Giang Thừa Hải dáng người cao lớn, thân thể rắn rỏi, da màu đồng cổ, trên mặt còn mấy vết sẹo cũ do đao để lại. Mặt vuông rộng, mày rậm mắt to, rất có khí thế trượng nghĩa trong kịch võ hiệp.

Tạ Tinh Hành đặt ấm sành, chén đũa xuống, khom lưng chắp tay hành đại lễ, “Hôm qua mạo nhận là thân hữu công tử quý phủ, thật ra là tình thế ép buộc……”

Giang Thừa Hải không đợi hắn nói xong, đã duỗi tay nắm lấy tay hắn, kéo ngồi xuống, “Khách sáo gì chứ? Ra ngoài làm ăn, ai mà không gặp lúc khó khăn?”

Không phải tới gây khó dễ.

Tạ Tinh Hành thở phào nhẹ nhõm, chủ động bắt chuyện: “Giang bá phụ đã dùng cơm sáng chưa? Ta có nấu cháo, bá phụ muốn nếm thử không?”

Giang Thừa Hải hơi lấy làm lạ, “Ngươi nấu à?”

Tạ Tinh Hành cười ha hả, múc cho ông một chén đầy.

Cháo được nấu sền sệt, gạo nhừ đến tan mềm, thịt bằm chưa hoàn toàn tơi nhỏ, như từng viên đậu tương lớn. Rau xanh cắt nhỏ, xắt vụn như thịt bằm. Trên bề mặt cháo nổi lớp dầu mỡ vàng nhạt, là nước thịt tiết ra. Trong cháo còn có vài lát gừng băm, ai không thích có thể gắp ra.

Giang Thừa Hải ăn khỏe, mới sáng ra đã ăn một chén cháo đầy, thêm chén nữa cũng không vấn đề.

Thịt viên mềm, rau giòn, cháo gạo thơm dẻo, vị đậm đà, ngon mà không ngấy, một chén nóng hổi trôi xuống bụng, trán cũng rịn ra chút mồ hôi.

“Không tệ.”

Giang Thừa Hải khen một câu, trong lòng đã nảy ba phần thiện cảm. Một thư sinh mà sẵn lòng vào bếp thì hiếm thấy. Ánh mắt ông sáng lên, vẻ tán thưởng hiện rõ.

Một nhà gặp nạn, Tạ Tinh Hành lại có thể trấn định thu xếp, việc gì cũng lo toan chu toàn, tự mình động tay làm hết, không bỏ qua việc nào. Ra ngoài giữ thể diện, trong nhà chăm sóc chu đáo. Cách ứng xử đoan chính, biết thân biết phận, không nịnh nọt cũng chẳng ngạo mạn.

Không kiêu căng, không tự ti, mọi thứ đều vừa vặn đúng mức.

Giang Thừa Hải trò chuyện thêm với hắn, hỏi hắn hiện tại có tính toán gì, có khó khăn gì cần giúp đỡ.

Tạ Tinh Hành tính bán hết sách, sau đó thuê một tiểu viện an trí cho cả nhà, rồi tìm việc làm kiếm sống, hoặc tính đường mưu sinh lâu dài, trước tiên cứ gắng qua ngày đã.

Nói đến đây, khóe miệng hắn hơi mím, lộ vẻ khổ sở, mới nghĩ thôi đã thấy mệt.

Giang Thừa Hải vung tay, phân phó Lai Hỉ: “Tạ công tử vừa mới tới Phong Châu, không người thân thích, cũng không quen thuộc đường sá, hôm nay ngươi đi theo hắn, nghe hắn sai bảo.”

Tạ Tinh Hành thụ sủng nhược kinh, không từ chối. Dù sao đã nợ nhân tình, thêm một cái cũng không sao. Hắn chỉ cần ghi nhớ ân tình là được.

Giang Thừa Hải tiên lễ hậu binh, rốt cuộc cũng vòng về chủ đề chính.

Ông nhìn Tạ Tinh Hành còn trẻ tuấn tú, lại là tú tài, đến nay chưa thành thân, nhìn là biết tiểu tử này tâm cao khí ngạo, chờ đợi đỗ đạt rồi mới một bước lên mây.

Trò chuyện một lúc, lại cảm thấy không giống vậy.

Giang Thừa Hải có chuyện gì nói thẳng: “Ngươi không giống ta thời trẻ, nhiệt huyết bốc đồng.”

Tới rồi.

Tạ Tinh Hành gật đầu ngay: “Trước kia thì đúng là bốc đồng thật.”

Muốn ổn định nhân mạch với Giang gia, hắn phải thể hiện thành ý. Tỷ như, hắn trước kia đúng là một kẻ hỗn láo, nguyên thân chính là một kẻ như vậy. Loại chuyện này tùy tiện hỏi là có thể biết, không cần giấu.

“Đọc được vài quyển sách, cứ tưởng mình là nhân vật tài ba. Gặp phải thiên tai, mới biết sức người nhỏ bé, cũng mới biết tình thân là đáng quý.”

Nguyên thân sống bám vào người nhà, hút máu người nhà, lại còn chê máu không đủ ngọt, đúng là bạch nhãn lang. Trong nhà có gì cần giúp đỡ cũng không động tay, chỉ biết đòi hỏi, ép ca tẩu làm việc như nô dịch.

Thậm chí có lần tiểu chất nhi bị ngã ngay trước mặt, hắn còn định giẫm lên lưng đứa nhỏ mà bước qua. Lý do? Trẻ con không có mắt, ngã là đáng đời.

Lúc đê Phong Giang vỡ, nước lũ tràn đến, hắn đang thức đêm đọc sách, nghe tiếng động mà còn ngại đánh thức ca tẩu là thô lỗ, sợ mất mặt, thế là một mình bỏ chạy.

Chạy được nửa đường bị dòng xiết cuốn, không biết bơi, vùng vẫy vài cái rồi cũng ngất xỉu.

Tạ Tinh Hành xuyên đến là lúc nguyên thân đã lâm vào địa ngục, biết bơi cũng chỉ kéo dài thời gian chết. May mắn đại ca Tạ Căn là người thương em, trong tình cảnh nguy cấp, vẫn đứng trên mái nhà chống lũ, liều mình kéo hắn về. Có người anh tốt như vậy, nguyên thân lại chẳng biết quý trọng.

Tạ Tinh Hành cảm thán: “Hiện tại ta chỉ muốn cùng người nhà sống yên ổn, qua được ngày nào hay ngày đó. Sau này tích góp được chút bạc, rồi cưới phu lang sinh con, vợ chồng con cái, giường ấm chiếu êm. Ngoài ra không nghĩ gì khác.”

Giang Thừa Hải nghiêng mắt nhìn: “Phu lang?”

Tạ Tinh Hành gật đầu: “Ta vẫn thích tiểu ca nhi hơn.”

Thế giới này có ba loại giới tính: nam nhân, nữ nhân, ca nhi.

Ca nhi thành thân rồi thì gọi là phu lang.

Tạ Tinh Hành ban đầu tưởng ca nhi là loại song tính có đủ hai bộ phận như lời đồn, sau lại phát hiện không phải. Bọn họ chỉ là nam nhân có thể sinh con.

Trong truyền thuyết cổ xưa, ca nhi là món quà trời cao ban cho nhân gian. Nhưng trong hiện thực, món quà ấy chưa từng được trân trọng. Địa vị của họ thường không cao, cả nam lẫn nữ đều xem họ như dị loại.

Tạ Tinh Hành không hiểu, cũng lười hiểu.

Hắn chỉ cảm thấy: ở cổ đại làm cong mà không cần che giấu, đúng là chuyện tốt nhất đời.

Đường đường chính chính mà làm gay.

Giờ khắc này, trong đầu hắn lại hiện lên dáng vẻ của Giang Tri Dữ, đúng là một tiểu ca nhi tuấn tú, biết cười, lại khiến người ta thích mắt.

Nhưng phụ thân người ta còn đang ngồi trước mặt, Tạ Tinh Hành chột dạ liếc mắt đi chỗ khác, theo ánh mắt nhìn lên thang lầu, rồi vội vàng cáo từ Giang Thừa Hải.

“Cháu trai ta còn nhỏ, không chịu đói được, ta phải đem đồ ăn lên cho nó. Giang bá phụ, tiểu tử này xin phép lui trước, hôm khác nhất định tới cửa cảm tạ!”

Trước giờ, những ai nói tới cửa cảm tạ, Giang Thừa Hải đều xem là có hàm ý khác. Không việc gì ai lại tự tới Tam Bảo điện. Đã tạ lễ, thì thể nào cũng đòi giá cao hơn.

Nhưng thấy Tạ Tinh Hành lúc này, Giang Thừa Hải lại tin rằng tiểu tử kia thực lòng muốn cảm ơn. Ông xua tay, bảo Lai Hỉ theo sau: “Khá lanh lợi đấy.”

Dù Tạ Tinh Hành có thông minh đến thất khiếu linh lung tâm, cũng không đoán ra Giang Thừa Hải là đang xem xét hắn. Cho nên câu khá lanh lợi kia, hắn chỉ cho là lời khen suông, không ngờ Lai Hỉ thật sự là được phái đi theo dõi.

Giang Thừa Hải dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hồi trẻ từng đi áp tải, sống sót trong cảnh cận kề cái chết. Ông hiểu rất rõ: con người khi rơi vào tuyệt cảnh, thường bộc phát ra phẩm chất khiến người khác kinh ngạc, như Tạ Tinh Hành, từ một kẻ hỗn đản biến thành người hiếu thuận.

Mà những người như vậy, cũng thường không chịu nổi khảo nghiệm sau khi đã qua khỏi khốn cảnh.

Muốn xem hắn gặp phải sinh tử nguy cơ sẽ lựa chọn ra sao, cũng phải nhìn hắn thể hiện thế nào trong cuộc sống bình thường.

Từ nhà trọ rời đi, Giang Thừa Hải lại đến nhà khác xem người tiếp theo, tiếp tục chuyện xem mắt.

Tạ Tinh Hành mang cháo lên lầu xong, cõng rương đựng sách, cùng Lai Hỉ đi chung một đường, trước là đem sách đi bán lấy ngân lượng, sau đó lại tới chỗ bà mối.

***

Giang phủ.

Giang Tri Dữ là người chủ trì, chuẩn bị hôn sự cho chính mình.

Y theo cha học vài năm quản lý gia sự, tuy chưa từng lo chuyện hỉ tang, nhưng chuyện tết nhất lễ tiết, kinh nghiệm đều rất phong phú.

Nghĩ đến ngoài thành còn có dân chạy nạn, nhà bọn họ cũng không thể so với nhà người khác. Tam thúc không phải người tốt, bọn họ lại là thương hộ, bị lép vế một đầu, chịu không ít uất ức, còn phải tính toán ảnh hưởng bên ngoài.

Bình thường nhà người ta cưới gả vui vẻ náo nhiệt, nhà bọn họ thì phải rón rén tổ chức đón rể. Ít nhất các loại nhạc cụ như sáo trúc, trống chiêng đều phải kiêng, nếu không thì tam thúc là thân tộc sẽ bị ngôn quan dâng tấu.

Tam thúc bị tấu, nhà bọn họ chắc chắn cũng không khá hơn.

Chuyện này thật sự quá mức nghẹn khuất, mọi hạng mục đều đã liệt kê rõ ràng, giao cho quản gia lo liệu sắp xếp, y liền quay sang nói với Giang Trí Vi: “Ta muốn tới tiêu cục một chuyến.”

Cha y là người học võ, từ nhỏ Giang Tri Dữ đã theo ông luyện quyền cước, công phu tuy không cao nhưng cũng xem như có nền tảng.

Sau này đổi học lễ nghi, sống khuôn sáo, tất cả cũng chỉ vì tai họa từ tam thúc. Những gì gọi là hôn sự tốt, lang quân tốt, đều chỉ là trò cười mà thôi.

Y muốn đi tìm người đánh một trận, để phát tiết hết nỗi bực trong lòng.

Tiêu cục có hậu viện riêng, đến nơi rồi, y thay sang bộ đồ luyện võ, tháo xuống hết mấy món trang sức leng keng, dùng vải buộc tóc thành đuôi ngựa cao, rồi đi ra tìm người luận võ.

Người thường cùng y tập luyện là một tiêu sư tên Thành ca nhi, nhưng hôm nay tìm một vòng không thấy ai, y đành một mình ra hậu viện đóng cọc luyện quyền. Ra một thân mồ hôi, tâm trạng mới nhẹ nhõm được đôi phần.

Y dùng khăn tay lau mồ hôi, chợt nghe ngoài viện có tiếng chó con kêu “oẳng oẳng” yếu ớt, liền đi về phía ấy.

Hậu viện của tiêu cục tiếp giáp với một con hẻm nhỏ yên tĩnh. Giang Tri Dữ vừa bước ra, liền bị gió mát trong hẻm thổi qua, làm người sảng khoái.

Y lần theo tiếng kêu, phát hiện một con chó con bị kẹt trong khe giữa những sọt tre chồng lên nhau trước cửa. Chó con sợ người lạ, cứ co rút người lại chui sâu vào khe. Kêu càng lúc càng yếu, nghe mà thấy xót.

Giang Tri Dữ ngồi xổm xuống, thử nhẹ giọng dỗ: “Gâu gâu? Tiểu cẩu? Ra đây đi, ta dẫn ngươi đi ăn ngon.”

Y chăm chú vào chó con, không hề phát hiện đầu hẻm đã có người đi vào. Người kia nghe y dỗ chó, cũng bắt chước gâu gâu hai tiếng, thấy không ăn thua, dứt khoát định gọi người đến dời đống sọt tre để kéo chó ra.

Lai Hỉ gọi y mấy tiếng, mãi đến khi tới trước mặt, y mới nghe thấy, quay đầu nhìn lại, phát hiện bên người Lai Hỉ còn dẫn theo một người, chính là Tạ Tinh Hành.

Giang Tri Dữ vội vàng đứng dậy, hai tay trống không, theo thói quen định giơ tay lên che mặt, lại không có vật gì, đành xấu hổ mà gãi gãi cằm.

Trên cằm đọng một giọt mồ hôi.

Ánh mắt Tạ Tinh Hành liếc đến đúng chỗ ấy, chắp tay thi lễ.

Giang Tri Dữ lấy lại tinh thần, nghiêm chỉnh đáp lễ. Y liếc mắt nhìn Lai Hỉ, liền hiểu rõ, phụ thân đã lặng lẽ phái người đến thăm dò Tạ Tinh Hành, khiến y không khỏi có chút tức giận.

Tìm hôn phối mà tìm đến cả dân chạy nạn, khác gì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?

Tuy nói y là đi chọn nam nhân, nhìn bên ngoài thì giống giúp đỡ người nghèo, nhưng thật ra là chiêu rể, cũng chẳng khác gì nhà người ta gả con.

Tạ Tinh Hành lớn lên tuấn tú, có công danh, tuổi còn trẻ, lại chưa từng đính hôn ở quê nhà, rõ ràng là vì mắt nhìn cao.

Nếu đã nhắm trúng, chẳng lẽ còn muốn ép người ta ở rể? Đây là muốn kết thân hay là kết thù?

Giang Tri Dữ cau mày càng lúc càng chặt. Y từ nhỏ đã sống trong khuôn phép, tính tình có chút cố chấp, chuyện gì cũng chỉ biết giấu trong lòng, tự giận bản thân.

Chút tâm tư khác người đều lặng lẽ giấu kín. Nếu muốn mắng ai thì cũng phải đợi tối om, trùm chăn chửi thầm; nếu muốn đánh người thì chỉ dám ra hậu viện, chờ lúc người ta nhận không ra mới dám động tay.

Y rất muốn nhắc nhở Tạ Tinh Hành, nhưng không mở miệng nổi. Lỡ đâu phụ thân chỉ tiện tay giúp đỡ, căn bản không có ý kia?

Thôi, vẫn nên về nhà rồi nói sau.

Suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, Lai Hỉ đã nói rõ ý đồ đến: “Lão gia nói Tạ công tử không quen biết ai, bảo ta dẫn hắn đi tìm chỗ ở tạm. Nhìn qua mấy nơi, không vừa ý, đang định quay lại nhà trọ, ta liền đưa hắn tới chỗ mát ngồi nghỉ, không ngờ lại gặp ngài. Gọi ngài mấy tiếng đấy!”

Câu cuối mới là trọng điểm.

Giang Tri Dữ lập tức đỏ mặt. Không phải là nghe thấy y học chó kêu đó chứ?

Vừa khéo lúc ấy con chó con cũng gâu gâu nức nở.

Giang Tri Dữ buông cánh tay rũ bên người, sắc mặt như bị gió thổi ửng hồng, đôi mắt đào hoa đầy vẻ bối rối. Y xấu hổ không dám xoay người chạy đi, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Tinh Hành, cố né tránh ánh mắt đối phương như thể sợ phi lễ chớ nhìn.

Giang Tri Dữ trong cổ họng hừ nhẹ, rơi vào tai người nghe, lại cảm thấy mềm mại ngứa ngáy.

Tạ Tinh Hành tìm cớ: “Ta giúp ngươi dụ nó ra nhé.”

Giang Tri Dữ cũng vội chuyển đề tài: “Nhà Trương thúc có cái sân bỏ không, không dùng đến…”

Hai người nói chồng lên nhau, y còn chưa nói xong, Tạ Tinh Hành đã nói hết lời. Y đứng yên tại chỗ, hít thở hai nhịp, rồi mới bị ánh mắt mỉm cười của Tạ Tinh Hành ép cho tiếp tục: “Để Lai Hỉ đưa ngươi đi xem.”

Tạ Tinh Hành chắp tay, lướt qua Giang Tri Dữ, ngồi xổm xuống bên sọt tre, mở miệng kêu một tiếng làm Giang Tri Dữ sững người.

Tạ Tinh Hành vậy mà lại học tiếng chó kêu!

Mà còn bắt chước cực kỳ giống!

Giống đến nỗi con chó trong sọt nghe thấy cũng như gặp được đồng loại, gâu một tiếng rồi gâu đáp lại.

Chó con thật sự chui ra.

Là một con chó tạp chủng lông đen pha vàng, to hơn bàn tay một chút, thân hình thon dài.

Lúc ở trong sọt thì sợ người, nhưng khi đã ra đến tay người, lại không rõ là sợ hay muốn lấy lòng, đầu lưỡi liên tục liếm tay Tạ Tinh Hành. Tạ Tinh Hành thuận tay vuốt ve bộ lông sau gáy nó, rồi đưa cho Giang Tri Dữ.

Giang Tri Dữ cúi đầu, nhìn đến hoa cả mắt, Lai Hỉ liền nhận lấy con chó, đứng giữa hai người chuyển tay đưa sang cho Giang Tri Dữ.

Lúc này Tạ Tinh Hành cũng có chút ngượng ngùng.

Kẻ hèn dâng chó, như thể lễ vật vượt phép.

Chó con lại liếm tay Giang Tri Dữ.

Tạ Tinh Hành nhìn thấy y khẽ mỉm cười, chỉ chợt lóe qua rồi lập tức trở lại dáng vẻ đoan chính thủ lễ.

“Nhà Trương thúc ở cuối hẻm này, các ngươi đợi một lát, ta gọi ông ấy ra.”

Tạ Tinh Hành lần này cư xử quy củ tới mức muốn mạng, lời nào lời nấy đều chừng mực, không còn bóng dáng đùa giỡn trước đó. Trong chốc lát, số lần chắp tay, khom người của hắn còn nhiều hơn cả nửa đời trước cộng lại.

“Đa tạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play