Một bà vú vừa lúc bưng nước bước ra, bắt gặp Diệp Phụ An cùng Diệp Gia Hữu vào cửa, vội vàng xoay người trở vào, cất giọng hô lớn: “Lão gia cùng công tử đến rồi!” 

Nha hoàn giữ cửa cũng cuống quýt chạy vào thông báo. Diệp Ly Châu vừa mới tỉnh giấc, cũng đã ăn qua một bát cháo hoa. Khi nàng đang cầm chén trà nhấp nhẹ, liền nghe tỳ nữ báo rằng phụ thân và tiểu đệ đã tới. Diệp Phụ An nắm tay Diệp Gia Hữu, nhẹ giọng dặn: “Mau lên một chút. Tính khí tỷ tỷ con ôn hòa hiền hậu, con chớ nên vô lễ trước mặt nàng.”

Hai phụ tử cùng sánh bước qua cửa lim khắc hoa, lại xuyên thêm một gian phòng, liền trông thấy một thiếu nữ vận y sam xanh nhạt ung dung đi tới, sau lưng là hai nha hoàn theo sau. 

Chính là Diệp Ly Châu. 

Ánh mắt nàng trước hết dừng nơi Diệp Phụ An, kế đó mới cúi đầu ngắm nhìn Diệp Gia Hữu, dịu dàng hỏi: “Đây là Gia Hữu?” 

Diệp Phụ An liền đẩy nhẹ Gia Hữu một cái: “Còn không mau gọi tỷ tỷ?” 

Diệp Gia Hữu từng thầm đoán dung mạo của tỷ tỷ, thậm chí từng lén phác họa hình dung nàng. Trong mắt hắn, người nữ tử khuynh quốc khuynh thành nhất chính là Hoàng hậu nương nương. Hắn vẫn luôn cho rằng tỷ tỷ mình hẳn cũng đoan trang, dịu dàng như Hoàng hậu vậy. 

Cho đến hôm nay gặp mặt, hắn mới chân chính nhận ra — thì ra tỷ tỷ hắn còn mỹ lệ hơn Hoàng hậu gấp bội phần.Là dung nhan khuynh thành mà trước giờ hắn có tưởng tượng thế nào cũng chẳng sao tưởng nổi. Diệp Ly Châu đưa tay kéo Gia Hữu lại gần, khẽ vuốt ve gò má hắn, giọng nói nhu hòa: “Đệ cũng lớn thế này rồi.”

Gia Hữu nay đã cao gần tới vai nàng, liền ngẩng đầu ngắm nhìn tỷ tỷ.

Vành mắt Diệp Ly Châu ửng đỏ, lòng nàng bất giác dâng lên nỗi nhớ mẫu thân. Lần này trở về, nàng có thể gặp được phụ thân, cũng được trông thấy đệ đệ ruột thịt lần đầu tiên… chỉ là, người mẫu thân thương yêu nhất, vĩnh viễn chẳng thể gặp lại nữa.

Nàng chẳng muốn nhắc tới mẫu thân trước mặt phụ thân và đệ đệ, chỉ khiến mọi người đau lòng mà thôi.

Diệp Ly Châu chậm rãi lau lệ, khẽ nói: “Đệ đệ đã ớn thế này rồi, tỷ mới được gặp đệ.”

Nhìn tỷ tỷ rơi lệ, lòng cũng dâng trào nỗi xót xa.

Trước kia, hắn từng sợ Diệp Ly Châu chẳng ưa gì mình, hoặc sẽ thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng nay, từ ánh mắt yêu thương, từ sự ân cần dịu dàng của nàng, Gia Hữu đã hiểu rõ — tỷ tỷ thật lòng yêu thương hắn.

Huống hồ, sự thương yêu ấy chẳng giống Ô thị, Lương thị hay Chu thị — mà là thứ tình cảm chân thành, không mang chút giả dối.

Diệp Phụ An đưa tay kéo Gia Hữu lùi lại, nói: “Thân thể tỷ con còn yếu, đừng cứ kè kè bên cạnh như thế.”

Diệp Ly Châu vuốt nhẹ mái tóc của đệ, dịu giọng cười:
“Không sao đâu phụ thân, nhi nữ gặp được Gia Hữu cũng rất vui mừng.”

Diệp Phụ An hỏi nàng đã dùng thuốc, ăn uống ra sao, sau một hồi hỏi han, liền dặn Gia Hữu: “Sáng mai trước khi tới học đường, ghé qua thăm tỷ một chút. Còn hôm nay thì về nghỉ, để tỷ con tĩnh dưỡng.”

Gia Hữu nghe vậy, không nỡ rời bước, liền nói:
“Tối nay con ở lại nơi này.”

Diệp Phụ An chau mày: “Sao được? Ban đêm con lại nghịch ngợm, lỡ ồn ào, khiến tỷ con chẳng thể yên giấc thì sao.”

Diệp Ly Châu mỉm cười đáp: “Không sao đâu phụ thân, có nha hoàn canh chừng. Gian ngoài có giường, Gia Hữu ngủ nơi đó là được.”

Dẫu sao Diệp Gia Hữu tuổi vẫn còn nhỏ, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu hài tử, tình thâm huynh muội cũng chẳng cần câu nệ thái quá. Diệp Phụ An thấy huynh muội bọn họ chung đụng hòa thuận, bèn dặn dò Gia Hữu đôi câu, bảo hắn đêm đến chớ gây náo động, rồi mới an lòng để hắn lưu lại. 

Vừa tiễn phụ thân ra ngoài, Gia Hữu liền từ trong tay áo lấy ra một gói điểm tâm, hào hứng đưa đến trước mặt Diệp Ly Châu: “Châu Châu, lần này đệ cố ý sai thái giám chạy một chuyến tới điện của Hiền phi nương nương đó. Trong cung Hiền phi có một vị  cô làm bánh xốp nhân táo ngon vô cùng. Khác với ngoài cung, loại táo này chẳng phải thứ của bản địa, mà là đặc sản từ một quốc gia nhỏ tận sa mạc Tây Bắc, ăn vào ngọt mà mềm dẻo.”

Cung đình thâm sâu, quan hệ các cung phi với thế gia bên ngoài chẳng khác nào thiên tơ vạn mối, dây dưa khó tỏ. Hiền phi chính là muội muội của Trần Vương, mà Gia Hữu lại thân thiết với thế tử phủ Trần Vương. Hai người tuổi còn nhỏ, hoạt bát lanh lợi, lại được đế vương yêu mến, thường được ra vào cung cấm. Mỗi lần vào cung, bọn họ đều chạy tới điện của Hiền phi, ăn chực chẳng biết ngượng mồm.

Trần ma ma ở bên cạnh nghe vậy, liền lo lắng lên tiếng:
“Đêm hôm khuya khoắt, tiểu thư không nên dùng điểm tâm, ăn rồi dễ khó tiêu, còn khiến phiền tâm. Công tử, người chớ có xúi giục tiểu thư dùng những thứ linh tinh như vậy!”

Diệp Ly Châu khẽ mỉm cười:
“Sắc trời đã tối, ma ma ra ngoài nghỉ một lát đi. Ta sẽ tự liệu được.”

Gia Hữu xáp lại gần, ngẩng đầu hỏi nhỏ: “Châu Châu, tỷ không được ăn đồ linh tinh sao?”

Diệp Ly Châu lắc đầu, ánh mắt nhu hòa: “Không sao đâu. Là đệ đích thân mang về cho tỷ, đương nhiên tỷ muốn nếm thử một chút rồi.”

Diệp Gia Hữu vốn còn lo tỷ tỷ sẽ tra hỏi chuyện học hành, nào ngờ Diệp Ly Châu lại chẳng hề nhắc đến. 

Hai người ngồi cùng trên giường lò, Diệp Gia Hữu nhớ lời Trần ma ma dặn dò, chỉ cho Diệp Ly Châu nếm một nửa miếng bánh nhân táo, rồi sai nha hoàn thu lại. Diệp Gia Hữu nói: “Hôm nay đệ diện kiến Tần vương đó. Châu Châu à, dung mạo của Tần vương quả thật xuất chúng vô cùng. Thái tử được xem là đệ nhất mỹ nam trong triều, kẻ người đều khen Thái tử khí độ bất phàm. Nhưng khi đứng trước Tần vương, phong thái ấy cũng bất giác bị át đi ba phần. Sau này nếu hai người họ đến Tướng phủ làm khách, Châu Châu, để đệ đưa tỷ đi nhìn trộm một chút.”

Diệp Ly Châu nhướng mày, trong mắt ẩn ý cười: “Sao đệ biết bọn họ sẽ đến Tướng phủ?”

Diệp Gia Hữu thề thốt đầy chắc chắn: “Tỷ cứ tin đệ, nhất định họ sẽ tới.”

Tầm mắt của cậu không tệ, đoán được chuyến này Tần vương hồi kinh, tất sẽ không bỏ lỡ cơ hội kết giao với phụ thân. Hôm nay Tần vương chủ động hàn huyên cùng phụ thân trong chính điện, chính là một bằng chứng rõ ràng.

Bỗng nhiên nhớ ra một việc, Diệp Gia Hữu liền từ trong tay áo lấy ra một chuỗi hạt tử đàn lá nhỏ, là vật Tần vương ban thưởng.

Diệp Gia Hữu đưa tới trước mặt Diệp Ly Châu: “Đây là Tần vương ban cho đệ hôm nay đó. Tỷ gọi là Châu Châu, thứ này cũng gọi là Châu Châu luôn.”

Diệp Ly Châu bật cười, đưa tay điểm nhẹ lên trán cậu:
“Phải gọi là tỷ.”

Diệp Gia Hữu đáp:
“Châu Châu nghe hay hơn. Gặp người ngoài đệ sẽ gọi là tỷ.”

Thấy tỷ tỷ im lặng, sợ tỷ tỷ trách cứ, lại vội vàng bổ sung: “Phụ thân gọi tỷ là Châu Châu, đệ cũng muốn gọi như vậy mà.”

Diệp Ly Châu không lấy làm để tâm một lời xưng hô nho nhỏ ấy, nàng xưa nay vốn chẳng câu nệ lễ nghi rườm rà.

Nàng mỉm cười bảo: “Ở trước mặt tỷ, đệ muốn gọi thế nào cũng được. Nhưng chớ để phụ thân nghe thấy, bằng không thế nào cũng sẽ bị dạy dỗ.”

Diệp Gia Hữu cười gật đầu: “Đệ hiểu rồi.”

Chuỗi hạt châu gỗ tử đàn trong tay toát ra mùi hương nhàn nhạt, khiến lòng người thư thái. Màu sắc châu tử sáng bóng, sắc tím ngả đỏ, hẳn là vật đã được cao tăng khai quang, không phải phàm vật.

Diệp Gia Hữu nói: “Châu Châu đặt chuỗi châu này bên gối đi. Đệ thường nghe nói gỗ tử đàn lá nhỏ có thể an thần tĩnh khí, giúp dễ ngủ hơn. Tối nay tỷ có lẽ sẽ ngủ ngon.”

Diệp Ly Châu khẽ gật đầu.

Chỉ trò chuyện đôi câu, sắc mặt nàng đã bắt đầu lười nhác, cả người mệt mỏi ngả vào gối, tựa hồ không còn chống đỡ được nữa.

Thân thể nàng yếu nhược, vốn đã dễ sinh mệt, Diệp Gia Hữu liền thấp giọng nói: “Châu Châu buồn ngủ rồi à? Vậy để người vào hầu hạ tỷ nghỉ ngơi. Mai đệ còn phải đến học đường, đêm nay sẽ ngủ gian ngoài.”

Diệp Ly Châu “ừ” khẽ một tiếng.

Chờ Diệp Gia Hữu ra ngoài gọi bà vú tới hầu hạ, Diệp Ly Châu mới từ tay áo rút ra một chiếc khăn gấm. Vừa hé môi ho khẽ, liền có máu tươi loang đỏ vải khăn.

Nàng lau đi, tay còn lại đặt lên bàn, sờ đến chuỗi châu kia, trong lòng như cũng dịu xuống một phần.

Thân thể nàng… quả thật chẳng còn trụ được bao lâu nữa.

Hiện giờ, mỗi khi muốn ho đều phải gắng nén xuống, nhưng càng nén, lát sau lại càng khó chịu, thậm chí còn ho ra máu.

Diệp Ly Châu không biết bản thân có thể sống qua được năm nay hay không.

Bên kia, Diệp Gia Hữu sai nha hoàn hầu hạ rửa mặt, rồi trở về gian ngoài nằm xuống. Cậu ngửa người, mắt không rời khỏi đỉnh màn thêu kim tuyến, trong lòng vẫn còn hưng phấn chưa nguôi, trằn trọc khó ngủ.

Cuối cùng… cậu cũng đã gặp được tỷ tỷ ruột thịt của mình. 

Trước khi Diệp Ly Châu hồi phủ, cậu từng bao lần tưởng tượng nàng sẽ tuyệt mỹ thế nào. Nay được gặp rồi, mới biết tỷ tỷ không những dung mạo xinh đẹp, tính tình lại  ôn nhu hòa nhã, lời nói nhẹ nhàng mềm mại tựa gió xuân. So với trong tưởng tượng của cậu, còn hoàn hảo hơn gấp bội.

……

Trong đêm tối, đèn đuốc vẫn sáng suốt đêm. Nơi này đã lâu không có người ở, nhưng phòng ốc vẫn còn nguyên vẻ tráng lệ, không hề mang theo mùi hoang phế. 

Phủ đệ tại kinh thành vốn được quét dọn đúng kỳ hạn, có đầy đủ người hầu trông coi. Nay Tần Vương trở về kinh thành, Thái tử cũng đưa đến vài kẻ lanh lợi để hỗ trợ, lại thêm binh mã theo hầu Tần Vương, chốc lát liền khiến nơi này trở nên tấp nập náo nhiệt.

Trong thư phòng.

Đề Kiêu ngồi nghiêm chỉnh bên bàn sách gỗ lim thớ vàng, bên cạnh bày vài phong thư và bảy tám quyển sổ nhỏ. Ngọn đèn treo trên kệ cao cháy bập bùng, ánh sáng rọi khắp gian thư phòng rộng lớn, rõ ràng như giữa ban ngày.

Cửa bỗng vang lên tiếng gõ khẽ. Đề Kiêu không ngừng bút, lạnh nhạt mở lời: “Vào đi.”

Một người áo đen nhẹ nhàng bước vào, quỳ một xuống đất. Trước mặt là khóm trúc phượng vĩ rậm rạp che khuất tầm nhìn, khiến hắn chẳng thể trông rõ bóng người phía xa.

Người áo đen cúi đầu bẩm báo:
“Thuộc hạ vừa do thám phủ Thừa tướng. Phủ ấy canh phòng nghiêm mật, nội viện tầng tầng lớp lớp, bố trí khéo léo, có gia binh trấn giữ. Nếu sơ ý, e rằng sẽ lạc lối trong ấy. Chỗ ở của Diệp tiểu thư vô cùng bí ẩn, thuộc hạ chỉ lần ra nơi ở của hai vị thiếp thất của Diệp đại nhân. Sau khi lặng lẽ nghe các nàng cùng đám tì nữ trò chuyện, mới hay được tên húy của Diệp tiểu thư.”

Dẫu sao cũng là phủ Thừa tướng, nếu bậc cao thủ nào cũng dễ dàng xâm nhập, thì Diệp Phụ An làm sao có thể an ổn đến ngày hôm nay?

Đề Kiêu hỏi: “Nàng tên gì?”

“Diệp Ly Châu,” người kia đáp.

Ngọc châu giá ngàn vàng, tất phải ẩn thân nơi đầm sâu, trên chín tầng mây, dưới cằm Ly Long.

“Diệp Ly Châu…” Đề Kiêu buông bút, trầm giọng nói:
“Diệp Phụ An quả nhiên xem trọng nữ nhi này.”

Ngọc châu ngàn vàng, nằm dưới cổ Ly Long, ẩn mình nơi đầm sâu chín tầng mây, đâu phải vật người thường dễ dàng có được. Diệp Phụ An đặt tên con gái là “Ly Châu”, chính là vì quá mức trân quý, yêu thương đến tận xương tủy.

Thủ hạ lại bẩm:
“Dường như Diệp đại nhân không hề nói dối. Diệp tiểu thư thân thể xác thực suy nhược. Hai vị cơ thiếp trong phủ đều đang bàn luận, rằng lần này Thừa tướng đưa tiểu thư hồi phủ, kỳ thực là vì lo nàng bệnh chết nơi đất khách. Nếu có chết, cũng phải chết trong phủ.”

Ánh mắt Đề Kiêu chợt trở nên lạnh buốt.

Ngày hôm đó hắn từng trông thấy Diệp Ly Châu – xác thực là thân thể yếu ớt, bước đi xiêu vẹo, tựa như chỉ một trận gió cũng có thể cuốn nàng đi.

Có điều, cơ thiếp trong phủ Diệp gia đúng là to gan, thân phận nô tỳ, lại dám cả gan đàm luận chuyện của chủ nhân.

Đề Kiêu bỗng nhiên hỏi:
“Ngươi hẳn biết, danh xưng của thanh đao bản vương đeo bên hông, phải chăng?”

Loan đao hắc kim của Đề Kiêu, tên là “Trọng Uyên”, là binh khí đệ nhất thiên hạ. Người gặp Trọng Uyên cũng như gặp Đề Kiêu, kẻ ở cạnh hắn sao lại không biết?

Tên thủ hạ khẽ đáp:
“Thuộc hạ biết, đao tên Trọng Uyên.”

Đề Kiêu gật đầu, lãnh đạm phán:
“ Lui ra đi.”

Kẻ kia hành lễ rồi lui bước, trong lòng vẫn còn ngờ vực. Ra khỏi cửa liền tình cờ chạm mặt thượng cấp của mình – Hứa tướng quân, bèn thuận miệng hỏi đôi câu.

Hứa Đạt là nam tử trung niên, râu quai nón rậm rạp, cả người toát ra vẻ tùy tiện, cẩu thả.

Nghe hắn kể xong, Hứa Đạt liếc mắt khinh thường, hừ nhẹ: “Trên Trọng Uyên còn thiếu một viên ngọc, viên ấy chính là ngọc châu dưới cằm Ly Long. Điện hạ dụng ý ra sao, tự ngươi ngẫm kỹ đi.”

Tên thủ hạ ngẩn người, chợt tỉnh ngộ: “Nhưng… chẳng phải điện hạ đang định mai cho Thái tử sao?”

Hứa Đạt quay người, giơ tay tát một cái:
“Đồ ngu! Ai nhìn thấy trước, người đó chính là chủ nhân!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play