Đề Kiêu cười nhạt một tiếng, thong dong cất lời:

“Bản vương từng nghe, Diệp thừa tướng có một vị công tử, từ nhỏ tài mạo song toàn. Phủ Diệp gia gia phong nghiêm cẩn, lệnh ái tất nhiên cũng là người phẩm hạnh đoan trang, khó có thể so với nữ tử tầm thường nơi thế gian.”

Sắc mặt Tần Vương hơi đổi, Diệp Phụ An liền hiểu rõ dụng ý trong lời hắn.

Chưa tới kinh thành, đã có kẻ nhắm tới nữ nhi của ông. Hừ, thật nực cười.

Diệp Phụ An chậm rãi đáp:
“Tần Vương quá lời rồi. Tiểu nữ tư chất tầm thường, dung nhan lẫn tài học đều không thể sánh với các thiên kim trong kinh. Từ bé thân thể yếu ớt, lớn lên bên Ngộ Tâm sư thái nơi thanh tu, nên tính tình có phần đơn thuần. Bổn tướng luôn lo lắng, e rằng con bé khó có thể thích nghi với chốn kinh thành náo động.”

Trước mặt Hoàng đế, Diệp Phụ An càng thêm yên tâm mà dùng ngôn từ thẳng thắn. Một mặt ca ngợi nữ nhi, mặt khác lại ngầm ý rằng nàng tính tình khó hầu hạ, không nên bước chân vào hoàng thất. Hoàng đế cố kỵ thế lực Diệp gia, tất nhiên cũng chẳng muốn cưỡng cầu.

Huống hồ, thế lực Nhị hoàng tử hiện rõ như trăng rằm. Diệp Phụ An nắm giữ binh quyền trong phe văn thần, một khi gả nữ nhi – vốn sức khỏe yếu ớt – vào hoàng thất, chẳng khác gì gả một tổ tông vào nhà người ta.

Chỉ tiếc, Tần Vương Đề Kiêu không phải hạng người dễ bị hù dọa. Dẫu cho nữ nhi Diệp gia có bị Thái tử trêu đùa đến chết, Diệp Phụ An cũng chẳng có cơ hội báo thù.

Đề Kiêu nắm binh quyền trong tay, tính tình lại lãnh khốc khó dò, ngay cả Hoàng đế cũng phải e dè vài phần. Văn đụng võ, lại là kẻ hữu dũng hữu mưu, trí lược song toàn – quả thực chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Bởi thế, Diệp Phụ An càng tận lực hạ thấp nữ nhi bao nhiêu, càng tốt bấy nhiêu. Chỉ mong tránh được chuyện bị Đề Kiêu chủ động cầu thân gả nàng cho Thái tử.

Thái tử vốn dĩ không phải không tốt, thậm chí là cực kỳ tốt. Nhưng khổ nỗi Diệp Ly Châu thân thể yếu ớt, Diệp Phụ An chỉ mong gả nàng vào một nhà có thế lực kém hơn, ngày sau nếu có kẻ dám ức hiếp nàng, ông lập tức có thể khiến cả nhà ấy chịu báo ứng tức thời.
Đề Kiêu liếc mắt liền nhận ra, Diệp Phụ An hoàn toàn không có ý kết giao thân cận cùng hắn. 

Nhưng Đề Kiêu xưa nay chưa từng là hạng người hiền lành gì. Người khác càng lánh mặt, hắn lại càng muốn ép tới cùng. 

Hắn cười lạnh một tiếng, cất giọng: “Ha ha, Diệp thừa tướng thật khiêm tốn. Trong khách điếm vẫn còn hai gian phòng hảo hạng để trống, sao không để lệnh ái rời khỏi xe ngựa, vào nghỉ ngơi trước?”

Diệp Phụ An vuốt râu, gật đầu phân phó vài lời cho hạ nhân. 

Chẳng mấy chốc, một vú già thân hình rắn rỏi ôm Diệp Ly Châu bước xuống. Thân thể nàng vốn yếu nhược, đang mê man ngủ say, không ai dám kinh động. Vừa rời xe, khuôn diện liền được che kín bằng một lớp khăn mỏng, cả người được quấn kỹ từ đầu đến chân kín đáo không để lộ chút nào. 

Khứu giác Đề Kiêu vốn rất nhạy, lúc này chợt ngửi thấy một hương thơm kỳ dị khó tả. Tựa như hương lan thanh nhã pha với mùi bạch đàn dìu dịu, vừa thoảng nhẹ vừa huyền hoặc, không ngọt gắt cũng chẳng mang theo chút khói lửa trần gian. 

Diệp Phụ An khẽ nói: “Tiểu nữ được nuông chiều từ bé, thân thể yếu nhược, mấy bước cũng chẳng đi nổi, chỉ đành làm phiền vú già bế vào. Mong Tần Vương chớ chê cười.” 

Ánh mắt Đề Kiêu dõi theo đám nữ quyến rời đi.

Hắn không rõ hương thơm kia là từ người nào phát ra. Từ lâu đã quen sống giữa chốn chém giết máu tanh, Đề Kiêu vốn ghét nhất nữ nhân yểu điệu mang theo mùi son phấn. Thế nhưng, giữa lúc thân thể mỏi mệt vì nhiều ngày rong ruổi, bỗng ngửi được hương thơm nhàn nhạt này, hắn lại cảm thấy thư thái lạ thường. 

Diệp Phụ An tuy giảo hoạt, song biết phân rõ thị phi, lại có thủ đoạn, bằng không sao có thể an ổn giữ vững chức thừa tướng, thân phận cao quý chỉ dưới một người mà trên muôn người? 

Nữ nhi của ông ta, dẫu có kém, cũng tuyệt không thể là hạng tầm thường. Nghĩ tới đây, Đề Kiêu lại càng sinh lòng muốn gả Diệp Ly Châu cho Thái tử. 

Diệp Ly Châu được đưa vào phòng, bà vú tận tâm hầu hạ, nhẹ nhàng cởi bỏ giày tất, tháo áo khoác trên người nàng xuống.

Chăn đệm sẵn trong phòng tất nhiên không dám dùng. Đám nha hoàn lặng lẽ trải lại khăn giường và vỏ chăn đem theo, thay cả gối đầu mới, chỉ để nàng có thể an ổn mà yên giấc.

Sau khi đặt Diệp Ly Châu nằm xuống giường, mấy nha hoàn liền lui ra, để lại hai bà vú già vóc người khỏe mạnh túc trực bên cạnh.

Lúc này, Diệp Phụ An vẫn đang ở dưới lầu đối ẩm cùng Đề Kiêu.Tuy thân làm quan văn, nhưng Diệp thừa tướng chẳng phải kẻ cố chấp khuôn phép. Rượu uống ba vòng, dù vẫn chưa thực sự bày tỏ gì, ông đã vỗ vai Đề Kiêu, gọi huynh xưng đệ vô cùng thân mật.

Ban đầu, Đề Kiêu tưởng rằng Diệp Phụ An chỉ là một con hồ ly mặt người dạ thú, nói vài câu rồi, mới biết đúng là hồ ly thật.

Chuyện nghiêm túc thì chẳng đá động, cứ lôi mấy kẻ dưới trướng ra tâng bốc, nào là có tài học, nào là văn chương xuất chúng. Cứ mỗi lần Đề Kiêu vừa hé miệng thăm dò chút ý tứ về các hoàng tử, lập tức bị Diệp Phụ An lái sang chuyện khác.

Lão cáo già này, nói chuyện đúng là có bản lĩnh. Chỉ một chốc, Đề Kiêu đã biết trong kinh rượu ngon ở quán nào, biết vị thi nhân trẻ tuổi nào danh tiếng vang xa hóa ra thuê người chấp bút, thậm chí cả chuyện bệ hạ nuôi một con vẹt lắm lời cũng biết luôn. Chỉ tiếc, mấy thứ đó hắn chẳng mảy may để tâm. Nhưng những điều Đề Kiêu thực sự muốn nghe, ông ta chẳng hé nửa lời.

Ngoài mặt Đề Kiêu cười, trong lòng lại lạnh như băng: “Bản vương vẫn nghĩ Diệp thừa tướng ngày đêm bận rộn, không ngờ ngài lại có nhiều thú vui tao nhã đến vậy.”

Diệp Phụ An cười sảng khoái: “Bổn tướng xưa nay vốn thích thong dong, lúc rãnh rỗi chỉ mong được tiêu dao một chút. Sau này nếu bệ hạ cho phép, bổn tướng liền cáo lão hồi hương, mang theo nữ nhi về quê sống ngày tháng bình yên.”

Đề Kiêu cười nhạt. Muốn cáo lão hồi hương? Nếu thật có ngày đó, hắn cầu còn chẳng được. Không có Diệp Phụ An, Hoàng đế và Nhị hoàng tử e cũng chẳng đủ sức ngăn hắn tung hoành. Chỉ tiếc, Diệp Phụ An lòng dạ quá sâu, quyền thế trong tay quá lớn, không phải người dễ lay động. 

Thuở Tiên đế còn sống, Diệp Phụ An mới chớm hai mươi, đã nhờ vào thế lực Diệp gia cùng tài trí, mà được bổ nhiệm chức Ngự Sử. Về sau, Tiên đế sủng tín Diệp phủ, khi lâm chung còn ban hai khối kim bài và một thanh bảo kiếm. 

Khi ấy, ông mới ngoài ba mươi đã phong làm Thừa tướng. Địa vị ấy, tuổi ấy, đừng nói đương triều, ngay cả các triều trước cũng hiếm người sánh bằng. 

Giờ đây Diệp Phụ An đã hơn bốn mươi, nếu mệnh dài mà sống đến bảy mươi, lại chẳng phạm sai lầm, thì ngay cả Thái tử lên ngôi, cũng khó lòng động vào ông ta. 

Khi nãy, Đề Kiêu lướt mắt nhìn qua Diệp Ly Châu, xuyên qua lớp nữ quyến vây quanh, vẫn thấy rõ: tiểu thư Diệp gia đã là một cô nương sắp cập kê, hôn sự không thể kéo dài nữa. 

Diệp Phụ An không định gả con gái cho Thái tử, chẳng lẽ lại nhắm đến Nhị hoàng tử? 

Đề Kiêu và ông ta uống đến say mèm, mới được người dìu lên lầu. 

Tới cửa phòng, Diệp Phụ An hỏi nha hoàn: “Tiểu thư vẫn chưa tỉnh à?” 

Nha hoàn đáp: “Bẩm lão gia, tiểu thư vẫn đang ngủ. Vú Lý xuống bếp làm ít điểm tâm, vú Trần ở trong hầu hạ. Nếu tiểu thư thức giấc, bọn nô tỳ sẽ dâng chút gì đó. Mời lão gia về phòng nghỉ ngơi.” 

Diệp Phụ An gật đầu, dẫn người về phòng.

Lúc nửa đêm, Diệp Ly Châu cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, áp lực đè nén nơi ngực như tan đi quá nửa. Nàng chậm rãi mở mắt, thanh âm khàn khàn nhẹ giọng gọi: “Trà.” 

Vú Trần lập tức dâng chén trà ấm, đỡ nàng súc miệng. Nàng vịn tay vú già, khó nhọc ngồi dậy, hỏi: “Giờ nào rồi? Phụ thân ta đâu?” 

Bà vú đáp: " Đã sang giờ Tý. Lão gia sau khi uống rượu, hiện đang nghỉ ngơi trong phòng. Tiểu thư, người chớ nên khóc nữa, mắt đã sưng thành quả đào rồi. Có đói bụng không, nô tỳ sai người dọn chút gì đó cho người dùng?” 

Nghe vậy, Diệp Ly Châu bỗng nhớ tới mẫu thân đã khuất — Khương thị. Chóp mũi cay xè, nàng hít sâu, cưỡng ép cảm xúc, chậm rãi đáp: “Được.” 

rong quán trọ, đồ ăn chẳng được tinh tế, đám vú già lại chẳng biết tiểu thư nhiều năm thanh tu nơi miếu có còn ăn mặn không, liền cẩn thận dùng ít nhân sâm hầm cháo gạo tẻ, thêm chút đường phèn lâu năm cho dịu vị. Diệp Ly Châu không thích mùi nhân sâm, chỉ nhấp một ngụm cháo, ăn thêm chút bánh mật, rồi thôi. 

Nàng mới dùng một ít, đám nha hoàn liền lo lắng nàng ăn rồi nằm ngủ sẽ sinh đầy bụng, liền phái hai tiểu tỳ ra ngoài dò xem gió đêm có dịu, có thể dạo bước một hồi hay không. 

Lúc này, canh ba vừa điểm, ánh trăng trong trẻo, soi rọi sân viện như ban ngày. Diệp phủ có hạ nhân trấn giữ khắp nơi, lại thêm binh mã của Tần Vương đóng tại cửa, ngoài nữa còn có mấy trăm trọng binh canh giữ. Kinh thành ban đêm, khó có chỗ nào vững như thành sắt thế này. 

Một bà vú nhỏ giọng khuyên:“Tiểu thư, người vừa dùng chút gì, nhất thời không nên nằm xuống. Gió đêm tháng Năm dịu mát, không lạnh. Nô tỳ khoác áo choàng mỏng cho người, ra ngoài đi dạo chốc lát cũng tốt.” 

Diệp Ly Châu khẽ gật đầu. Mỹ nhân dưới ánh trăng, vốn là cảnh thế gian khó có. Nàng khoác áo choàng gấm màu xanh biếc, chỉ bạc thêu hoa văn tinh xảo, lấp lánh dưới ánh trăng. Váy lụa xanh nhạt tung bay, gấu váy sạch như mới giặt, không nhiễm lấy nửa hạt bụi. Mái tóc đen như suối xõa dài, búi đơn giản, cài trâm ngọc trai, ánh sáng lưu động như nước.

Tuy chẳng thấy rõ dung nhan, chỉ là một bóng lưng dưới ẫn thầm nghĩ: thiếu nữ ấy, hẳn là đẹp đến khuynh thành. Một bóng lưng thôi, đã khiến người khó dời mắt.

Hắn lại uống thêm mấy chén rượu, ở trong phòng buồn bực khó yên, chẳng muốn chợp mắt. Trăng ngoài hiên sáng vằng vặc, Đề Kiêu bèn muốn ra ngoài dạo bước. Chẳng ngờ lại bắt gặp một thiếu nữ đang được người vây quanh — chính là Diệp Ly Châu. 

Chỉ là khi ấy, hắn vẫn chưa biết nàng tên gì.

Một thân hắn ẩn mình nơi bóng tối, nếu không muốn để lộ hành tung, ắt chẳng ai có thể phát giác. Mái tóc dài của thiếu nữ buông lơi sau lưng, đen nhánh óng ả, càng làm nổi bật váy áo xanh nhạt, phối với áo choàng xanh nõn, tương phản rõ ràng. 

Đề Kiêu nghe người hầu cạnh nàng nói đôi câu, rồi chợt nghe Diệp Ly Châu cất giọng: “Giờ đã khuya, các ngươi lui cả đi. Vây quanh ta dày đặc như thế, khiến lòng ta chẳng được thanh tịnh.” 

Bà hầu đảo mắt nhìn quanh. Tứ phía vắng lặng, người ngoài khó lòng xâm nhập vào nội viện nhà trọ, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ cần Diệp Ly Châu lên tiếng, tất có người tới ứng cứu. 

Một đoàn người lần lượt lui bước. 

Khi không còn bị bao quanh nữa, trong khoảnh khắc, Diệp Ly Châu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. 

Từ sau khi tỉnh dậy, nàng đã cảm thấy thân thể tựa hồ khoan khoái hơn nhiều. Cái cảm giác nằm xuống như có tảng đá đè nơi ngực, ngồi thì vai nặng trĩu, đứng lên lại như có vật gì vương vướng nơi chân… nay đều nhạt đi không ít. 

Ngộ Tâm sư thái từng nói nàng sinh vào giờ hung, tai hoạ quấn thân, thân thể vốn chẳng thể an ổn. 

Song lúc này, Diệp Ly Châu cảm thấy bệnh trạng dường như đã chuyển biến không ít. Đám người tản đi, nàng càng thêm cảm giác thư thái. 

Chẳng lẽ… là nhờ phong thủy nhà trọ này tốt chăng? Diệp Ly Châu xoay người, chậm rãi bước về phía trước hai bước. Nàng lờ mờ cảm thấy trước mặt có thứ gì đó dẫn dắt, càng tiến lên, thân thể lại càng nhẹ nhõm. 

Đề Kiêu: “…” 

Khi thiếu nữ xoay người, hắn thoáng trông thấy dung nhan nàng, trong chớp mắt, có một cảm giác tê dại khó gọi thành tên lướt qua.

Nữ tử này… là vưu vật, là họa thủy.

Đề Kiêu bỗng sinh lòng do dự.

Nếu đem một nữ tử yêu kiều như vậy giao cho Thái tử, chỉ sợ Thái tử ngày ngày chìm đắm mỹ sắc, chí khí tiêu tán.

Vẻ đẹp của Diệp Ly Châu, không thể đơn giản mà miêu tả.

Thuần khiết mà quyến rũ, trong sáng lại kiều diễm — hai mặt đối lập, song song hiện hữu.

Điểm chu sa nơi mi tâm khi thì khiến người cảm thấy nàng thanh thuần vô hại, khi lại như mị hoặc lòng người, khiến người không dám rời mắt.

Hàng mi nàng dài cong, mắt đào trời sinh đã ẩn ý mời gọi, vì mới khóc qua, nơi khóe mắt vẫn còn chút sưng nhẹ. Thế nhưng nhìn kỹ lại thấy đôi mắt ấy trong veo không chút tạp niệm.

Sống mũi nhỏ nhắn thanh tú, thẳng tắp, song đẹp nhất vẫn là đôi môi kia — đầy đặn mềm mại, hồng nhuận như cánh hoa chớm nở, thoáng chút ướt át, khiến người sinh lòng muốn chạm vào.

Đề Kiêu lui lại hai bước.

Thái tử nhiều năm chưa đặt chân tới đất Tần, chỉ thư từ qua lại, hắn chẳng rõ định lực của Thái tử ra sao, liệu có đủ sức chế trụ nữ tử này?

Lại thêm, Đề Kiêu cũng chưa biết tính tình Diệp Ly Châu thế nào. Dáng vẻ quá mức diễm lệ, vừa như yêu, lại như tiên. Tâm tính tất có phần khác biệt phàm nhân. Nếu quả thực là một Đát Kỷ, một Bao Tự thứ hai… thì chẳng phải là hại ngoại tôn của hắn hay sao?

Nếu thực sự như thế… đến khi đó, hắn liệu có nên tự tay trừ họa?

Diệp Ly Châu tò mò bước về phía trước, lại gần hắn thêm một chút, thân thể nàng càng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Đề Kiêu không chịu được nữa, tay đặt lên chuôi đao bên hông, xoay người rời bước.

Diệp Ly Châu ngạc nhiên khẽ thốt: “Ơ?”


---

📌 Tác giả có lời muốn nói:

(Trước khi trông thấy Diệp Ly Châu)
Đề Kiêu: “ Ngoại tôn của Bổn vương cùng Diệp thiên kim, đúng là trời đất tác thành. Diệp thừa tướng, ngươi không thuận cũng phải thuận.”

(Sau khi trông thấy Diệp Ly Châu)
Diệp thừa tướng: “Không phải định kết thân nàng cùng Thái tử sao? Thái tử đâu?” 

Đề Kiêu: “Thái tử không chế trụ được nàng… để Bổn vương đích thân ra mặt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play