Triệu Dật làm nhục? Vừa rồi chẳng qua là tung hỏa mù, mượn cơ hội mà khoe nữ nhi một phen. Ngọc quý nơi tay Diệp Phụ An này, há là thứ người khác muốn cưới là cưới được?