Phụ thân Giang Thừa Hải vỗ vỗ bả vai Giang Tri Dữ: “Yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ con.”

Ông lấy thư, đưa cho Giang Trí Vi đang đứng quy củ bên cạnh nãy giờ: “Ngươi cũng nhìn xem, tam thúc ngươi đúng là đồ không có tim gan, không còn lương tâm! Đây là mối hôn sự tốt hắn tìm cho Tiểu Ngư đó!”

Giang Trí Vi nhận lấy, vừa nhìn xong, mày lập tức nhíu chặt, “Tin tức này có đáng tin không ạ? Mấy đứa con của tam thúc chẳng ưa gì Tiểu Ngư, có khi nào tung tin giả dọa chúng ta hoảng, vội vàng gả Tiểu Ngư đi?”

Bị quyền quý để mắt tới, đa phần người ta sẽ vội tìm hôn sự, lấy đó làm cách hóa giải. Ngay cả lúc hoàng đế chọn phi, cũng từng có kẻ tranh thủ định hôn trước khi tuyển tú. Đây vốn là cách tự vệ ai cũng hiểu.

Giang Thừa Hải lắc đầu: “Là A Huy thúc ngươi dò tin qua đường khác, tốn không ít bạc mới moi ra được, còn gửi cả tranh vẽ về, không thể sai được.”

A Huy là cha của Giang Tri Dữ.

Giang Thừa Hải quay sang nhìn Giang Tri Dữ: “Con cũng đến tuổi rồi, vừa lúc tính chuyện kết thân. A Huy đang ở kinh sẽ nghĩ cách trì hoãn, con vẫn còn thời gian lựa chọn.”

Giang Thừa Hải xuất thân áp tải, sản nghiệp hôm nay đều do một tay ông gây dựng. Người thô như ông lại thiên vị mấy người làm văn, tự mình cưới phu lang biết chữ đọc sách, nay lại muốn chọn cho Giang Tri Dữ một người cũng đọc sách hiểu lễ nghĩa.

Trong lòng đã có chủ ý, việc này phải làm, nghĩ tới nghĩ lui, vừa nói vừa mắng thêm mấy câu nữa, rồi hỏi Giang Tri Dữ thấy thế nào.

Giang Tri Dữ không có ý kiến. Y vốn chưa trải đời, mắt nhìn người cũng chưa chuẩn, đến lúc đó để phụ thân định người, y chọn trong số đó là được. Huống hồ phụ thân đang nổi nóng, y không dại gì mà đi đổ thêm dầu vào lửa.

“Đều nghe cha.”

Giang Thừa Hải biết y ngoan ngoãn, nghĩ đến chuyện này thấy hơi thiệt cho y, bèn để Giang Tri Dữ đưa ra một yêu cầu: “Muốn chọn người con thích.”

Giang Tri Dữ nhan khống, “Chỉ cần lớn lên đẹp là được.” Còn phẩm hạnh và năng lực, đã có phụ thân đứng ra xem xét.

Giang Thừa Hải lại quay sang Giang Trí Vi: “Trí Vi à, trong trường ngươi có ai lớn lên khôi ngô, chưa có hôn phối không?”

Giang Trí Vi học ở phủ học, quen biết không ít học sinh từ hai huyện. Hắn từ nhỏ đã nghe nhiều về nhân mạch, tin vào chuyện bốn bể đều là huynh đệ, bạn bè rộng khắp.

Hơi suy nghĩ một chút, đầu đã hiện ra một danh sách, hắn lấy giấy bút viết ra tám người chưa có hôn phối, trong đó năm người góa vợ.

Giang Tri Dữ hoảng: “Bọn họ khắc thê à?”

Giang Trí Vi cười lắc đầu, giải thích với y: “Bọn họ là xuất thân nhà nông, cả nhà dồn sức nuôi một người đi học, lúc nào có thể thành tài thì chưa biết, đâu thể vì vậy mà trì hoãn chuyện cưới hỏi. Cho nên đến tuổi thì trong nhà sẽ lo việc hôn nhân.”

Điều kiện tốt thì cưới tức phụ.

Điều kiện kém thì cưới phu lang.

Trong nhà có nhiều người làm, lại có thể có người nối dõi.

Có khi đứa trẻ sinh ra không sống được, có khi bệnh tật triền miên, muốn kéo lại chút vận may, người cứ như vậy mà mất.

Giang Tri Dữ cầm bút lông, gạch sạch tên mấy người đó, “Ta không gả cho loại người như vậy.”

Không có trách nhiệm, cũng không biết săn sóc. Nói trắng ra là, gả cho người như vậy khác nào làm trâu làm ngựa, tự rước khổ vào thân.

Nhà y còn mở tiêu cục, y thường kiểm sổ sách, những tiêu sư kia toàn là hán tử thô ráp, thấy y thì cũng nói năng dè dặt hơn, nhưng cũng không tránh được vài lời bông đùa tục tĩu lọt vào tai y.

Giang Tri Dữ thầm mắng một câu thô tục trong lòng, còn đòi bồi ngủ nữa, chẳng bằng heo lừa.

Còn lại ba người, có một người tuổi đã lớn, Giang Tri Dữ năm nay mới 18, người kia đã 26.

26 tuổi còn chưa có hôn phối…

Giang Tri Dữ đưa mắt nghi hoặc nhìn Giang Trí Vi.

Giang Trí Vi nói: “Hắn là con sinh muộn, sau khi đậu tú tài thì cha mẹ lần lượt qua đời, phải giữ đạo hiếu. Thủ hiếu xong thì mấy ca ca đòi phân gia, hiện tại hắn chỉ viết chữ chép sách, dạy trẻ con vỡ lòng, tự thân còn lo chưa xong, muốn tích góp sính lễ cũng khó, nuôi người thân lại càng khó. Tuổi có lớn một chút, nhưng dáng dấp đoan chính, ta quen hắn hơn hai năm, nhân phẩm không có vấn đề.”

Giang Tri Dữ nghe hắn nói một tràng như vậy, trong lòng đoán được đôi chút: “Thích hợp ở rể?”

Câu ở rể kia lại chọc trúng tâm tư Giang Thừa Hải, khác với hai người trước đó không lọt mắt, lần này ông lập tức giục Giang Trí Vi bảo người viết thư: “Ngươi tìm cái cớ, mời hắn tới Phong Châu chơi một chuyến, ta đưa Tiểu Ngư đứng ở xa nhìn một cái.”

Giang Thừa Hải làm ăn nhiều năm, căn cơ cắm sâu ở Phong Châu, sợ kéo dài sẽ hỏng chuyện, càng là người tốt thì càng khó mời. Thế nên ông chỉ nói là đáng tiếc, rồi viết thư cho đám bạn già trong vùng Phong Châu, nhờ họ dẫn con cái trong nhà đến chơi.

Tính ra cũng là minh bài mời đến xem mắt, đám cáo già kia nhất định nhìn ra được ẩn ý trong đó.

Triều Đại Khải không hạn chế thương nhân khoa cử, con cái nhà thương gia đi học viết chữ là chuyện thường thấy. Còn có đậu được hay không thì… Ừm, đến nay mới ra được hai đồng sinh, mà cũng chẳng ai có tiền đồ bằng Trí Vi nhà ông.

Giang Tri Dữ ngoan ngoãn ngồi cạnh, nhìn phụ thân bận rộn, thần sắc có vài phần hoảng hốt. Buổi sáng ra khỏi cửa còn yên lành, buổi tối về nhà đã bị chọn con rể.

Phụ huynh có người để ý rồi, những người còn lại chỉ làm nền. Trong thư phòng lại chờ thêm chút nữa là đến giờ cơm chiều.

Cha Giang Trí Vi mất sớm, mẹ ở kinh thành chúc thọ chưa về, hiện tại ăn ở đều tại phủ Giang gia.

Trước lúc dùng bữa, gã sai vặt Lai Hỉ đến báo tin, “Tạ công tử đã đến khách điếm, trong nhà ba người đều được lang trung khám qua. Hắn nói gần đây muốn tìm nơi ổn định trước, người nhà cũng đã đến chăm nom, chờ qua mấy hôm nữa sẽ đến bái tạ.”

Giang Tri Dữ vẫn nhớ rất rõ Tạ Tinh Hành, nghe vậy bèn hỏi: “Hắn vào thành bằng cách nào?” Dân chạy nạn nếu dễ vào thành như vậy, Phong Châu sớm đã chật như nêm.

Lai Hỉ nhìn Giang Trí Vi một cái, rồi thành thật đáp: “Hắn nói mình là tri kỉ của đại thiếu gia, lần này đến Phong Châu là để nhờ vả đại thiếu gia, đã gặp mặt, còn có người ra tiếp ứng. Khi vào thành có hai vệ binh đi theo hắn tới y quán, còn hỏi ta có phải là người đến đón hắn không, là người nhà nào. Ta trả lời thật, hắn cho hai vệ binh mỗi người hai tiền… Cho ta ba tiền.”

Quả là hào phóng.

Tiền tài mở đường, vạn sự hanh thông.

Bọn họ có thể thuận lợi vào thành gặp lang trung, có thể an trí, thoát ly khỏi đám dân chạy nạn, số bạc kia tiêu ra thật đáng giá.

Giang Tri Dữ nghĩ đến Tạ Tinh Hành cũng là tú tài, dung mạo xuất chúng, hành xử hào phóng lưu loát, không giống kiểu thư sinh thông thường toan tính vụn vặt, ngượng ngùng rụt rè. Lúc nhìn y, ánh mắt thuần túy là thưởng thức một mỹ nhân đoan chính, không có chút nào xấc xược hay xem thường.

Y lại hỏi: “Một nhà bọn họ còn ai nữa?”

Lai Hỉ đáp: “Tổng cộng bốn người, ca tẩu hắn là một nhà ba người. Cha mẹ mất sớm, là ca ca nuôi hắn lớn, cho hắn đi học.”

Cả chuyện đó cũng kể? Giang Tri Dữ nhíu mày.

Lai Hỉ khoa tay múa chân thuật lại: “Lúc trời chiều, lang trung vốn không muốn tiếp người nữa. Hắn khóc lóc kéo người ta lại một hồi, cầu xin mãi, nói đến nỗi người ta mềm lòng, ta đứng bên cạnh nghe mà cũng sửng sốt.”

Giang Tri Dữ cũng hơi sửng sốt. “Thật sự khóc à?”

Lai Hỉ gật đầu cái rụp: “Mắt sưng cả lên, đại ca đại tẩu hắn đi theo cũng ôm đầu khóc rống, tiểu oa nhi sốt cao, bằng không chắc cũng khóc luôn rồi.”

Giang Tri Dữ: “…… Quả là người có cá tính.”

Đang trò chuyện thì đồ ăn dọn lên bàn.

Giang Thừa Hải nghe mà lòng ngứa ngáy: “Ai vậy? Thư sinh chạy nạn từ Phong Giang tới à? Hành sự tác phong hợp khẩu vị ta đấy, bao nhiêu tuổi? Có thành thân chưa? Lớn lên trông thế nào? Học vấn ra sao? Có thể chấp nhận làm ở rể không?”

Giang Tri Dữ vội vàng ngăn: “Cha!”

Giang Thừa Hải cười ha hả: “Ta chỉ hỏi một chút thôi mà.” Rồi quay sang nhìn Giang Trí Vi, “Ngươi quen bằng hữu này từ khi nào vậy? Nhân phẩm ra sao?”

Giang Trí Vi: “…… Quen chưa đến hai canh giờ.”

Giang Thừa Hải: “……”

“Ăn cơm, ăn cơm đi.”

Giang Tri Dữ không nhịn được bật cười.

Cơm chiều dùng xong, ai về phòng nấy. Y rửa mặt, thu xếp mọi thứ, buông màn, nằm lên giường, vẻ mặt dần dần trở nên bình lặng.

Những nam nhân đường ca nói đến, y đều không có cảm giác gì. Phụ thân chọn mấy nhà buôn, y lại càng chán ghét. Nhà giàu thì sinh thói ăn chơi trác táng.

Mà cũng cùng là xuất thân thương hộ, nếu có tham gia tuyển chọn, đều mong tìm một người thuộc dòng dõi thư hương để kết thân, gột sạch mùi tiền bạc.

Tựa như cha y, trong lòng luôn canh cánh chuyện gả y cho một thư sinh. Tam thúc từng bóng gió, ít ra cũng phải tìm được một vị cử nhân lão gia, mới có thể khiến phụ thân y nở mày nở mặt, nếu là tú tài thì vẫn là bị coi thường.

Chờ đợi này như một cây gậy lớn đập tan, cha y trong lòng chắc chắn khó chịu.

Giang Tri Dữ hít sâu một hơi. Nếu y chọn không đúng ý, cha y có thể vì đau lòng mà tức chết. Nếu chẳng ai vừa ý, vậy thì tìm một người chịu làm ở rể cũng được.

Về danh phận có thể tránh được tai họa từ kinh đô, không muốn ngủ cùng phòng thì đã có cha y che chở, không sợ bị người khi dễ.

Đã là ở rể, không có tiền đồ cũng chẳng sao. Chỉ cần thật thà, nhìn thật đẹp mắt là được.

Nghĩ thông suốt điểm này rồi, Giang Tri Dữ vẫn không thể chợp mắt, ngực tức như nghẹn cục đá.

Y đá tung chăn, trùm đầu, trốn bên trong chửi mắng bằng những câu ngày thường không tiện nói ra.

“Vương bát đản!”

“Tặc lão cẩu!”

“Súc sinh!”

……

Chửi thề xong quả thật giải tỏa được phần nào, rồi cơn buồn ngủ cũng kéo đến, thuận theo mà mơ nguyên cả đêm ác mộng.

Trong mộng, thái giám già không có mặt mũi đang đuổi theo phía sau, y lại giống như trở về thư phòng, mặt đất toàn mảnh sứ vỡ, lòng bàn chân bị mảnh sứ đâm xuyên, ướt đẫm những vết máu hòa trong nước.

Vết máu xiêu xiêu vẹo vẹo ninh thành chữ: “Tạp chủng không gốc rễ”.

Giang Tri Dữ bừng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán. Hồi tưởng lại cảnh trong mơ, y không biết nên sợ hay nên cười.

Y dậy sớm, nói với phụ thân về quyết định của mình. Giang Thừa Hải không hề phản đối, gật đầu lia lịa. “Con yên tâm, cha nhất định sẽ tìm cho con một lang quân như ý!”

Ở huyện Phong Châu có mấy người khá thích hợp, sáng sớm Giang Thừa Hải ăn xong dẫn theo hai gã sai vặt ra ngoài xem mắt.

Gã sai vặt tên Lai Hỉ, dẫn ông tới nhà trọ Vân Lai.

Giang Thừa Hải vốn là người dễ tính, chuyện hôn nhân của Tiểu Ngư là việc lớn, chỉ cần điều kiện hợp ý, ông tất phải tận mắt nhìn qua.

Tạ Tinh Hành có chút khéo mồm khéo miệng, trong mắt ông cũng chỉ là việc nhỏ. Ông làm buôn bán bên ngoài, đến thủ phụ đương triều cũng từng tặng quà.

Một năm mấy lần hiếu kính, lại biết cách bày vẽ bên ngoài, đồn rằng ông mỗi năm được vào phủ thăm hỏi vài lần, dọa đến người khác tưởng ông thật sự có thể nói chuyện trước mặt Thủ phụ.

Toàn nói nhảm.

Thủ phụ ngang dọc thế nào ông còn chẳng biết.

Tại nhà trọ Vân Lai, Tạ Tinh Hành đang mượn bếp, chăm chú canh lửa, nấu cháo rau xanh thịt bằm thật nhừ. Một nhà, bao gồm cả hắn đã lâu không ăn bữa cơm ra hồn, lại thiếu chất, giờ điều kiện có hạn, chỉ cần có mùi thịt là được, nồi cháo này là quá ổn.

Chờ lát nữa hắn còn muốn đi thuê một viện nhỏ để an trí, nấu một lần nồi cháo thật to là đủ ăn cả ngày.

Nấu xong, hắn dùng ấm sành lớn múc cháo, bỏ vào túi võng buộc dây thừng, một tay xách theo chén muỗng, từ sau bếp bước ra, đi dọc theo hành lang lên lầu giữa. Chân còn chưa bước lên bậc thang, đã nghe thấy có người gọi hắn. 

“Tạ công tử!” Là Lai Hỉ gọi.

Lai Hỉ vui vẻ phân phó người bên cạnh, nói: “Thật trùng hợp, ngươi dậy sớm thế. Lão gia nhà ta đang làm việc gần đây, không ngờ lại gặp được ngươi.”

Là ân nhân.

Tối qua Tạ Tinh Hành đã hỏi rõ ràng qua tiểu nhị trong quán. Giang gia là một trong ba nhà lớn ở Phong Châu, phát tài nhờ tiêu cục, còn mở mấy gian cửa hàng, lớn nhất là tiệm tạp hóa. Nhà họ đi lại khắp nơi, hàng hóa phong phú, thường xuyên có cả mốt mới từ kinh thành.

Nhà này cũng có bối cảnh vững vàng, tam lão gia đang làm quan ngũ phẩm ở kinh đô.

Là địa đầu xà, nếu kết giao với nhà này, sẽ rất có lợi cho việc cắm rễ ở Phong Châu. Tạ Tinh Hành xoay chuyển suy nghĩ rất nhanh, mặc kệ thế nào, thành thật vẫn là điều quan trọng nhất.

—— Làm buôn bán ai chẳng là người tinh tường, giả vờ cũng không giả lâu nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play