Lúc chạng vạng, Diệp Ly Châu nhận được một phong thư do phụ thân nàng gửi tới.
Bút tích của Diệp Phụ An vẫn phóng khoáng sinh động như trước. Những năm qua, ông đã viết cho nàng mấy trăm phong thư, mỗi thư nàng đều trân trọng lưu giữ, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Chỉ tiếc, mẫu thân nàng xưa nay chưa từng đề bút một chữ. Diệp Ly Châu từng nhiều lần mộng thấy mẫu thân, nhưng bởi xa cách đã lâu, dù có mơ đến, nàng cũng chẳng thể nhìn rõ dung nhan người.
Nàng cúi đầu tỉ mỉ xem thư. Cha nói, sáng mai sẽ đích thân đến đón nàng hồi phủ. Diệp Ly Châu đã quên mất Diệp phủ có hình dáng ra sao, đối với người nhà, trong lòng cũng dần sinh ra cảm giác xa lạ.
Sắc trời dần buông, nàng vốn muốn thổi đèn nghỉ ngơi, chợt nghe ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ nhẹ. Diệp Ly Châu vội thu thư lại, ôn nhu đáp: “Mời vào.”
Thanh Tuệ kéo theo Thanh Song cùng bước vào phòng, nhẹ giọng gọi: “Châu Châu.”
Diệp Ly Châu đứng dậy, rót trà mời hai người:
“Đã muộn thế này rồi, sao các ngươi còn chưa nghỉ?”
Thanh Tuệ nhẹ giọng nói: “Sư phụ bảo, ngày mai ngươi sẽ rời chùa về phủ.”
Những năm qua, Diệp Ly Châu lưu trú tại Minh Phật Tự, thật ra sống cũng rất tốt. Ngộ Tâm sư thái đối với nàng như từ mẫu, Thanh Song và Thanh Tuệ cũng như tỷ muội ruột thịt. Giờ sắp phải ly biệt, chẳng rõ ngày nào tương phùng, trong lòng nàng không khỏi lưu luyến. Nàng nắm tay Thanh Tuệ, ôn nhu nói: “Chớ thương tâm. Tương lai ta sẽ quay lại thăm các ngươi. Nếu có ngày nào muốn vào kinh thành du ngoạn, cứ đến thẳng Diệp phủ, ta sẽ tiếp đãi chu toàn.”
Vành mắt Thanh Tuệ lập tức đỏ ửng, giọng nghèn nghẹn: “Nhưng… nhưng bọn ta đã quen có ngươi ở bên rồi. Châu Châu, ngươi đi rồi, ai sẽ cùng ta gảy đàn? Ban đêm ta gặp ác mộng, còn ai ngủ cùng? Bị sư phụ phạt chép kinh, chẳng ai xin hộ, chẳng ai chép giúp…”
Diệp Ly Châu khẽ cầm tay Thanh Song, áp lên mu bàn tay Thanh Tuệ: “Không phải còn có Thanh Song ở đây đó sao?”
Thanh Tuệ lí nhí đáp: “Buổi tối Thanh Song ngủ như heo ấy, dỗ dành ta cái gì chứ. Nàng còn thường xuyên bị phạt chung với ta.”
Thanh Song không nhịn được, vỗ một cái “bốp” vào tay Thanh Tuệ: “Đáng bị ăn đòn!”
Diệp Ly Châu bật cười, vuốt mu bàn tay Thanh Tuệ, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc nữa. Ta sẽ viết thư về cho các ngươi.”
Thanh Song nghiêm giọng nói: “Châu Châu, ngày mai cứ yên tâm hồi phủ. Nếu chúng ta nhớ ngươi, nhất định sẽ tìm đến. Sư phụ thương ngươi như thế, sao lại không quan tâm ngươi chứ.”
Diệp Ly Châu gật đầu.
Thanh Song khẽ đẩy Thanh Tuệ một cái: “Còn không mau đem trâm ngọc trai ra?”
Thanh Tuệ từ trong tay áo móc ra một hộp gỗ khắc hoa: “Châu Châu, đây là lễ vật bọn ta chuẩn bị cho ngươi.” Diệp Ly Châu tiếp nhận, dưới ánh mắt ra hiệu tha thiết của Thanh Tuệ, nàng nhẹ tay mở hộp ra. Bên trong là một cây trâm ngọc trai, thân trâm bằng bạc, đầu trâm đính châu hoa, tinh xảo tao nhã, cực kỳ động lòng người.
Thanh Tuệ mắt rực rỡ như sao: “Bọn ta chẳng có tóc để cài, nhưng ngươi có. Ngày mai chải tóc, nhớ cài thử, nhất định hợp vô cùng. Bọn ta đã muốn tặng ngươi từ lâu lắm rồi.”
Diệp Ly Châu dịu dàng vuốt ve cây trâm, lặng lẽ gật đầu.
Chờ hai người rời đi, nàng mới cẩn thận thu trâm lại, rồi cầm khăn tay lên. Chưa kịp gấp lại, cơn ho đột ngột kéo đến, nàng đưa khăn lên miệng.
Trên nền khăn trắng tinh, điểm điểm huyết sắc lan ra, đỏ thẫm rợn người. Diệp Ly Châu khẽ mím môi, chầm chậm thổi tắt đèn, nằm xuống giường.
Thân thể nàng suy yếu từng ngày. Có khi vừa tỉnh giấc, trước mắt liền tối mịt, dường như có thứ tà khí không hình đang vây lấy nàng, lặng lẽ cắn nuốt sinh khí trong cơ thể.
Diệp Ly Châu biết dù có hồi phủ, nàng cũng khó lòng sống thêm bao lâu nữa. Nhưng mà—nàng phải trở về. Nàng nhớ phụ mẫu.
---
Ngày hôm sau. Diệp Ly Châu vẫn như lệ thường thay y phục, rửa mặt, dùng bữa xong mới từ trai đường bước ra. Vừa ra khỏi trai đường, liền gặp một tiểu ni cô vội vã chạy tới: “Châu Châu, phụ thân ngươi đến rồi!”
Diệp Ly Châu nghe vậy, lòng run lên một cái, theo tiểu ni cô đi ra phía trước.
Diệp Phụ An hơn bốn mươi, thân hình cao lớn rắn rỏi, dung mạo đoan chính, tuy thân phận cao quý là Thừa tướng triều đình, nhưng đứng nơi thanh tịnh Phật môn lại chẳng mang chút uy nghi, ngược lại ôn hòa như gió xuân, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy thân cận. Hôm nay ông vận một bộ cẩm bào tím sẫm, đầu đội tử kim quan, đứng nơi hành lang Phật điện, thân ảnh vô cùng nổi bật. Diệp Ly Châu vừa bước đến ngưỡng cửa, mắt lập tức sáng bừng lên: “Phụ thân!”
“Ly Châu!”
Diệp Phụ An tiến lên vài bước đón lấy nàng, đôi tay đặt lên vai nàng, ngắm nghía thật kỹ từ đầu đến chân, trong mắt đầy yêu thương: "Bảo bối của phụ thân nay đã lớn rồi, đã là một đại cô nương khuynh thành rồi."
Khóe môi Diệp Ly Châu khẽ vểnh, liên tục gật đầu: “Dạ!”
Ngộ Tâm sư thái cũng thong thả bước đến, ánh mắt dừng lại nơi thân ảnh Diệp Ly Châu: “Hành lý con đã thu thập xong cả rồi chứ?”
Diệp Ly Châu đáp: “Bẩm sư phụ, đều đã thu dọn ổn thỏa.”
“Sớm hạ sơn, sớm hồi phủ.” Ngộ Tâm sư thái chắp tay trước ngực, một chuỗi Phật châu buông lặng giữa những ngón tay, ánh mắt ôn hòa, thanh âm từ tốn vang lên.
Diệp Phụ An vỗ vỗ lưng nữ nhi: “Ly Châu, mau bái tạ sư phụ. Người đã tận tâm dạy dỗ con suốt bao năm qua.” Diệp Ly Châu lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái: “Nhi nữ Diệp Ly Châu tạ ân sư phụ dạy dỗ gần mười năm nay.”
Phụ mẫu không ở bên, là sư phụ dìu dắt nàng học chữ đọc kinh, dạy nàng lễ nghĩa, phân biệt thị phi. Phụ mẫu cho nàng thân thể, sư phụ cho nàng dưỡng dục.
Ngộ Tâm sư thái khe khẽ thở dài: “Ly Châu, đứng lên đi.”
Sau khi đứng dậy, Diệp Phụ An đỡ lấy tay áo nàng, đưa nàng rời đi. Ngoài cửa, cỗ kiệu tám người khiêng đã chờ sẵn. Diệp Phụ An sợ nữ nhi mệt nhọc, lo nàng ngồi không được thoải mái, xuống núi sẽ đổi sang xe ngựa. Ngồi trong kiệu mềm, Diệp Ly Châu trầm ngâm trong chốc lát, rồi thấp giọng hỏi: “Phụ thân, thân thể mẫu thân… vẫn chưa hồi phục hay sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt Diệp Phụ An thoáng trầm xuống, đáy mắt ánh lên một tia ảm đạm.
Chuyện này, ông đã che giấu Diệp Ly Châu suốt tám năm, rốt cuộc cũng không thể lừa gạt thêm nữa.
Diệp Phụ An khẽ thở dài, trầm giọng nói: “Ly Châu, mẫu thân con… đã sớm tạ thế rồi.”
“Gì cơ?” Diệp Ly Châu ngây ngẩn, nhất thời không dám tin vào tai mình. Nhiều năm qua, chỉ có phụ thân nàng tới thăm ở chùa. Nàng từng lén nghĩ, có phải mẫu thân đã không còn thương nàng, nên mới chưa từng tới gặp. Thế nhưng ý nghĩ ấy vừa nhen nhóm liền bị nàng tự mình gạt bỏ.
Vậy mà hôm nay, phụ thân lại nói… mẫu thân nàng đã mất từ lâu? Trong khoảnh khắc, lòng Diệp Ly Châu chấn động mãnh liệt, không cách nào tiếp nhận nổi. Chỉ cảm thấy một ngụm huyết khí tanh ngọt trào dâng trong miệng, nàng vội đưa khăn che môi, ngẩng đầu nhìn Diệp Phụ An: “Phụ thân, người vừa nói… là thật sao?”
Diệp Phụ An cũng nhận ra sắc mặt nàng trắng bệch, khí sắc càng lúc càng sa sút.
Lẽ ra ông không định nói ra chân tướng, nhưng nhân sinh có nhiều việc, dù có che giấu được nhất thời, cũng chẳng thể lừa dối được cả đời.
Huống hồ Khương thị – mẫu thân nàng – đã sớm tạ thế từ tám năm về trước. Lúc ấy Ly Châu còn thơ dại, ông sợ nàng chẳng thể chịu đựng nổi. Nhưng nay nàng sắp hồi phủ, nếu không do ông nói ra, thì sớm muộn gì cũng có kẻ khác tiết lộ. Chuyện của mẫu thân nàng, nàng nên biết từ chính miệng ông mới phải.
Khi ấy tuổi Ly Châu hãy còn nhỏ, Diệp Phụ An sợ nàng khó lòng gánh nổi bi thương, nên đành giấu kín sự thật. Nay nàng sắp hồi phủ, dẫu ông không nói, sớm muộn cũng có người tiết lộ. Chuyện về mẫu thân nàng, rốt cuộc vẫn nên do ông nói ra.
Diệp Phụ An chậm rãi lên tiếng: “Hồi đó, khi con rời đi, mẫu thân con đã mang thai đệ đệ con. Lúc sinh, giữ được đệ con, mà mẫu thân thì…”
Đồng tử Diệp Ly Châu chợt trợn to, vẻ mặt ngây dại. Việc đã trôi qua đã bao nhiêu năm. Mẫu thân nàng cũng đã khuất núi từ lâu như vậy… Thế mà mãi tới bây giờ, nàng mới được hay biết!
Diệp Phụ An giơ tay lau đi lệ châu nơi khóe mắt nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Ly Châu à, đừng khóc. Con là cốt nhục do thân mẫu sinh ra, sao bà ấy lại không nhớ con? Khi hạ sinh đệ đệ, mất máu quá nhiều, bà ấy hấp hối vẫn cứ gọi tên con mãi không thôi. Mẫu thân con dặn ta, nếu bà có mệnh hệ gì, thì không muốn ta nói cho con biết. Bởi bà biết con hiếu thuận, một khi hay tin, e rằng chẳng thể gượng nổi...”
Thân thể Diệp Ly Châu run lên nhè nhẹ, nước mắt tuôn như suối, nghẹn ngào chẳng thốt được lời nào.
Chờ Diệp Phụ An dỗ nàng thiếp đi, trời đã ngả về chiều. Nơi đây cách kinh thành vẫn còn xa, đành nghỉ lại dịch quán một đêm. Diệp Phụ An truyền gọi một bà tử khỏe mạnh, cẩn thận bế Diệp Ly Châu vào trong. Xe ngựa dừng lại trước quán trọ.
Một tên tùy tùng bước vào thương lượng, chẳng bao lâu sau trở lại, mặt đầy bối rối. “Lão gia… toàn bộ phòng ốc trong trọ đều bị bao trọn. Tuy vẫn còn phòng trống, nhưng bên trong chẳng ai cho vào.”
Diệp Phụ An quay sang nhìn nữ nhi. Nàng khóc đến đỏ hoe cả vành mắt, làn da trắng mịn như ngọc, vóc dáng lại mảnh mai yếu đuối. Ông mang theo ái nữ như vậy, sao có thể để nàng chịu chút tủi thân? Ông hừ lạnh một tiếng, trầm giọng: “Kẻ phương nào lại lớn gan như vậy, dám bao trọn cả dịch quán?”
Ông là thừa tướng chưởng ấn đương triều, nguyên lão hai triều. Đến cả Thánh Thượng cũng phải nhường ba phần, huống hồ là đám hoàng tử, thân vương, kẻ nào gặp ông chẳng hớn hở mà cầu thân. Nay lại có kẻ dám ngăn cản ông? Ông thực muốn xem thử, là nhân gia nhà ai mà to gan như vậy. Người hầu nhỏ giọng thưa: “Là… Tần Vương.”
Diệp Phụ An giận quá thổi râu trừng mắt: “Tần Vương? Người của Tần Vương cũng dám chặn bản tướng ngoài cửa?”
Người hầu cuống quýt giải thích: “Không phải thủ hạ của Tần Vương, mà chính là Tần Vương tự mình trọ lại. Tiểu nhị trong quán nói, chính ngài ấy vào ở. Nhưng mà… Lão gia, chẳng hay Tần Vương tới kinh thành là có chuyện gì?”
Một thoáng trầm ngâm, Diệp Phụ An khựng lại.
Tần Vương muốn nhập kinh?
Tin tức này truyền từ lúc nào?
Nay đã gần tới sát chân Thiên tử, cớ sao chẳng có ai đến bẩm báo cho ông một tiếng?
Hay là… tin giả?
Diệp Phụ An dặn dò vài câu với bà tử hầu cận, bảo nàng chăm sóc tiểu thư cho chu toàn, rồi xoay người, đích thân tiến vào dịch quán
. . . .
Cửa phòng khẽ vang hai tiếng gõ nhẹ.
Đề Kiêu đặt bút xuống, thanh âm trầm ổn vang lên: “Vào đi.”
Một tướng quân trung niên thân hình vạm vỡ, vận chiến bào bước vào, khom người bẩm báo: “Khởi bẩm Điện hạ, Diệp thừa tướng đang hộ tống tiểu thư hồi kinh, đêm nay muốn tá túc lại chốn này. Xin hỏi, ngài có muốn hạ lầu một chuyến chăng?”
Ánh đèn dầu vàng nhạt chiếu rọi, từ góc nhìn của vị tướng lĩnh kia, nam tử đang ngồi cách đó không xa, mái tóc đen nhạt buông xõa, mắt phượng khẽ nhướng, hàn ý ẩn trong ánh nhìn sâu không đáy. Dung mạo tuấn tú mà uy nghiêm, khí thế lạnh lẽo khiến người ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Chưa đến một khắc sau, Đề Kiêu đã từ trên lầu bước xuống, Diệp Phụ An sớm đã đợi nơi hành lang. Đây là lần đầu hai người gặp mặt. Diệp Phụ An vốn tưởng Tần Vương kia – kẻ được đồn rằng sát khí nghiêm trọng, giết người không chớp mắt – hẳn là hạng người cục mịch thô lỗ. Nào ngờ hôm nay mục kiến, chỉ thấy hắn thân cao chín thước, dung mạo tuấn mỹ phi phàm, quanh thân lại toát ra khí chất cao quý khó tả, khiến cho một đám công tử quyền quý nơi kinh thành đem so cũng đều thua xa một bậc.
Diệp Phụ An chắp tay hành lễ: “Vi thần bái kiến Tần Vương điện hạ.”
Đề Kiêu ngoài cười trong lạnh, khẽ đáp: “Diệp thừa tướng, danh tiếng của ngài, Bổn vương đã nghe từ lâu.” Nói lời thật lòng, Đề Kiêu đối với Diệp Phụ An vốn chẳng mấy thiện cảm. Đương kim Hoàng hậu là trưởng tỷ của hắn, còn Thái tử điện hạ lại chính là cháu ngoại. Thái tử thân thế tôn quý, xuất thân dòng chính, song đám văn thần dưới trướng Diệp Phụ An lại xưa nay chưa từng khuynh hướng về phía Thái tử. Tất nhiên, Diệp Phụ An cũng chưa hề biểu lộ rõ ràng ý thiên vị ai.
Diệp Phụ An tiếp lời: “Tiểu nữ nhiều năm ở bên ngoài, vi thần muốn đón con bé hồi phủ. Trời đã về chiều, chẳng thể không tìm chỗ dừng chân, nghe nói dịch quán này đã được Tần Vương bao trọn…”
Ánh mắt phượng hẹp dài của Đề Kiêu khẽ nheo lại.
Hóa ra, Diệp thừa tướng còn có một ái nữ.
Mà Thái tử… lại vừa vặn chưa thành thân.
Đề Kiêu vốn đã thiên vị đứa cháu ngoại thông tuệ kia, nếu dung mạo nữ nhi Diệp gia không có trở ngại, tuổi lại tương xứng, trái lại có thể nhân cơ hội này mà tác thành một mối nhân duyên.